- Đúng rồi, Ngô tổng, bên phải sân là xưởng tinh luyện phải không?
Diệp Thiên phát hiện, mỏ vàng và xưởng tinh luyện của Ngô Đức Lâm đều nằm cùng một khu, quặng được khai thác xong sẽ trực tiếp được đưa đến xưởng tinh luyện.
Diệp Thiên đã từng nghe Trần Hỷ Toàn giải thích về việc tinh luyện vàng, ông ta dùng dung dịch NaCN và dung dịch Kiềm, nước có chứa các phân tử kim loại thông qua ống dẫn nước đưa vào thùng đựng than hoạt tính làm các phân tử kim loại bị than hấp thụ, đợi các phân tử kim loại trong quặng chảy hết hoặc lúc than hấp thụ xong sẽ đưa đến quy trình thao tác.
Sau khi trải qua quá trình đốt than thì dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy được vàng, tuy nhất phương pháp tinh luyện này bây giờ không thích hợp để sử dụng nữa, chổ Ngô Đức Lâm đây chắc có lẽ sau khi mài nhỏ ra sẽ trực tiếp dùng nhiệt độ cao để tách ra, vậy thì cần phải có lò nung khô.
- Đúng vậy, tôi có thể tinh luyện được vàng 999 ở đó, Triệu lão đệ, cậu hỏi cái này làm gì thế?
Ngô Đức Lâm gật đầu, thường thì nơi tinh luyện vàng đều là những nơi cơ mật nhất của mỏ vàng, xung quanh xưởng tinh luyện của Ngô Đức Lâm đều có thể thấy những cảnh vệ có mang vũ khí tự động, những công nhân bình thường không thể vào đó được.
Nhưng không biết vì sao, cách hỏi tự nhiên của Diệp Thiên, Ngô Đức Lâm cũng trả lời luôn, nói xong ông mới phát giác mình và đối phương hình như không quen thân như vậy chứ?
- Ngô tổng, cái sân này của ông sửa chữa không tốt, nó vuông vức, những phóng xạ tự trong mỏ vàng phát ra rất khó mà phát tán ra ngoài được, điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến những người làm ở đây.
Diệp Thiên cũng không biết là vị trước mặt đây có tin vào phong thủy hay không, nên cố gắng tổ chức lại lời nói của mình một chút rồi nói tiếp"
- Theo góc độ phong thủy, một chữ tứ cộng thêm một chữ nhân sẽ trở thành chữ tù, Ngô tổng, thử hỏi một tù nhân thì số vận có tốt được không?
Những lời nói này của Diệp Thiên không phải để dọa Ngô tổng, hắn có thể thấy được cái sân này trước đây có hình tròn, tuy nhiên nhằm lợi dụng không gian nên hình tròn đã trở thành hình chữ nhật, sức khỏe của Ngô Đức Lâm không thích ứng được, e rằng cũng là từ đó mà ra.
- Có chuyện như vậy thật sao, Triệu lão đệ, không ngờ cậu còn am hiểu cả về phong thủy nữa? Nói cho ông anh xem cái này phải giải quyết như thế nào?
Từ bàn làm việc của Ngô Đức Lâm có thể xem hết cả khoảng sân qua cửa kính, nghe Diệp Thiên nói vậy, ông cũng đúng là thấy mình giống như là một tù nhân bị nhốt trong ngục tù vậy, nên lcus này cứ thấp thỏm không yên.
Sỡ dĩ trong một thời gian dài xem bói xem tướng bị liệt vào loại mê tín phong kiến là vì hành vi này thực sự gây hại cho xã hội, mấy vị xem bói hoàn toàn không có tài năng gì hết kia, những lời mà họ nói ra có thể sẽ thành một áp lực tâm lý cho con người.
Vì bói toán mà gia đình tan nát thương vong không phải là ít, lúc Diệp Thiên hành tẩu giang hồ đã nhìn thấy một người xem bói nói với người ta rằng vợ ông ta khắc chồng, lúc đó việc làm ăn của người chồng lại đang thất bại nên đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người vợ, lúc về nhà vợ chồng cãi nhau nên ông ta đã dùng dao đâm chết người vợ của mình.
Cho nên không quan tâm đến việc thầy bói nói có đúng hay không, chỉ cần lời đã nói ra thì sẽ tạo áp lực cho người ta, đặc biệt là nó càng đúng với những người có tiền. Ngô Đức Lâm cũng không ngoại lệ, lúc này ông đã quên mất Diệp Thiên chỉ là một khách tham quan nên đã đứng dậy chăm chú nghe thỉnh giáo.
