Thuẫn Kích
Tác giả: Cửu Hanh
Quyển 1: Trọng Sinh
Chương 243: Sư phụ
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Vip.vandan
Share by các Mạnh Thường Quân
Vù vù trong nháy mắt, ý thức thể Chiến Vân đột nhiên xuất hiện. Lúc này thần sắc hắn có chút sốt ruột. Cũng có chút khó hiểu, chỉ là ý thức thể càng thêm suy yếu. Vốn hình dáng còn có chút rõ ràng hiện tại đã hòan toàn mơ hồ. Ánh mắt liếc nhìn qua Bạch Thiên Lạc, bà chủ, rồi nhìn xuống Phương Khôn đã chết dưới đất, ý thức thể của Chiến Vân càng thêm mơ hồ.
"Là ngươi giết Phương Khôn?"
Bạch Thiên Lạc một thân trường bào màu xám nhìn Chiến Vân từ trong khối quang cầu ánh sáng nhạt chính giữa phòng đi ra, trong đôi mắt khàn khàn léo lên tinh quang, nói:" Chiến tiên sinh trong trạng thái suy yếu như thế còn có thể mạnh mẽ từ trong đi ra, thật sự làm cho lão hủ bội phục."
"Phương Khôn đã bị hành hạ suốt 70 năm trong tháp thi đấu này, chẳng lẽ một chút lương tâm cuối cùng của Niếp Thanh Vân cũng bị chó cắn mất rồi sao!"
Giọng nói già nua của Chiến Vân run rẩy không thôi, trong đó tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng.
Bạch Thiên Lạc sắc mặt không chút thay đổi, vẫn như trước lẳng lặng đứng nơi đó, trả lời:" Phương Khôn 70 năm trước nên biến mất, vương tọa vì niệm tình củ nên mới cho hắn sống lại đến hiện tại, vương tọa đã cho hắn cơ hội, chỉ là hắn không biết quý trọng mà thôi, không trách được vương tọa."
"Ha ha!" Chiến Vân ngửa đầu cười nhạo, nhìn chằm chằm Bạch Thiên Lạc, âm thanh lạnh lùng nói:" Niếp Thanh Vân có phải hay không cũng sai ngươi giết ta?"
Bạch Thiên Lạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:" Vương tọa có việc không thể tới, lão hủ lần này đến đây là thay mặt vương tọa tiễn Chiến tinh sinh một đoạn đường cuối, nếu như Chiến tiên sinh còn có cái gì phân phó, lão hủ tất nhiên sẽ tòan lục tương trợ."
"Niếp Thanh Vân thật đúng là quan tâm đến một sư huynh như ta! Trước khi ta chết cũng phái người đến theo ta, không tệ! Không tệ! Không uổng công ta với hắn từng là sư huynh đệ, ha ha ha ha!"
Chiến Vân ngửa đầu cười ha ha ha.
Bạch Thiên Lạc vung tay lên năm ngón tay liên tục biến ảo ra một cái thủ thế quái dị. Ngón trỏ chỉ vào quang cầu ở giữa phòng. Quang cầu đột nhiên phát sáng.
"Đây là vương tọa phân phó, để cho lão hủ giúp ngươi mở ra Thông Thiên tháp, mời Chiến tiên sinh."
"Ha ha ha! Hảo! Hảo! Hảo!"
Chiến Vân cười to thê thảm, nhấc chân tiến vào trong quang cầu. Mà ngay lúc này âm thanh của Bạch Thiên Lạc một lần nữa vang lên.
"Chiến tiên sinh, chậm đã." Dừng một chút, Bạch Thiên Lạc lại nói:" Vương tọa từng nói qua, nếu như Chiến tiên sinh nguyên ý, xin mời chiến tiên sinh cùng ta trở về, vương tọa sẽ giúp Chiến tiên sinh trọng tố ý thức thể."
