Thiên Tài Tướng Sư
Tác giả: Đả Nhãn
Chương 269: Tuyệt tự (thượng)
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Anh Diệp, chúng ta viết đơn trình báo, có sợ bị cảnh sát điều tra ra nguồn gốc hay không?
Trong lòng Chu Khiếu Thiên vẫn hơi lo lắng, dù sao quy mô ngôi mộ này cũng rất lớn, nếu như bộ văn hóa biết được, thì sẽ gây ra tiếng vang rất lớn, những ngành có liên quan nhất định cũng sẽ đến điều tra ngọn ngành.
truyện copy từ tunghoanh.com
Sau khi nghe thấy Chu Khiếu Thiên nói vậy, Diệp Thiên cười lên, lắc lắc đầu nói;
- Không sao, cậu cho rằng cảnh sát vụ án nào cũng có thể giải quyết hết chắc? Không điều tra đến chúng ta đâu, không phải lo lắng.
Nhờ có quan hệ với Lục Sâm, Diệp Thiên cũng thường xuyên nghe đến những chuyện phá án. Theo cậu biết, hồ sơ và vụ án không thể giải quyết được hàng năm sợ là chất đầy trong mấy gian phòng đựng hồ sơ trong cục công an ấy chứ, phá án không được thì bỏ mặc.
Hơn nữa cậu và Chu Khiếu Thiên cũng khômg lưu lại bất kỳ dấu vết gì, lần này đến Khúc Dương cũng đổi biển số ô tô ở khách sạn, căn bản là không sợ bị cảnh sát sờ đến gáy.
- Đi, đem phong thư này đến thùng thư bưu điện đi.
Sau khi Diệp Thiên viết báo tin bằng tay trái, lúc đưa cho Chu Khiếu Thiên nói:
- Để ý dấu vân tay nha, không được lưu lại trên phong bì đấy.
- Vâng ạ. Em nghe anh !
Nhìn thấy Diệp Thiên kiên quyết, Chu Khiếu Thiên gật đầu, dùng 2 ngón tay kẹp lấy phong thư rồi xuống xe, ở ven đường cách đó không xa có 1 cái thùng thư màu xanh lục.
Thực ra Chu Khiếu Thiên không biết, sở dĩ Diệp Thiên kiên quyết trình báo ngôi mộ này, thứ nhất là quả thực không muốn xương cốt của chủ nhân ngôi mộ này bị bọn trộm mộ lục tung lên, vật chôn theo có thể được bảo quản 1 cách thỏa đáng.
Thứ hai là Diệp Thiên cũng không thể khẳng định có thể tìm ra manh mối từ bên trong cái hộp kia, cho nên cậu nghĩ rằng nhờ phía chính phủ, có thể biết được thân phận của chủ nhân ngôi mộ này. Nói chung, phát hiện khảo cổ trọng đại như vậy sẽ công bố rộng rãi ra công chúng.
Sau khi Chu Khiếu Thiên trở về xe, Diệp Thiên hỏi:
- Có cần anh đưa cậu về Đường Sơn không? Tiện thể đưa mẹ cậu lên Bắc Kinh luôn.
- Không… không cần đâu, anh Diệp, không gây phiền toái cho anh nữa, để em đưa mẹ đến tìm anh.
Chu Khiếu Thiên xua tay rối rít, ngập ngừng 1 lát rồi nói:
- Anh Diệp, mẹ… mẹ em không biết em làm nghề trộm mộ, anh xem?
Chu Khiếu Thiên là 1 người hiếu thảo, mà trước khi cha và ông nội cậu qua đời, ở quê cũng khá là nổi tiếng. Nếu như bị mẹ biết được mình làm nghề này, Chu Khiếu Thiên đoán là mẹ mình sẽ tức chết mất.
- Được rồi, anh biết rồi.
Diệp Thiên gật gật đầu, móc từ trong túi ra 1 tệp tiền, ước chừng cũng xấp xỉ 1 nghìn đồng, tiện tay đưa cho Chu Khiếu Thiên nói:
- Thì nói với mẹ cậu là ở Bắc Kinh tìm được 1 ông chủ tốt, nhà cửa ở đó cũng rộng rãi, để mẹ cậu yên tâm là được rồi!
Căn nhà mới của Diệp Thiên cũng không thích hợp cho 2 mẹ con Chu Khiếu Thiên ở lại, nhưng căn nhà cũ cũng là căn Tứ Hợp Viện, phòng trống trong nhà cũng còn nhiều, đừng nói là 2 mẹ con Chu Khiếu Thiên, kể cả mấy hộ vào sống cũng không chật.
- Cảm… cảm ơn anh Diệp!
Nghe thấy những lời nói của Diệp Thiên, nước mắt của Chu Khiếu Thiên không kìm được chảy xuống. Lấy tay lau nước mắt nói:
- Anh Diệp, em đi đây, anh yên tâm, em đến Bắc Kinh sẽ chăm chỉ làm việc.
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên xuống xe vào bến xe đường dài, Diệp Thiên lái xe về hướng Bắc Kinh, sau khi lái xe tốc độ cao 1 mạch đến địa phận Bắc Kinh, Diệp Thiên tìm 1 nơi hẻo lánh, đổi lại biển số xe.
- Cha, hôm nay cha không đến Phan gia Viên à?
Diệp Thiên không trở về nhà cũ, mà trực tiếp lái xe đến nhà xe Tứ Hợp Viện, ai ngờ rằng vừa mới mở cửa vào sân thì thấy cha vẻ mặt khó chịu đứng ở ngoài cửa.
- Tiểu tử thối, để người bệnh ở trong nhà 4, 5 ngày thế này, cha người không cần phải qua đây xem 1 chút à?
Sau khi mắng con trai 1 hồi, Diệp Đông Bình nhìn thấy chiếc xe quý của mình như mới vừa đi qua khỏi chỗ bùn đất, lập tức trợn tròn mắt lên:
- Ba nói đây, ngươi đi làm gì thế? Sao lại phá xe thành ra như thế này?
Diệp Đông Bình cũng từng là người nghèo, ra ngoài hay là làm gì đều không chú trọng phô trương. Cái xe cũ này cũng lái được 3, 4 năm rồi, bình thường bảo dưỡng cũng không tồi, mắt nhìn thấy con trai biến nó thành ra như thế này liền cảm thấy rất tức giận.
- Cha, số tiền này không phải đều là do cha kiếm được sao? Đi mua cái xe nào tốt tốt đi. Cái xe này thì bán đi!
Diệp Thiên từ nhỏ đã cứng cỏi, căn bản không để ý đến sự tức giận của cha bao giờ, tự mình mở cái thùng xe sau ra, tiện tay nắm lấy cán của Yển Nguyệt Đao, dùng sức kéo thanh đao quý mang phong cách cổ xưa phát ra ánh hàn quang kia ra, đặt trước mặt Diệp Đông Bình.
- Cái… cái này con lấy ở đâu ra vậy?
Thấy đứa con biến ra thanh đao trong tay, Diệp Đông Bình mắt sáng lên, giơ tay nắm lấy cán đao, định cầm trong tay xem xem 1 lát.
- Cha, cha cẩn thận 1 chút, thứ này cũng 70, 80 cân đấy, cẩn thận rơi xuống chân đó!
Diệp Thiên mở miệng nhắc cha 1 câu, dựng đao trên mặt đất.
- Nặng thế này à?
Diệp Đông Bình thử nhấc thanh đao lên 1 lát,mặt liền biến sắc, 1 người đàn ông 40 tuổi như ông, khó khăn lắm mới có thể nhấc thanh đao lên, đừng nói là vung đao 1 cái, cái đó nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
- Đồ ngon đây, đầu hổ, miệng hổ há ngoạm ở cán đao. Hổ ngồi, rồng uấn lượn quanh, quả nhiên là 1 vũ khí giết người lợi hại!
Tuy rằng không thể cảm ứng nguyên khí trời đất giống như con trai nhưng Diệp Đông Bình có thể cảm nhận được cái ớn lạnh phát ra từ thanh hung khí này.
Sau khi cẩn thận xem xét 1 hồi, Diệp Đông Bình nhìn về phía con trai, hỏi:
- Diệp Thiên, thanh đao này cũng có thâm niên đấy, chắc là đao đại quan thời nhà Đường, hiện vật toàn diện thế này con lấy từ đâu ra vậy?
Hiện vật là thứ đồ cổ được giữ gìn bảo quản ở tiêu chuẩn tốt, Diệp Đông Bình nói đến hiện vật toàn diện là chỉ thứ vật phẩm hoàn mỹ không hề sứt mẻ và không có bất kì 1 tỳ vết nào.
Diệp Thiên cũng không muốn giấu cha, cười nói:
- Trộm trong mộ ra, Cha, đây chính là thanh đao giữ nhà, sau này đặt trong nhà, bọn trộm như thế nào cũng không dám vào cửa nữa.
- Vớ vẩn, mày cho rằng cha mày chưa từng đi trộm mộ à? Lấy được từ trong mộ ra có hiện vật như thế này sao? Nói thật đi, mua bao nhiêu tiền thế?
Diệp Đông Bình nghi ngờ những lời nói của con trai mình, bởi vì cho dù là cổ mộ được bảo vệ tốt như thế nào cũng không tránh được nước xâm nhập vào, đất vùi lấp lên, hơn nữa thời gian trôi qua, không khí cũng ăn mòn vật phẩm, đồ vật mới từ đất lên tuyệt đối không thể có loại hiện vật này được.
Cho nên Diệp Đông Bình thấy, đây chắc là bảo bối truyền lại của gia đình nào đó, bị con trai lừa gạt cuỗm mất.
- chít chít…!
Đúng lúc Diệp Đông Bình đang vặn hỏi con trai, con khỉ không biết từ đâu chui ra, nhìn thấy Diệp Thiên lập tức thân thiết leo lên đầu Diệp Thiên, dùng 2 tay nắm chặt lấy tóc Diệp Thiên.
Diệp Thiên lấy tay lôi còn khỉ xuống nói:
- Cá trong nhà chưa bị ngươi ăn hết chứ?
- Chít chít!
Con chồn vẫn cứ cố gắng bám lấy đầu Diệp Thiên, hình như không muốn trả lời câu hỏi này, sau khi giãy dụa trên tay của Diệp Thiên, nhìn thấy thanh đao đại quan trên mặt đất, 2 con mắt đen láy lập tức sáng hẳn lên.
Mặc dù sát khí của thanh Yển Nguyệt Đao đã ẩn toản bộ vào bên trong, nhưng khả năng cảm ứng của khỉ mạnh hơn rất nhiều so với người, hơn nữa trời sinh ra cái tính thích những nơi tích tụ âm sát khí.
Nó có thể cảm nhận được khí âm hàn trong thanh đao này còn nặng hơn nhiều so với cái đèn Chu Tước kia, sau khi buông tha Diệp Thiên liền bò lên cán đao, sống chết cũng nhất định không chịu buông móng ra.
- Cái đồ…!
Diệp Thiên cười, lắc lắc đầu. Sau khi mở cửa sau xe ra, lôi cái túi đựng hài cốt ra, nói với Diệp Đông Bình:
- Cha, vào phòng nói chuyện đi. Lần này thực sự là con đi trộm mộ, cái bao này chính là hài cốt của 1 vị tiền bối đấy!
- Xương cốt người chết à? Thứ này con mang về nhà làm gì?
Diệp Đông Bình vừa định hỏi Diệp Thiên cầm thứ gì đó thì đã bị con trai dọa cho hoảng sợ, người lui về sau mấy bước.
Diệp Thiên bũi môi nói:
- Không có vị tiền bối này thì làm sao con có được thanh Yên Nguyệt bảo đao này!
- Ừ, trên người ngươi còn có mùi bùn đất, hay là đúng là đi trộm mộ rồi?
Sáng hôm nay sau khi ra khỏi cổ mộ Diệp Thiên vẫn chưa tắm rửa, lái xe về nhà luôn, mùi bùn đất trên người cũng không thể che dấu được.
- Vừa nãy nói rồi cha không tin!
Diệp Thiên cũng thực sự ghét cái mùi trên người này, mở miệng nói:
- Cha, cha cất xe đi, con còn có chuyện muốn nhờ cha!
Diệp Thiên cũng không thực sự hiểu biết lịch sử lắm, về niên đại của thanh đao này với cái áo đạo sĩ trong cái hộp gỗ kia cũng muốn nhờ cha kiểm định xem.
1 tay cầm túi hài cốt, Diệp Thiên bước về phía trước, 1 tay thì nhấc thanh Yển Nguyệt Đao kia lên, con chồn giơ 4 chân ôm chặt lấy Yển Nguyệt Đao, chết cũng không buông ra.
- Tiểu tử thối nhà người, đứng lại cho ta!, cái … cái xe này sao lại bị người làm cho ra nông nổi này?
Diệp Thiên vừa mới ra khỏi gara, phía sau đã vọng lại tiếng của Diệp Đông Bình, cái lưỡi đao Yển Nguyệt này cũng khá dày, hình như đã cắt đứt 1 miếng sắt lớn ở thùng sau ô tô.
Sau khi nghe thấy tiếng cha, Diệp Thiên càng bước nhanh hơn, chạy vào trong phòng mình trốn, đặt mấy thứ trên người xuống, chui luôn vào trong phòng tắm.
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, kỳ cọ lớp bùn đất trên người, Diệp Thiên mới ra khỏi phòng tắm, thay bộ quần áo luyện công bình thường vẫn hay mặc kia rồi ra ngoài sân.
- Hầy, thế nào, 1 ngày tiêu 1 trăm vạn cũng không sao chứ.
Vừa mới đến giữa sân, thấy Đường Văn Viễn ngồi trên ghế ngồi nói chuyện với Diệp Đông Bình, Diệp Thiên không khỏi cười lên, Đường Văn Viễn mới ở đây có 3, 4 ngày mà nét mặt cũng đã đỡ già đi khá nhiều.
- Diệp Thiên, tôi cũng không ở đây hàng ngày đâu, theo như cậu nói thì cứ cách 2 ngày tôi lại đến 1 lần!
Đường Văn Viễn cũng sợ tên tiểu tử thèm tiền này, mặc dù ông ta không thiếu tiền nhưng cái mùi ham tiền này đúng là không thể chịu nổi.
- Không sao, ở hơn 2 ngày cũng không sao, tôi ưu đãi cho ông đấy!
Diệp Thiên khoát tay, nhìn thấy sắc mặt cha không tốt, nói:
- Cha, cha đến sân sau đi, con có việc muốn nhờ cha.
- Này, Diệp Thiên, bệnh của Tuyết Tuyết thì sao?
Mặc dù bệnh tình của cháu gái mấy ngày nay đã tốt hơn rất nhiều nhưng Diệp Thiên thứ nhất không cho uống thuốc, thứ hai không xem bệnh, trong lòng Đường Văn Viễn cũng không yên tâm.
- Không sao đâu, tối nay tôi sẽ sắc thuốc cho Tuyet Tuyết, ông yên tâm đi!
Diệp Thiên đâu có thời gian lè nhè với ông lão này, kéo cha vào phòng của mình.