- Ông chủ, phía dưới sau thay ca rồi, là ai xuống đây?
Lúc Diệp Thiên định nói thì một người gõ cửa phòng bọn họ, vừa nhìn thấy Hoa Quân liền cười nói:
- Tiểu tử cậu, có phải là thấy ông chủ dễ tính, nên lần nào cũng dẫn người đến đây không?
Hoa Quân và người vừa đến có quen biết với nhau liền cười hi hi:
- Anh Bân, tôi là tôi đang tuyên truyền cho mỏ quặng của chúng ta đấy, những người từng đến Nam Phi có ai mà không biết ở Cape Town có mỏ vàng do người Hoa chúng ta đầu tư khai thác chứ!
- Cậu đúng là biết nói chuyện, hôm nay cậu có xuống không?
Người vừa đến tên là Trần Bân, cũng coi như thuộc vào những người lão làng nhất ở đây, vì vậy nói chuyện cũng rất thoải mái.
- Trên này chết nóng, dưới đó thì chết lạnh, tôi không xuống đâu.
Hoa Quân lắc đầu nguầy nguậy, hắn đã làm hướng dẫn viên ba bốn năm rồi cũng chỉ mới xuống mỏ hai ba lần gì đó thôi, môi trường dưới đó đúng là rất tệ. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
- Được rồi, cậu Bân, tôi giới thiệu với cậu, đây là anh Triệu, lát nữa anh ta sẽ cùng xuống.
Ngô Đức Lâm khoát tay ngắt lời hai người, rồi cười nói với Diệp Thiên:
- Anh Triệu, quả thực rất xin lỗi, cậu nói tiếp đi, làm thế nào mới hóa giải được chữ tù này?
Tâm lý của con người là như vậy, những việc bình thường không cảm thấy nếu được người ta nói ra thì sẽ trở thành tâm sự, Ngô Đức Lâm càng nhìn càng thấy cái sân của mình giống phòng giam, nên ông cũng không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Trần Bân mà khiêm tốn nhờ Diệp Thiên thỉnh giáo tiếp.
Diệp Thiên cười nói:
- Ngô tổng, hóa giải cũng đơn giản thôi, theo ngũ hành tương khắc, hỏa có thể trị được kim, ông chỉ cần dời xưởng luyện kim ra xa sân một chút là được thôi.
Theo phong thủy nơi này của Ngô Đức Lâm thực ra cũng không có gì, chỉ cần những ai am hiểu sơ sơ về phong thủy cũng có thể hóa giải được, chỉ là do Nam Phi xa xôi quá, nên không có vị thầy bói nào vượt biển qua đây kiếm miếng ăn cả, nếu không thì nơi này đã được hóa giải từ lâu rồi, sao đến lượt Diệp Thiên được chứ?
- Cái này thì đơn giản, chuyển vị trí là được.
Ngô Đức Lâm trầm ngâm một lúc, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, ông vốn nghĩ Diệp Thiên sẽ thừa nước đục thả câu, thay đổi toàn bộ xưởng tinh luyện của ông, nếu chỉ thây đổi vị trí của lò nung thì là một chuyện rất đơn giản.
- Được rồi, Ngô tổng, để ông Triệu xuống mỏ đi, anh Bân đợi lâu rồi đó.
Ngô Đức Lâm tin lời Diệp Thiên nói không có nghĩa là người khác cũng tin, Hoa Quân thì không cho là đúng, hắn lớn lên ở nước ngoài, tuy là vẫn nói tiếng Trung nhưng tư duy thì có phần khác với người trong nước, nên cũng không hiểu những lời mà Diệp Thiên nói.
- Được, anh Bân, hôm nay cậu vất vả một chút, dẫn anh Triệu đây đi xuống dưới, nhất định phải đảm bảo an toàn đó.
Ngô Đức Lâm gật đầu, quay lại Diệp Thiên nói:
- Triệu lão đệ, đợi cậu lên đây chúng ta sẽ cùng uống vài ly, hôm nay coi như cậu giúp ông anh một việc lớn rồi đó!
- Ha ha, không có gì, Ngô tổng khách sáo rồi.
Dựa vào địa vị của Diệp Thiên lúc này không thể kiếm tiền bằng việc bói toán được, hắn cũng vì thấy Ngô tổng được được, cộng thêm việc người Hoa kiếm ăn ở nước ngoài vất vả nên mới thuận miệng nói vài câu, nói thêm mấy câu xong Diệp Thiên liền cùng Trần Bân rời khỏi phòng làm việc.
