Thuẫn Kích Chương 24 0: Phương Khôn

Thuẫn Kích
Tác giả: Cửu Hanh
Quyển 1: Trọng Sinh
Chương 240: Phương Khôn

Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Vip.vandan
Share by các Mạnh Thường Quân





"Vậy ngươi cũng biết ta vì sao phải làm như vậy?"

Tháp chủ ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc có chút quái dị, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chiến Vân đang phiêu phù đối diện, đột nhiên, ánh mắt lại dừng lại bên cạnh vị khách không mời mà đến hơn nữa còn đang không khách khí nhấm nháp thưởng thức hàn băng uấn nhưõng, bà chủ.

"Ha ha!" Bà chủ xinh đẹp có chút nhíu mày, cầm trong tay một cái ly hàn băng uấn nhưỡng đặt lên trên bàn, khẽ cười nói:" Ta nói rồi ta chỉ là tới góp vui mà thôi, về chuyện khác ta không có hứng thú biết, đương nhiên, nếu như tháp chủ tiên sinh có ý muốn nói, ta hiển nhiên là muốn biết."



"Ha ha ha!"

Tháp chủ ngửa đầu cười, nói:" Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là lúc đó ta củng Niếp Thanh Vân có làm một hồi giao dịch mà thôi, ta vì hắn làm việc, mà hồi báo chính là, ta có thể có được thứ ta muốn." Dừng một chút, nhìn về phía Chiến Vân, rồi nói thêm:" Đầu tiên là thủ hộ tháp thi đấu, thứ hai đó là, ta chỉ cần phải ép ngươi phải đi ra, sau đó giết chết, như vậy, thì giao dịch của ta cùng với Niếp Thanh Vân trên cơ bản đã hoàn thành."

"Cho nên, vào chục năm nay ta không lúc nào không muốn giết ngươi, cho dù thời gian trôi qua dài dằng dặc, buồn chán ta vẫn vượt qua, bất quá, rốt cuộc ngày hôm nay ngươi cũng tới, ha ha ha!"

Tháp chủ tựa hồ phi thường cao hứng, ít nhất biểu hiện ra vô cùng kích động, bất quá đối mắt giống như thủy tinh bị nghiền nát kia trong nháy mắt liền hiện lên một chút thần sắc khác thường, đột nhiên lóe lên, hắn cầm lên một ly băng hàn uấn nhưỡng nhìn một hồi lâu, rồi mới ngữa đầu một hơi uống cạn.

Đúng lúc này, Chiến Vẫn vẫn một mực im lặng không nói rốt cuộc cũng mở miệng, âm thanh vẫn suy yếu như trước.



"Phương lão đệ."

Ba chữ ngắn ngọn, nhưng lại làm cho mấy người ở đây ngẩn người, trên mặt bà chủ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mà sắc mắt Bạch lão bên cạnh lại trầm xuống, hai mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm tháp chủ.

Thần sắc tháp chủ có chút mất tự nhiên, ngay cả thân hình củng có chút rung lên, nội tâm lại càng tràn đầy kinh hãi, hắn thầm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, khóe miệng run rẩy có chút mất tự nhiên, khi mở mắt ra, nhìn Bạch lão nói:" Bạch tiên sinh, ngươi mang theo hai bị tiểu bằng hữu này tới phòng chờ ta, ta xử lý xong chuyện ở nơi này, sẽ đi chiêu đãi các ngươi."

Giờ phút này Bạch lão cùng với mới vửa rồi có chút bất đồng, mới vừa rồi hắn vô luận là khí chất hay là khẩu khí đều giống như một lão quản gia trong câu lạc bộ Vương Giả vậy, nhưng mà hiện tại hắn lại giống như một lão giả thần bí nhìn trộm thiên cơ vậy, sắc mặt hắn lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên xuất hiện ý cười quái dị, lắc đầu nói:" Tháp chủ đại nhân không cần khách khí, ngươi cứ xử lý chuyện của ngươi đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy."

