Thiên Tài Tướng Sư Chương 1 04: Thân thế

Thiên Tài Tướng sư
Tác giả: Đả Nhãn
Chương 104: Thân thế

Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê Truyện









Những sóng gió trong tiệc tối này chỉ là nhạc đệm rất nhỏ, sau khi đám người Kỷ Nhiên rời đi liền tiếp tục, ngoài đương sự và đám bạn của chúng trong lòng có chút sợ hãi, rất nhiều người đều cho rằng đây chẳng qua là người trẻ tuổi làm loạn thôi.

Ngay cả Vu Hạo Nhiên cũng không biết, Diệp Thiên lại có thể tham dự đến chuyện này, càng không biết còn có người ngầm đi điều tra chuyện ông mang Diệp Thiên vào câu lạc bộ.

Nhưng sau khi tiệc tối ở hoa viên này kết thúc, câu lạc bộ này lại thật yên tĩnh, nhưng cảm giác được một chút bất đồng, bởi vì thông thường sân Golf với mấy họat động giải trí khác của câu lạc bộ cũng đều ngừng kinh doanh .



Trong một căn phòng ở sâu tòa nhà mang phong cách Châu Âu này, ngọn đèn vẫn sáng.

Giờ phút này, Tống Anh Lan đã thay trang phục và đồ trang sức mặc trong buổi tiệc tối, vừa mới tắm rửa xong, còn chưa thổi khô tóc để xõa trên bả vai, hiển lộ ra nét đẹp hút hồn.

Tống Anh Lan không phải quá xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt không có bất kỳ phấn trang điểm nào, là làn da mềm mại, người hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua giống như cô gái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.

- Chú Tứ, chú lo lắng điều gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?

Từ trên lầu đi xuống, thấy chú Tứ cung kính đứng ở phòng khách, Tống Anh Lan không khỏi nhíu mày, nói:
- Chú Tứ, đã nói với chú bao nhiêu lần, chú là trưởng bối, ở nhà thoải mái một chút, bằng không cháu cũng thấy ngượng ngùng...

Nhìn thấy Tống Anh Lan mặc một bộ áo ngủ, trên mặt chú Tứ lộ ra vẻ trưởng bối, sủng nịch, cười nói:
- Nhị tiểu thư, cô là người tôi trông nom đến lúc khôn lớn, tính tôi chẳng lẽ cô không biết, lễ không thể bỏ ...

- Cháu xuống rồi, chú Tứ có thể ngồi xuống được không ...

Tống Anh Lan bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Đến nỗi muốn tắt đi cả đèn trong sân bóng nữa? Vừa rồi tắm rửa một cái đã thấy mấy cuộc điện thoại...

- Nhị tiểu thư, cô xem xem cậu thanh niên này...

Chú Tứ mở đầu đĩa trong phòng khách, thả chiếc CD vào, hắn cũng không còn nói thêm cái gì, trực tiếp tua nhanh để hình ảnh khuôn mặt Diệp Thiên hiện ra, mạnh mẽ ấn xuống nút tạm dừng.

- Đấy là ... cậu ta, cậu ta ... là ai vậy? !

Tống Anh Lan vốn đang ngồi dựa vài ghế so pha, vừa nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thiên thì cả người bỗng nhiên đều cứng đơ, trên mặt lộ ra vẻ không tin.

- Nó ... sao nó lại giống chị như vậy nhỉ?

Tống Anh Lan thì thào lẩm bẩm.

Chú Tứ gật gật đầu, nói:

- Vâng, lúc ấy tôi chứng kiến lại càng hoảng sợ, khuôn mặt đứa nhỏ này, chính là lông mi, ánh mắt cùng cái mũi, quả thực chính là giống Đại tiểu thư như đúc, Nhị tiểu thư, cô nói... Có thể đúng vậy hay không?

- Nó tên là gì?

Dù sao cũng là người nắm trong Đại Thương nghiệp, Tống Anh Lan rất nhanh đã khôi phục trấn định, chuyện còn chưa hiểu phía trước, kích động sẽ không thể đưa ra phán đoán chính xác.

- Họ Diệp, tên Diệp Thiên, Nhị tiểu thư, năm đó Đại tiểu thư xuất ngoại, không phải là cùng một người họ Diệp...

Sau khi chú Tứ biết được tính danh Diệp Thiên, cơ hồ liền khẳng định thân phận của hắn, ở trên đời này, người biết chuyện này cũng không nhiều, mà hắn chính là một người trong đó.

Người ngoài đều nghĩ Tống Hạo Thiên chỉ có một trai một gái, hơn nữa những năm 1950-1960 đều đã đi khỏi đại lục, nhưng cực ít người biết, Tống Hạo Thiên là có hai con gái, hơn nữa con gái cả mãi cho đến những năm bảy mươi, mới đi Mĩ.

- Đây là ... thật tốt quá, cháu lập tức gọi điện thoại cho chị biết, chị ấy ... chị ấy nhất định sẽ thật vui mừng ...

Nghe được chú Tứ nói vậy, Tống Anh Lan – người luôn luôn ăn nói có ý tứ trước mặt người khác, cũng nhịn không được nữa, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, vội vàng chạy lên trên lầu.

- Nhị tiểu thư, việc này không thể vội, lão gia ... lão gia bên đó ...

Chú Tứ vội vàng ngăn Tống Anh Lan lại, với quyền thế của Tống gia ở quốc nội, nếu biết sự tồn tại của Diệp Thiên, sao phải chờ tới hôm nay? Còn không phải trong nhà có người đã ra nghiêm lệnh, không cho phép bọn họ đi tìm cha con Diệp Thiên sao.

- Chú Tứ, đây cũng không phải là chúng ta đi tìm nó, chính nó đều đã tìm tới cửa, chẳng lẽ không để cho cháu làm dì sao?

Tống Anh Lan và người chị cả quan hệ rất thân, cũng biết mấy năm nay chị gái ở nước ngoài không có lúc nào là không nhớ đến con của mình, bây giờ Diệp Thiên đến trước mặt, cố chỉ muốn đem chuyện này nói cho chị gái biết.

- Nhị tiểu thư, chuyện này không thể nóng vội, hình như đứa nhỏ này chưa biết thân phận của mình, thứ hai Đại tiểu thư nếu biết chuyện này, nhất định sẽ liều lĩnh về nước, với tính tình lão gia, không biết lại gây ra bao nhiêu chuyện ...

Thấy Tống Anh Lan gật đầu đồng ý cách nói của mình, chú Tứ nói tiếp:
- Hơn nữa đứa nhỏ này có chút không tầm thường, tôi nghĩ cứ thăm dò rõ ràng xem mấy năm nay nó sống thế nào, chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp...

- Không tầm thường? Sao lại thế?

Tống Anh Lan nhìn về phía chú Tứ, cô biết chú Tứ là người chính trực, xưa được xưng là Hồng Môn, cả đời kiến thức rộng rãi, ngoài Đỗ tiên sinh rất được tôn sùng ở Thượng Hải, còn rất ít người sánh được.

- Buổi tối có cậu thanh niên xảy ra chút việc, hình như là trúng tà ...

Chú Tứ kể lại chuyện đã xảy ra lúc tối cùng với suy đoán của mình, từ đầu chí cuối nói một lần cho Tống Anh Lan nghe, rồi nói:
- Trước đó, chỉ có Diệp Thiên tiếp xúc với người nọ, tôi hoài nghi đứa nhỏ này hiểu được thuật pháp...

Hồng Môn hỗn tạp, tam giáo cửu lưu các sắc nhân … cái gì cũng đều có, chú Tứ từng tiếp xúc qua không thuật sĩ, từ bệnh trạng của cậu thanh niên kia, khả năng trúng thuật pháp là rất cao.

- Chú Tứ, chú nói qua đi?

Nghe được chú Tứ nói vậy, Tống Anh Lan xem mặt Diệp Thiên được phóng đại, lắc đầu nói:

- Chú Tứ, chú nhìn kỹ xem, đây là chàng thanh niên, đâu dễ dàng biết cái gì gọi là thuật pháp chứ?

Lúc còn rất nhỏ, Tống Anh Lan đã bị Tống Hạo Thiên đưa sang Mĩ, tuy rằng còn nhỏ đã tiếp xúc người trong Hồng Môn, nhưng được Giáo dục theo tây phương, nói đến thuật pháp quốc nội, chẳng thà giảng Thánh cô còn có thể tin tưởng.

Hơn nữa tướng mạo Diệp Thiên, thật sự là quá mức non nớt, tuy rằng thân hình cao lớn, nhưng tính trẻ con trên khuôn mặt chưa hết, nói là học sinh trung học thật cũng có người tin, nếu nói người thanh niên này là một người trong giang hồ, Tống nhị tiểu thư bất kể như thế nào đều không chịu tin.

- Nhị tiểu thư cô nói cũng đúng, nhưng chuyện này lão gia còn chưa biết, cũng không biết đứa nhỏ này nghĩ như thế nào, tôi thấy chúng ta không nên quá vội vàng, chờ làm rõ tình hình về nó những năm gần đây rồi nói sau vậy...

Nghe được Tống Anh Lan nói vậy, chú Tứ cũng cảm giác có thể là mình đa nghi, có thể tay không bày trận dẫn sát khí nhập vào cơ thể người, theo ông ta biết, trên đời này dường như không ai còn có thể làm được, hình như chỉ có nhân vật trong truyền thuyết mà thôi.

- Như vậy đi, chú Tứ, chú bảo Hồ Dương đi thăm dò chút, tốt nhất có thể tiếp xúc được Diệp Thiên, xem đứa nhỏ này tính cách thế nào, nếu tâm tính không tốt, cũng không cần nhận, hơn nữa để nó vào Tống gia, đối với nó cũng chưa hẳn là chuyện tốt...