- Ông Triệu, mời mặc quần áo bảo hộ vào…
Lúc nãy thấy ông chủ nhiệt tình với Diệp Thiên, Trần Bân biết được Diệp Thiên là khách quý nên nói năng cũng rất khách sáo.
- Trời nóng như vậy, bộ quần áo này có mang đươc không?
Nhìn thấy bộ quần áo bảo hộ dày cộm, Diệp Thiên liền chau mày, tuy là sau khi hắn bịt hết tất cả lỗ chân long lại, lạnh hay nóng đều không thể vào trong cơ thể hắn, nhưng trên người mang một đống như thế cũng không lấy gì làm thoải mái.
Trần Bân nghe xong liền cười nói:
- Ông Triệu, cái này bắt buộc phải mang, ông chịu khó một lúc là được, thực ra trên này có hơi nóng một chút, nhưng xuống dưới đất sẽ rất lạnh đấy.
- Anh nói cũng đúng, được, tôi mang!
Diệp Thiên gật đầu, nhiệt độ trên mặt đất khác với dưới lòng đất, đế vương cổ đại hoặc những người có quyền thế thường đều đào một đường hầm sâu dưới lòng đất, thường thì chia làm năm sáu tầng, vào sâu trong lòng đất khoảng mười mét, mỗi tầng đều có rèm vải rất dày nhằm cách nhiệt.
Mùa đông sẽ để băng đá vào tầng dưới cùng, đến mùa hè cũng sẽ không bị tan ra, dùng làm một ít nước ô mai ướp lạnh để giải nhiệt, đương nhiên những người được hưởng thụ điều này đều là những người quyền thế ngập trời hoặc cực kỳ phú quý.
- Ông Triệu, phải đội mũ bảo hiểm vào nữa, đây là quy định của ông chủ, chỉ cần những ai xuống mỏ đều phải đội.
Đợi Diệp Thiên mặc xong áo quần bảo hộ, Trần Bân liền đưa mũ bảo hiểm cho Diệp Thiên, Ngô Đức Lâm vốn dĩ là một công nhân mỏ nên rất coi trọng vấn đề an toàn.
Mặc xong xuôi hết, Diệp Thiên đi sau Trần Bân bước vào khu mỏ.
Kiến trúc này chiếm một diện tích rất lớn, bên trong khoảng 100 mét vuông, chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực đều có công nhân đang làm việc.
Đói diện với cổng chính là một cái thang có thể cho hai mươi người cùng lên xuống, bên cạnh thang là hai dải băng chuyền, máy phát đang gầm rú inh ỏi, vận chuyển từng khối quặng to nhỏ từ phía dưới lên.
- Độ tinh khiết của mỏ vàng này cũng không tệ!
Những quặng được băng chuyền đưa lên đều có màu ngăm đen, người trong ngành nếu chỉ dựa vào hình dạng bên ngoài cũng không nhìn thấy được gì, nhưng thuộc tính ngũ hành mà vàng phát ra thì không thoát được mắt Diệp Thiên.
- Đương nhiên, mỏ vàng này được xếp vào top 3 ở Cape Town đó.
Trần Bân tự hào cười, lúc nàu thì thang phía dưới đã lên đến mặt đất, hai mươi người công nhân từ trong thang bước ra.
- Ông Triệu, chúng ta đi xuống thôi.
Đợi công nhân ra hết, Trần Bân gọi Diệp Thiên đến thang máy, thực ra bọn họ vốn dĩ phải đi xuống cùng đám công nhân, nhưng Ngô Đức Lâm đã dặn rồi, Diệp Thiên là khách quý, nên Trân Bân cũng không để Diệp Thiên phải chen chúc cùng đám người kia.
- Quả nhiên giếng mỏ là nơi dễ xảy ra chuyện nhất.
Bước vào thang máy, Diệp Thiên liền lắc đầu, trong môi trường này, muốn lắp thang máy dân dụng là điều không thể, cái thang máy này thực ra là một cái lồng sắt được treo lên, hệ số an toàn không cao.
Thang máy đi xuống, ánh sáng cũng yếu dần đi, mỗi nơi cách mười mét mới có một chiếc đèn nhỏ, bên tai ngoài âm thanh rang rắc khó nghe ra thì không còn âm thanh nào cả.
Mỏ quặng này nằm cách mặt đất 100m, chỉ ngồi thang máy xuống thôi cũng đã mất mấy phút, xuống phần đáy của mỏ quặng, một đám công nhân khác đang đứng đợi đi lên.
- Khí kim duệ nồng quá!
Xuống đến nơi cuối cùng, Diệp Thiên lộ vẻ kinh sợ…