Bạch lão đột nhiên chuyển biến làm cho Chu Du Liệt bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Bạch lão đều là người phụ trách chiếu cố cuộc sống hằng ngày của ba người sư huynh đệ bọn họ, trong ấn tượng của hắn, vị Bạch lão này tựa hồ rất là trung thực, về phần Diệp Minh Hiên đối đãi với lão như thế nào, Chu Du Liệt không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, Đông Phương Thần đối đãi với vị Bạch lão này rất tùy ý sai bảo giống như một con chó vậy, nhưng Bạch lão cho tới bây giờ cũng không có một câu oán hận gì, nhưng mà lần này, Bạch lão tại sao đột nhiên lại trở nên như thế.

"Ngươi ngụy trang nhiều năm như vậy, chẳng lẽ trước khi ta chết ngươi vẫn muốn tiếp tục ngụy trang sao?"

Âm thanh Chiến Vân truyền vào trong tai tháp chủ, làm cho nội tâm của hắn không thể nào bình tĩnh được.



"Ngươi nhận ra ta từ khi nào." Tháp chủ thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn Chiến Vân.



"Không cần quản dung mạo của ngươi thay đổi, giọng nói thay đổi, ngay cả khí thế cũng thay đổi, nhưng có một vài thứ ngươi không thề thay đồi." Thân ảnh của Chiến Vân vẫn mờ ảo như trước, tiếp tục nói:" Bảy mươi năm, ngươi có rất nhiều cơ hội đề giết ta, nhưng ngươi không có ra tay."

"Ha ha!" Tháp chủ giễu cợt cười một tiếng lắc đầu, ngửa đầu cười lạnh nói:" Ta là một tên tiểu nhân, một tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, một tên tiểu nhân bán bạn cầu vinh, một tên tiểu nhân tham lam vinh hoa phú quý."

"Người nào cũng có thể bán bạn cầu vinh, nhưng Phương Khôn ngươi tuyệt đối không phải."

Phương Khôn, nếu như người quen thuộc lịch sử của Liên bang tuyệt đối có nghe qua cái tên này, trăm năm trước, Chiến thần không phải là do vinh quang đỉnh phong tặng, mà là bằng bản lãnh của mình xông lên tên chiến thần, Phương Khôn chính là một trong số đó, cùng với Chiến Vân tề danh, người này mặc dù thường hay trà trộn vào trật tự thế giới ngầm, nhưng là một người quang minh lỗi lạc, hào khí vạn trượng, hơn nữa cực kỳ trọng nghĩa khí, năm đó bởi vì trợ giúp một bằng hữu xú danh vang xa trong trật tự thế giới ngầm, mà đắc tội với không ít nhân sĩ chánh nghĩa, từ chuyện đó, cái tên Phương Khôn liền hoàn tòan biến mất trong lịch sử.

"Ta không biết ngươi cùng Niếp Thanh Vân lúc đó rốt cuộc đạt thành ước định gì, hiện tại ta cũng không muốn biết."

"Phương lão đệ, ngươi hẳn là rõ ý đồ lần này đến đây của ta là gì."

Phương Khôn vẫn như trước lắc đầu nói:" Chuyện 70 năm trước, ta cảm thấy vô cùng có lỗi."

"Không cần, mặc dù đoạn trí nhớ kia ta vô cùng mơ hồ, nhưng rõ ràng chuyện đó ngươi tuyệt đối không có nhúng tay vào, nếu như ngươi còn nhớ tình cũ, vậy hãy cho ta mở ra Thông Thiên tháp."

"Vô ích thôi, ta biết ngươi muốn mở ra Thông Thiên tháp đem chuyện tình phát sinh năm đó công bố cho hậu thế, nhưng mà, Thông Thiên tháp đã sớm bị người ta hoàn tòan phong bế rồi, trừ phi ngươi có thể phá được ảo trận này, ngươi lần này triệu tập rất nhiều người cùng nhau vây đánh tháp thi đấu, mặc dù có thể tạm thời làm hỗn loạn ảo trận, nhưng căn bản là không có khả năng."

"Không thử làm sao biết không thể?" Âm thanh của Chiến Vân tràn ngập một cổ kiên định.