Sau kích động lúc ban đầu, Tống Anh Lan bình tĩnh trở lại, người trong gia tộc như cô, lý tính thường lớn hơn thân tình, ở nước ngoài sống những năm đó, Tống Anh Lan cũng thấy không ít chuyện huynh đệ tương tàn.

Hơn nữa Tống Anh Lan cũng chưa từng gặp Diệp Thiên, đối với người cháu này thật là không có cảm giác gì, hơn nữa cô biết tình khí chị gái mình, nếu Diệp Thiên là một người tâm tính không tốt, sau này chỉ gây cho chị gái càng thêm thương tâm.

- Vâng, Nhị tiểu thư, ngày mai tôi sẽ sắp xếp ...

Chú Tứ gật gật đầu đáp ứng, Tống Anh Lan hiện tại, mới chính là Nhị tiểu thư hắn quen thuộc.

Ở cổng phía Tây trường Thanh Hoa, đối diện ngã tư đường, dưới cây đại thụ, một chiếc Mercedes-Benz và một chiếc BMW đang đậu, tuy rằng Bắc Kinh phồn hoa, nhưng những năm chín mươi lăm, hai chiếc xe này coi như là xe xịn, hấp dẫn không ít ánh mắt sinh viên trường Thanh Hoa ra vào.

Ở bên hai chiếc xe bảy tám thước này, còn có mấy cậu thanh niên đang đứng, vừa nhìn là biết là người giai cấp nào trong xã hội, trong đó có hai người đeo cái kính râm, thường xuyên huýt sáo ngó nghiêng các nữ sinh.

Nếu Diệp Thiên ở đây, khẳng định nhận ra, mấy người này đều là người hắn đã gặp, ngoài Kỷ Nhiên và Thương Bất Khải, chính là người trong bữa tiệc một tuần trước, gây hỗn loạn - Nhâm công tử .

Ngoài ra còn có mấy người, không giống như cùng một giuộc với mầy người này, một đám người dũng mãnh, trong ánh mắt lộ ra nét hung dữ, bộ mặt ai nhìn cũng không vừa mắt.

- Nhâm Nhị, tiểu tử ngươi không thể để yên vài ngày sao? Tiếp tục xảy ra chuyện gì, phỏng chừng mấy anh đây không lo nổi thân cậu đâu ...

Kỷ Nhiên đang tận tình khuyên bảo Nhâm công tử, người nầy về vài ngày vẫn gặp ác mộng, vừa mới bình thường không lâu, không biết thế nào, lại khăng khăng đòi tìm đến Diệp Thiên gây chuyện.

- Lão Kỷ, ông đây chưa bao giờ mất mặt đến như vậy, nhất định là tiểu tử đó gây chuyện, hôm nay không cho hắn biết tay, ông đây thật không chịu nổi!

Nhâm Kiện trải qua một tuần này đã đủ biệt khuất, ở nhà liên tiếp gặp ác mộng không nói, khi đi tìm bạn thân chơi, lại bị bọn họ dùng chuyện ở tiệc tối đó chế giễu đến nỗi thương tích đầy mình.

Điều này làm cho Nhâm công tử - người luôn luôn nghĩ sĩ diện to nhất, lựa chọn quên hết ác mộng mấy ngày trước, thông qua một vài mối quan hệ, tìm mấy người xã hội đen, muốn tới tìm đánh Diệp Thiên.

- Nhâm Kiện, đầu óc cậu còn chưa khỏi phải không? Đang nói với ai đấy?

Nghe thấy Nhâm Kiện nói vậy, Kỷ Nhiên cũng thay đổi sắc mặt, bạn thân mà mở miệng một tiếng “ông đây”, đây tuyệt đối là mắng chửi người ta mà.

- Lão tử còn chưa kêu tên cậu, cậu nóng cái gì?

Nhâm Kiện là một kẻ tính “ chó”, tính tình hắn, ngoài cha hắn ra, không coi ai ra gì, lập tức muốn trở mặt với Kỷ Nhiên.

- Ha ha, lão Kỷ, cậu cũng đừng nóng giận, Nhâm Kiện không phải tính khí hồ đồ sao, chúng ta là bạn thân, là muốn giúp hắn xả giận...

Thấy hai người kia sắp xảy ra chuyện, tên béo vội vàng chạy ra dàn xếp, nhưng nhớ lại chuyện ngày đó, Thương Bất Khải giảm thấp thanh âm xuống, nhìn thoáng qua mấy người đứng ở cách đó không xa, hỏi Nhâm Kiện:

- Nhâm Kiện, cậu tìm mấy người này liệu có được không?

- Nói nhảm, người dưới trướng Khâu Bát ở Tây thành, nghe nói đều từng đổ máu, có thể không được sao?

Nhâm Kiện cũng nhỏ giọng một chút, hắn có thể mời được những người này, không có nghĩa là mình có thể đắc tội với bọn họ.

Nguồn: tunghoanh.com/thien-tai-tuong-su/quyen-1-chuong-104-6D7aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận