Tiên Hồi - 仙徊
Tác giả: Địch Ốc
Chương 19: Nhị ca Dương Nhạc.
Dịch: Nhatchimai0000
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Một ngày, Dương Vân đang cùng Phạm Tuấn chủ cho thuê nhà tán gẫu, người hầu báo lại, nói bạn học Dương Vân tên là Thái Bạch Hoa tới chơi.
Phạm Tuấn hơi sửng sờ, cười nói, "Dương hiền chất, hiện tại danh tiếng ngươi vang cả bên ngoài a, ngay cả công tử Thái gia thủ hộ bổn huyện (gia tộc đứng đầu huyện này) cũng tới bái phỏng ngươi."
Dương Vân cảm kích, cười một tiếng, hắn biết Phạm Tuấn là sợ chính mình mới tới, không biết lai lịch Thái công tử, cố ý nhắc nhở chính mình.
"Quý nhân lâm môn, còn phải phiền toái Phạm thúc cùng ta cùng đi nghênh đón."
Phạm Tuấn ở nơi nào còn không muốn? Mặc dù hắn mở ra cửa hàng hải sản, cũng coi như có chút gia sản, nhưng cùng so với Thái gia thủ hộ Tĩnh Hải, ít nhất còn kém mấy cái ngã tư đi (còn kém hơn rất nhiều).
Hai người đi tới bậc thềm, nhìn thấy quản gia dẫn một công tử trông nhanh nhẹn khỏe mạnh đi vào.
Thái Bạch Hoa nhìn thấy hai người Dương Vân, tiến tới phía trước hai bước, chắp tay nói, "Tại hạ Thái Bạch Hoa, mạo muội quấy rầy Phạm chủ hãng cùng Dương huynh, thứ tội thứ tội."
"Thái công tử đại giá quang lâm, ta cao hứng còn tới không kịp đón, mời mời " Phạm Tuấn nói.
"Ngưỡng mộ học vấn Thái huynh đã lâu, lần này có cơ hội thỉnh giáo, không nén nổi vui mừng nha." Dương Vân cũng nói lời khách sáo, đem Thái Bạch Hoa nghênh đón vào trong sảnh.
Sau khi ngồi xuống, tỳ nữ tới dâng trà, Phạm Tuấn ánh mắt liếc qua, đó chính là lá trà trân quý.
Chưa cần mở nắp, một cỗ Trà Hương liền thấm lòng người tận phế phủ, nước trà màu nâu đậm, Dương Vân nhấp một ngụm, cảm thấy khổ tận cam lai, mười phần hương vị còn lưu lại.
"Hôm nay được hưởng nhờ Thái huynh, Phạm thúc bình thời cũng không cho ta uống qua trà ngon loại này."
Thái Bạch Hoa cũng nhấp một ngụm, khuôn mặt có chút động nói: "Là dã tiêm (Chưa hiểu loại trà này là gì? Nên mạn phép vẫn để nguyên cả cụm update sau) từ nước Dạ Lang, quả nhiên là trà ngon khó tìm."
Phạm Tuấn rất là đắc ý, Dạ Lang cùng Ngô Quốc đều là thuộc quốc Đại Trần, chỉ là một cái ở tây nam đất liền, một cái ở đông nam giáp biển, cách nhau vạn dặm xa xôi.
Đặc sản của Dạ Lang là sản xuất trà đen, muốn từ Dạ Lang phía nam nước láng giềng Sơn Quế ra biển, rồi viễn hành đến Tĩnh Hải, giá thành có thể sánh với hoàng kim.
Phạm Tuấn lộ ra vẻ mặt không muốn nói về chuyện này, hắn biết mục đích Thái Bạch Hoa tới đây cũng không phải là vì mình.
Kể từ có chuyên đề bạt lên chiết tử xúc thành tư thư công lưu chi sự, Phạm Tuấn cũng biết Dương Vân coi như là ở huyện Tĩnh Hải bắt đầu có chút danh khí, người bái phỏng chính là chuyện sớm hay muộn thôi, thậm chí vì thế vẫn phân phó tỳ nữ như vậy, đã làm xong các loại chuẩn bị đãi khách.
Chỉ là thật không nghĩ tới người đầu tiên tới lại là Thái gia công tử, có lẽ Thái gia từ trong phủ đường biết được tin tức gì rồi? Nếu như Tống Đình Hiên thăng lên học chính như ý nguyện, Dương Vân kia trúng cử có ít nhất bảy tám phân nắm chắc, một tên cử nhân trẻ tuổi như vậy, người như vậy quả thật đáng cho Thái gia mượn hơi.
Nghĩ tới đây, Phạm Tuấn thật lòng cảm kích Vương đồ tể, lão nghĩ rằng phải sắp xếp thời gian đi bái phỏng một phen, đền bù trước kia đối với hắn chậm trễ.
Dương Vân cùng Thái Bạch Hoa trò chuyện với nhau thật vui, nếu không nói đến thân phận Thái gia công tử, Thái Bạch Hoa đúng là có chân tài thực học.
Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Thái gia lớn như vậy học sinh trong họ ắt đông đảo, tài nguyên phong phú, người trong gia tộc được đi học ngay từ nhỏ, nếu như biểu hiện xuất sắc còn được gia tộc xuất lực bồi dưỡng, vì bảo đảm mỗi đời đều có mấy người nổi tiếng.
Dĩ nhiên học thức Dương Vân cũng không có để Thái Bạch Hoa thất vọng, mặc dù Dương Vân ở một số ý nghĩa của điển cố còn chưa thông thuộc lắm, nhưng hắn bác dẫn chuyện uyên bác, hơn nữa thường xuyên có kiến giải mới lạ, mọi chuyện cho thấy hắn quả thật chân tài thực học, đây là những cái mà học sinh học gạo theo không kịp.
Còn nghĩ năm tuổi chính mình bắt đầu học tập, năm nay mười chín tuổi, khổ học mười bốn năm, gia tộc vẫn thường đặc biệt mời tới minh sư từ phủ thành hun đúc, mới có nho nhỏ thành tựu hôm nay.
Dương Vân năm nay mới mười sáu tuổi, căn cứ tài liệu gia tộc sưu tập, người này mười tuổi mới học vỡ lòng ở trong thôn, thật sự không biết một thân học thức của hắn được tu dưỡng như thế nào.
Thái Bạch Hoa có chút cạn hứng thú, mục đích tới nơi này cũng đạt tới, một lát sau liền đứng dậy cáo từ, Dương Vân cũng không cố giữ lại, cùng Phạm Tuấn đưa ra cửa.
Nhìn Thái Bạch Hoa đi ra ngoài cửa lên xe ngựa chờ chực sẵn, Dương Vân cũng là cảm khái không dứt.
"Kiếp trước Thái Bạch Hoa chính là đạt giải nhất của phủ, ta nhìn cáo thị, hàng đầu tiên nhìn thấy chính là tên của hắn, sau đó tìm lần toàn bộ bảng cũng không có tên của mình, khi đó thật là tâm trạng như chết."
Nghĩ tới đây, Dương Vân cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo, cùng Phạm Tuấn nắm tay trở về phòng.
Sau khi Thái Bạch Hoa bái phỏng, cũng có nhiều học sinh trong huyện tới cửa tới bái phóng, còn có một vài vị xuất thân có danh vọng, ở huyện thành có chút danh tiếng cũng tới tham gia náo nhiệt, vì thế Phạm Tuấn có thêm một số sinh ý.
Lúc này có một người tên Cố Hải Thương đến đây, nguyên quán của hắn là Kính viên thôn gần Tiểu Nguyệt thôn.
Phạm Tuấn mở ra cửa hàng hải sản, vì vậy cùng hắn nói chuyện rất hợp ý, dự tính từ chỗ của hắn lấy một vài thứ hàng hóa.
Có lẽ thấy có chút liên quan với Dương Vân, Cố Hải Thương nói chuyện phiếm, cùng Dương Vân nhắc tới một việc.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
"Nói về Tiểu Nguyệt thôn cũng có Vương lão bản đi biển, cái thuyền dong ruổi trong hai tháng ở Hắc Thủy dương gặp phải gió lớn, bị thủng đáy, hiện tại buôn bán đi xuống, muốn bán chiếc thuyền để trả nợ."
Dương Vân kinh hãi, Cố hải thương nói Vương lão bản kia, hắn biết rõ ràng, chính là nhà giàu nhất Tiểu Nguyệt thôn.
Quan trọng hơn là, nhị ca Dương Nhạc đang ở trên thuyền Vương lão bản đó.
Lấy lại bình tĩnh, nhị ca không có xảy ra chuyện được, ước chừng lúc này kiếp trước, nhị ca trở về nhà, có phải hay không bởi vì nguyên nhân là chuyện này?
"Cố thúc, thúc có biết thủy thủ trên thuyền Vương lão bản ở đâu không? nhị ca của ta đang ở trên thuyền của hắn đi biển đó."
Cố hải thương cả kinh, "Vương lão bản thuyền còn chưa bán đi, đang dừng ở bến tàu, ra đó có thể nghe chút tin tức."
Dương Vân vội vàng cáo từ, Phạm Tuấn cùng Cố hải thương cho là hắn lo lắng nhị ca có rủi ro trên thuyền, ân cần hỏi có muốn phái người đi theo hay không, Dương Vân cũng từ chối.
Chạy tới bến tàu, thật xa đã nhìn thấy một cái thuyền cũ lẻ loi đang đậu trên bến.
Trên bờ bên cạnh thuyền, có mấy người bộ dáng thủy thủ đang xúm lại nói chuyện phiếm.
Từ xa Dương Vân liền nhận ra thân ảnh nhị ca Dương Nhạc.
"Nhị ca, là ta đây!" Dương Vân hô một câu.
"Tam đệ! Làm sao ngươi ở đây?"
Một cái vóc người vạm vỡ, sắc mặt ngăm đen quay đầu, vui mừng kêu lên.
"Trong nhà có ít tiền, để ta tới học tập trong huyện thư khố, nghe người ta nói chuyện của Vương lão bản, cho nên tới đây xem."
"A "
Đưa tay vỗ bả vai Dương Vân, "Không được a, vẫn như vậy là như vậy? , đi .. theo nhị ca uống hai chung đi."
Xoay người nói với mấy tay thủy thủ khác, "Mọi người cứ trò chuyện, ta cùng tiểu đệ đi ăn cơm."
"Được a, mau đi đi." "Nên thế."
Không xa bến tàu có một quán cơm nhỏ, Dương Nhạc mang theo đệ, cũng không có dừng lại.
"Nhị ca, nơi đó là được."
Dương Vân tiện tay chỉ một nhà.
"Không được, hôm nay phải tìm một nơi tốt, chúng ta đã một năm không gặp mặt, tình hình cha mẹ thế nào?"
"Vẫn bình thường, chỉ là có chút vất vả."
"Gần một năm, mới vừa rồi nếu không phải ngươi gọi, chắc hẳn không nhận ra."
"Ha ha, ngươi mà gặp Tiểu Lâm, đó mới thật sự là không nhân ra a."
"Là nữ nhân mười tám tuổi thay hình đổi dáng, Tiểu Lâm cũng đã mười bốn đi, có người vội tới nhà hỏi cưới sao?"
Ở sơn thôn nữ hài tử lập gia đình cũng sớm, Dương Lâm mặc dù xanh xao vàng vọt, nhưng thân thể cũng thanh mảnh, mơ hồ lộ ra một ít dáng vẻ mỹ nhân thanh tú, quả thật có mấy nhà tới có ý.
Dương Vân khẽ mỉm cười, " Tình huống nhà chúng ta ngươi cũng biết, cha mẹ còn muốn lưu lại tiểu muội hai năm nữa để đỡ đần."
"Giữ lại là sao, nếu là có hôn sự tốt cũng có thể định trước. Haizz, nhưng mà nói về nhà chúng ta trong cái thôn nghèo kia, có thể có hôn sự tốt gì tới cửa?" Dương Nhạc thở dài nói.
Nhưng thật ra lúc trước tới huyện thành, Dương Vân cố ý cùng cha mẹ nói qua một lần, để cho bọn họ vô luận như thế nào không cần vội vả đem tiểu muội hứa gả, hết thảy cũng chờ cho xong mùa thi năm nay.
Dương phụ Dương mẫu cũng thương lượng vài lần, vốn đang muốn sớm đem hôn sự Dương Lâm định ra, thu sính lễ có thể để quay vòng, lão đại Dương Sơn đã sớm nên cầu hôn, bởi vì nhà nghèo nên liên tục trì hoãn. Mặc dù Dương Vân bán thuốc được một số tiền rồi, nhưng phần lớn cũng cho Dương Vân vào huyện sử dụng, trong tay chỉ còn hơn hai lạng, nếu như vậy vẫn còn thiếu một số thứ, nếu như lại thêm sính lễ Dương Lâm thì chắc là đủ.
Chỉ là Dương Vân kiên trì, hai lão tính lại một chút, nếu là mùa thu này Dương Vân thật có thể trúng cử, Dương Sơn kia cùng Dương Lâm cũng có thể cùng làm hôn sự, dù sao cũng chỉ có chút thời gian hơn nửa năm, khẽ cắn môi liền nhanh chóng trôi qua.
Việc này, hiện tại cũng không vội mà nói cùng Dương Nhạc.