"Trọng tố ý thức thể! Rất giỏi! Niếp Thanh Vân, ngươi thật sự rất giỏi, ngay cả bí thật này cũng biết, rất giỏi! Ha ha ha ha! Trở về nói cho Niếp Thanh Vân. Sư phụ từng nói qua. Ác giả ác báo."
Dứt lời. Chiến Vân liền nhảy vào trong quang cầu.
"Chiến lão tiên sinh, ta đi cùng ngươi."
Bà chủ đúng dậy, cũng nhảy vào theo trong quang cầu.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch lão lắc đầu. Thở dài một tiếng. Không nói.
"Bạch lão, ngươi đây là..." Đông Phương Thần lúc này mới từ trong kinh hãi tỉnh lại, chuyện vừa rồi mới xảy ra đã vượt qua ngoài phạm vi thừa nhận của hắn, trong đó kinh ngạc nhất là thực lực cường hãn của Bạch lão.
"Thần thiếu gia, đợi lão hủ hoàn thành một việc cuối cùng, tất nhiên sẽ giải đáp nghi hoặc trong lòng ngươi."
"Một việc cuối cùng?"
Bạch Thiên Lạc liên tục đánh ra thủ ấn. Quang cầu ở giữa phòng không ngừng phát ra năng lượng.
"Vương tọa phân phó qua, khi Chiến Vân biến mất hòan toàn. Để cho lão hủ dẫn hắn trở về, chúng ta chỉ cần chờ một lát, Chiến Vân ở bên trong không được bao lâu đâu."
"Chiến Vân là sư huynh của sư phụ sao?" Chu Du Liệt thật sự khó có thể tiêu hóa được tin tức này, đột nhiên, hắn lại hỏi:" Không biết sư phụ cho ta tới đây là..."
"Chu thiếu gia, vương tọa cho các ngươi theo tới nơi này tất nhiên là có mục đích của ngài, sau khi xử lý xong chuyện này, các ngươi sẽ biết, không vội, không vội!"
Hắc ám vô biên, lực lượng ba động cường đại tràn ngập, âm thanh giống như đến từ nơi viễn cồ không ngừng vang lên, nơi này không chỉ có hắc ám vô biên, mà còn có vô tân hắc ám. Môt tầng rồi lại một tầng ngưng tụ, sau đó lại nghiền nát, rồi lại ngưng tụ, cứ tuần hòan như vậy, mỗi lần nhưng tụ đều mang đến cho người ta một loại cảm giác hít thở không thông, mỗi một lần nghiền nát đều mang đến oanh kích cường đại vô cùng.
Ý thức thể màu vàng của Nhan Phi lẳng lẵng phiêu phù trong hắc ám, đôi mắt phượng nhìn hắc ám xa xa, lẩm bầm nói:" Thực lực của người thủ hộ không gian không phải chỉ có thế này."
"Trấn áp nơi này chỉ là một phấn ý thức của hắn."
Âm thanh truyền đến, Nhan Phi nhìn ý thức thể màu đen lờ mờ bên vạnh:" Ngươi làm sao biết được?"
"Khốn ma ảo trận nho nhỏ này mặc dù cường đại, nhưng trước mặt người thủ hộ không gian chính thức chỉ là cặn bả. Loại phù văn ảo trận này nếu như không có năng lượng đưa vào liên tục không ngừng duy trì, thì ngay cả một chút ý thức của người thủ hộ không gian cũng không trấn áp được, người thủ hộ không gian chính thức, một chiêu chư thiên tế ngục, đừng nói Chiến thần chi cảnh. Ngay cả ngươi đột phá Chiến thần chi cảnh, đã đạt thiên nhân. Bản thân ngay cả chết cũng không biết."
"Ngươi tựa hồ biết không ít chuyện."
Nhan Phi nhìn chằm chằm ý thức thể màu đen bên cạnh. Khi nghe nói hai chữ thiên nhân, lúc này nàng có chút tò mò thân phận người này, trong Liên Bang người biết đến hai chữ thiên nhân cũng không nhiều, nếu như nói cấp bảy đại biểu cho đột phá cực hạn thân thể, vậy thiên nhân chính là đại biểu cho đột phá cực hạn tinh thần, cũng có thể hiểu là một loại đột phá ý thức, đột phá ý thức là sự thăng hoa về tinh thần, càng có thể lĩnh ngộ sâu hơn về sanh mạng áo nghĩa.
Hơn nữa nghe nói thật giống như người này rất hiểu rõ về người thủ hộ không gia, Nhan Phi rất rõ ràng, lực lượng tinh thần là một loại theo đuổi tánh mạng áo nghĩa, cũng có thể nói, lực lượng tinh thần càng mạnh, sống lâu càng dài.
Người này là ai?
Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng Nhan Phi cũng không có mở miệng hỏi.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được gì, xoay người nhìn lại, cách đó không xa trong hắc ám xuất hiện một hư ảnh sáng nhạt, giống như đèn trong gió vậy, chính là Chiến Vân, ngay sau đó, lại có một người xuất hiện, dáng người xinh đẹp, dung mạo quyến rũ, chính là bà chủ.
Trong nháy mắt! Âm thanh kinh khủng kia lại vang lên một lần nữa.
"Chư! Thiên! Tế! Ngục!"
Hoa! Không gian hắc ám lại tràn ngập lực lượng ngưng tụ.
"Chư thiên tế ngục! Mẹ ta ơi!" Bà chủ thần sắc ngẩn ra, trong lòng vô cùng kinh hãi. Thấp giọng nói:" Dĩ nhiên là thật, cái này cũng quá kinh khủng rồi." Cảm giác được lực lượng ba động kinh khủng, liến bật thốt lên:" Thật lợi hại!"
Ý thức thể của Chiến Vân giống như không thể kiên trì, hư ảnh không ngừng lắc lư, giống như sắp tiêu tán vậy.
"Chiến lão tiên sinh, ngươi..."
"Ta! Ta chỉ muốn...chỉ muốn trước khi chết hiểu rõ ràng một chuyện, nhưng...nhưng mà lão tặc thiên không cho ta...không cho ta cơ hội. Ta...ta thật sự không cam lòng."
Vô luận là bà chủ hay là Nhan Phi đều có thể nhìn ra. Chiến Vân lập tức sẽ biến mất, đáng tiếc chính là, hai người đối với chuyện này cũng đành bất lực. Ý thức thể của Chiến Vân vốn đã thoat ly khỏi thân thể, có thể sinh tồn hơn 70 năm đã là kỳ tích rồi.
"Chiến lão tiên sinh nếu như còn có cái di nguyện gì. Ta có thể hoàn thành giúp người." Nhan Phi đi tới, thản nhiên nói, nàng cũng chì có thể làm như thế.
"Sư đệ ta Tiết Đông Vệ cùng Cẩu Đão Nhân bọn họ vẫn luôn tìm kiếm ta, nhưng ta vẫn trốn không gặp bọn họ, nếu như...nếu như nhìn thấy bọn họ, nhớ...nhớ giao cái này cho hắn."
Trong cánh tay hư ảo của Chiến Vân không biết từ lúc nào xuất hiện một cái hộp gấm, Nhan Phi đang muốn nhận lấy, chỉ là có một người so với nàng còn nhanh hơn một bước.
"Ai!"
Tang Thiên thở dài, vung tay lên, trong hắc ám xuất hiện một cái hình người, rồi mới đem Chiến Vân bao phủ vào trong đó, đột nhiên, Tang Thiên bắt đầu khắc họa nhưng phù văn lên trên hư không, nhưng phù văn này hình thành một quang mang bao xung quanh lại, ý thức thể của Chiến Vân ở trong đó vốn sắp biến mất đột nhiên bắt đầu ngưng tụ lại.
Uh?
Trong hai mắt của Nhan Phi tràn đầy kinh hãi, có chút khó tin nhìn ý thức thể màu đen bên cạnh, trong lòng càng thêm tò mò về thân phận của người này.
Phù văn Tang Thiên khắc họa càng ngày càng nhiều. Chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện vô số phù văn. Mà ý thức thể của Chiến Vân bên trong hình dáng càng ngày càng rõ ràng. Hắn dường như vô cùng kích động. Kinh ngạc nhìn ý thức thể màu đen, trong lòng hoảng sợ nói:" Các hạ dĩ nhiên có thể, di! Tinh thần năng lượng này rất quen thuộc?"
Chiến Vân kích động không thôi, cảm giác được năng lượng ba động trong phù văn này vô cùng quen thuộc, nội tâm hắn kịch liệt run rẩy.
Tang Thiên không có trả lời, chỉ là ý thức thể của hắn dần dần thực chết hóa, khoảng 10s đồng hồ sau. Dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, miễn cưỡng có thể nhìnt hấy một người thanh niên mặc trường sam màu đen. Người thanh niên này có khuôn mặt bình thản, một đôi mắt vừa thâm thúy lại vừa bình tỉnh.
"Tang Thiên?"
Bà chủ bật thốt lên, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Tang Thiên có thể sử dụng ý thức ly thể dễ dàng tiến vào nơi này, hơn nữa dường như ý thức ly thể còn đạt đến một lĩnh vực mà ngay cả nàng cũng không có cách nào chạm đến.
Tang Thiên?
Ánh mắt Nhan Phi lại càng kinh hãi hơn. Cái tên này nàng cũng không xa lạ, từ hơn 1 năm trước. Từ khi nghe ở chỗ Tứ muội cái tên này, hơn nữa từ Tam muội Lam Tình, thậm chí ngay cả từ chỗ Nhị muội Nhiễm Linh một nữ nhân yêu nghiệt không thèm để ý bất kỳ nam nhân nào cũng nghe qua cái tên này, không nghĩ tới lại gặp hắn ở chỗ này, quả thật giống như các tiểu muội nói, không giống người thường.
So với kinh ngạc, so với hoảng sợ, so với không thể tin, Chiến Vân càng cảm nhận sâu sắc hơn.
Hình dáng hắn rõ ràng có thể nhìn thấy được, là một lão nhân đứng tuổi tóc bạc, chỉ là không biết vì quá kích động hay là sao, mà cơ mặt có chút run rẩy, hai mắt đỏ ửng, ướt áp. Giống như nhìn thấy thân nhận vậy, nước mắt đầm đìa.
Nhìn thấy cảnh này, Nhan Phi, bà chủ đều nhíu mày. Có chút không hiểu hành động của Chiến Vân, có lẽ Chiến lão tiên sinh rất là kích động.
Rốt cục, ngón tay của Tang Thiên cũng dừng vẽ. Quanh người Chiến Vân là một cái quang cầu hình tròn tựa như một cái kết giới bảo vệ ý thức thể của hắn không bị biến mất vậy.
Bà chủ trong lòng tò mò về thủ pháp thần kỳ này của Tang Thiên, đang muốn hỏi, đột nhiên nhìn thấy Chiến Vân phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên. truyện copy từ tunghoanh.com
"Sư...sư...sư phụ, thật sự...thật sự là ngài! Ngài thật sự còn sống."
Trong hắc ám vô biên, trên không có hư không, dưới không có mặt đất, không gian hắc ám vẫn như trước thu nhỏ lại, tràn ngập lực lượng vẫn đang ngưng tụ, chỉ là, lúc này, trong đầu Nhan Phi, bà chủ chỉ có hai chữ sư phụ này, hai người đều không ngoại lệ, ngây ra như một pho tượng vậy, không nhúc nhích.