"Vô ích thôi, buông tha đi." Phương Khôn thở ra một hơi:" Buông tha đi, Chiến Vân, buông tha đi, coi như ta cầu ngươi."

"Phương lão đệ, ta biết ngươi có khổ trong người, ta cũng không muốn làm khó ngươi, vậy thì ra tay đi, chết trong tay của ngươi, ta chết cũng không hối tiếc."



"Chiến huynh, ngươi..." Sắc mặt Phương Khôn vô cùng khó coi, hít vào một hơi thật sâu lần nữa, khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, mhìn lướt qua thân ảnh Bạch lão đối diện mỉm cười lạnh lùng, hét lớn một tiếng:" Đắc tội."

Tiếng quát vừa dứt, khí thế quanh người đột nhiên bắn ra, lực lượng phô thiên cái địa trong nháy mắt tràn ngập khắp phòng, mặc dù gần 70 năm không có động thủ, nhưng dù sao cũng là một trong những chiến thần nổi danh năm đó, có thể ngôi lên cái ghế chiến thần, lực chiến đấu có thể tưởng tượng được.

Chiến Vân vẫn hư vô mờ mịt như cũ, giống như một làn sương khói vậy, có chút lắc lư, Phương Khôn đánh tới, thân ảnh hắn lập tức tan thành mây khói, ngay sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại, chiến đấu hết sức căng thẳng, Chiến Vân cùng Phương Khôn không có nói nhiều, trực tiếp kịch chiến tại chỗ.

Bà chủ quyến rũ xinh đẹp đang thưởng thức hàn băng uấn nhưỡng, có chút nhíu mày nhìn trận chiến này, nàng có thể nhìn thấy, Chiến Vân tựa hồ thật sự suy yếu, vốn chỉ là một ý thức thể, mà ý thức thì năng lượng lưu lại ít đến không đáng nói, chỉ có thể thi triển tinh thần lực, Chiến Vân đối với năng lượng tinh thần lực vận dụng mặc dù đạt đến cảnh giới tông sư, nhưng thân hình hắn thật sự quá mức suy yếu, căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì cho Phương Khôn.

Mọi người đều biết, lực lượng cùng tinh thần chỉ có sau khi dung hợp thành năng lượng hỗn độn mới là là năng lượng chí cường, là phương hướng mà mọi người theo đuổi, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, có người chủ công lực lượng, đem lực lượng vận dụng đến mức tận cùng cực kỳ đáng sợ, cũng có chù công tinh thần lực, nếu như vận dụng tinh thần lực đến tận củng có thể làm cho thiên địa biến sắc.

Nhưng mà, ý thức thể của Chiến Vân thật sự quá suy yếu, lúc này cùng Phương Khôn đối chiến một chỗ mặc dù không rơi xuống thế hạ phong, nhưng cũng không có cách nào tạo thành thương tồn thực chất cho đối phương.
truyện copy từ tunghoanh.com
Bạch lão bên cạnh nhấm nháp hàn băng uấn nhưỡng, cười lạnh nói:" Tháp chủ tiên sinh, đây là lần cuối cùng vương tọa cho ngươi cơ hội này, cũng là cơ hội cuối cùng của ngươi, hy vọng ngươi hảo hảo nắm chắc, nếu như tháp chủ tiên sinh vẫn còn do dự, đến lúc đó lão hũ muốn giúp ngươi cầu tình, sợ rằng cũng chỉ uổng công vô ích."

Dừng một chút, Bạch lão lại nói:" Nếu như tháp chủ tiên sinh không thể xuống tay được, lão hủ nguyện ý giúp đỡ người một tay."

Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền đến tiếng rống lên điên cuồng của Phương Khôn.

Quanh thân hắn tràn ngập năng lượng ba động cường đại, lực lượng cùng tinh thần sau khi dung hợp năng lượng hỗn độn giống như một dòng xoáy vậy lan tràn ra xung quanh.

Trong phòng, vô luận là Bạch lão hay là bà chủ quanh người đều lóe lên một tấng quang mang ngăn cản năng lượng cuồng bạo của Phương Khôn. Bà chủ nhìn hai người trong Chiến Vân cùng Phương Khôn trong trận chiến, trong lòng có hơi lo lắng, trước khi đến, Chiến Vân từng nói, cho dù nhìn thấy hắn chết đi cũng không được nhúng tay vào, hắn tự có kế hoạch, bà chủ không biết kế hoạch của Chiến Vân là gì, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

"A!"

Phương Khôn gầm lên một tiếng, không gian xung quanh người nhất thời vặn vẹo, theo năng lượng dòng xoáy điên cuồng của hắn điên cuồng chảy, gào thét, phát ra tiếng va ba ba xé gió, không gian bắt đầu xuất hiện khe hỡ, vù vù trong nháy mắt, năng lượng dòng xoáy đột nhiên bị phá hủy, đem thân ảnh vốn mờ ảo của Chiến Vân chấn tan, trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.

Nhìn thấy một màn này, bà chủ sắc mặt hơi đổi, trong lòng vô cùng lo lắng, hai tay nắm chặt, nhưng vẫn có gắng khắc chế cảm xúc trong lòng, nàng không biết hiện tại tất cả nhưng phát sinh này có phải là một trong những kế hoạch của Chiến Vân hay không, cũng không có cách nào xác định.

"Hiện tại ngươi hài lòng liễu chưa?" Phương Khôn xoay người lại, hai mắt như thủy tinh bị nghiền nát trở nên đỏ đậm.

"Ha ha."

Bạch lão đứng dậy, mặc vào trường bào màu xám nhìn hắn giống như một lão giả chất phát, trên khuôn mặt khô như cái vỏ cây không một chút thay đồi, hai mắt khàn khàn giống như vô thần lại giống như nhìn trộm thấy thiên cơ vậy vô cùng thần bí, hắn nhìn Phương Khôn, một lúc sau, mới lắc đầu, thở dài:" Ô! Ngay cả cơ hội cuối cùng, ngươi cũng không nắm chắc, hiện tại, ta rốt cuộc cũng rõ tại sao vương tọa lại cho ta đến đây."

Phương Khôn trợn trừng mắt, chỉ vào Bạch lão, hét lớn:" Bạch Thiên Lạc, ngươi có ý tứ gì, ta đã làm theo yêu cầu của Niếp Thanh Vân, đánh chết Chiến Vân, ngươi còn muốn như thế nào."

"Chấp mê bất ngộ, Phương Khôn, cho đến hiện tại ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ, ôi! Không nghĩ tới ngươi không quý trọng tánh mạng của mình đến như vậy, lão hủ đã nói xong, đã như vậy, lão hủ không thể làm gì khác hơn là thu lấy tánh mạng của ngươi."

Cả người Bạch Thiên Lạc khẽ run lên, đôi mắt khàn khàn chợt lóe lên nhìn chằm chằm Phương khôn.

"Ha ha ha ha!"

Phương khôn ngửa cười, lớn tiếng cười to, cơ hồ làm chấn động cả căn phòng, khi tiếng cười dừng lại, Phương Khôn quát:" Niếp Thanh Vân lão hồ ly này rốt cục cũng đã đồng ý ra tay đối với ta, ha ha ha! 70 năm! Lão tử chờ ngày này thật sự lâu lắm rồi, ha ha ha! Niếp Thanh Vân, nếu muốn giết ta, hắn tại sao không tự mình tới."

"Loại chuyển nhỏ này, lão hủ có thể tự xử lý."

"Ha ha ha ha!" Phương Khôn lại càng cười to:" Niếp Thanh Vân! Niếp Thanh Vân, ngươi quả nhiên là rất giỏi! Không nghĩ tới Phương khôn ta hiện tại ngay cả tư cách cho ngươi ra tay cũng không có, hảo! Hảo! Không hổ là Niếp Thanh Vân."

Phương Khôn nắm chặt hai tay, khí thế bức nhân, hét lớn:" Đến đây đi! Cho ta xem một chút con chó ngươi bên cạnh Niếp Thanh Vân nhiều năm như vậy rốt cuộc học được bản lãnh gì!"

Nguồn: tunghoanh.com/thuan-kich/quyen-1-chuong-240-ER9aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận