Tiên Hồi - 仙徊
Tác giả: Địch Ốc
Chương 7: Nhà huyện học đổ nát
Dịch: nhatchimai0000
Biên: Phương
Nguồn: Tàng Thư Viện & bachngocsach
Một cái viện bên cạnh huyện học nha môn chính là thư khố, người gác cổng là một lão sai dịch, văn thư duyệt qua mấy cái quy định để xác thực thân phận Dương Vân. "Không được mang sách ra khỏi thư khố, chỉ có thể đọc ở trong này. Trong viện có nước giếng, muốn uống thì tự mình lấy, nhưng không cho phép đưa vào trong thư khố. Thư khố đóng cửa giờ Dậu, tất cả mọi người phải rời đi."
Dương Vân tiến vào thư khố, nhưng thật ra chỉ hai gian phòng, trong phòng bày biện mấy bài giá sách tàng thư, phòng ngoài có mấy cái bàn, có thể ngồi ở chỗ đó mà học.
Dương Vân xem chừng một lúc, không khỏi âm thầm lắc đầu. Thư khố này hơi có chút cũ rách, tàng thư cũng có mấy trăm cuốn sách, hơn nữa có không ít sách trùng lặp.
Những người đến đọc sách cũng không nhiều, kể cả mình cũng chỉ có bốn người, nhìn qua thì gia cảnh cũng đều bần hàn. Cái này cũng không kỳ quái, gia cảnh tốt dĩ nhiên sẽ đi thư viện. Tàng thư cùng nơi này không nên so sánh với nhau, hơn nữa ở thư viên đọc mà không hiểu có thể giơ tay để lão sư đến giảng bài bàn bạc, điều kiện khác biệt nhau nhiều lắm.
nguồn tunghoanh.com
Dương Vân chọn lấy hai bản sách, ra phòng ngoài ngồi xuống, tập trung tinh thần đọc.
Cùng khác với người bình thường đọc sách, đầu tiên Dương Vân đem sách nhanh chóng lật qua một lần, dùng năng lực nguyệt hoa linh nhãn đem nội dung lượt qua một lần, sau đó yên lặng suy nghĩ cặn kẽ hàm nghĩa trong đó. Suy nghĩa đến chỗ mấu chốt, liền lật trở lại chương mục tinh tế suy ngẫm, đợi hiểu bảy tám phân đại ý, nữa bắt đầu lại học từ đầu một lần nữa, để xem có gì quên hoặc bỏ sót.
Cứ như vậy đọc xong hai bản sách trời đã về chiều, thư khố đến giờ Dậu liền đóng cửa, buổi tối không cho phép có người ở bên trong. Dương Vân nhìn chung quanh một chút, trong phòng đã biến thành năm người, có một người cao cao mới tới, mặt mày vuông vắn đĩnh đạc, hai mắt ngó nghiêng trước sau liên tục, thoạt nhìn tuyệt không giống như tú tài.
Dương Vân chú ý một hồi, người này chủ động đi tới, mang bộ mặt cười hỏi: "Vị huynh đài này là lần đầu tiên tới nơi này sao, nên gọi như thế nào?"
Dương Vân chắp tay trả lễ rồi đáp: "Tại hạ Dương Vân, hôm nay mới từ Vọng Sơn Trấn tới. Nhân huynh nên gọi như thế nào? Ngài thường đến thư khố này sao?"
"Nguyên lai là Dương huynh đệ, ta gọi là Đỗ Long Phi, nhà ở huyện thành, huyện học thư khố là nơi ta thích đến nhất, những người khác đều biết ta, ngươi muốn xem sách gì cứ việc nói cho ta biết, ta bảo người tìm cho"
"Vậy thì đa tạ Đỗ huynh." Dương Vân cười nhạt.
Lúc này lão sai dịch trong sân hô, "Giờ Dậu đến rồi"
Mọi người rối rít thu thập quyển sách, người quen biết lẫn nhau chào hỏi rồi rời phòng sách.
Dương Vân tinh mắt, nhìn thấy Đỗ Long Phi kia sai khiến một học sinh, hai người kẻ trước người sau quẹo vào một cái ngã rẽ. Dương Vân suy nghĩ một chút, lắc đầu, liền rời đi.
×××
Trong nháy mắt nửa tháng đi qua, ban ngày Dương Vân đến huyện học thư khố, buổi tối ở trong phòng của mình tu luyện nguyệt hoa chân kinh, cửa sổ của phòng vừa đúng chỗ có thể đón ánh trăng chiếu vào, phi thường thích hợp tu luyện.
Ánh trăng thật ra là một loại thiên địa linh khí, ánh trăng từ lúc mới lên đến lúc lên đỉnh chính là thời điểm sung túc nhất, lúc khác chẳng những suy yếu, hơn nữa không quá tinh khiết, không thích hợp tu luyện nguyệt hoa chân kinh.
Khi ánh trăng từ biến mất khỏi cửa sổ, Dương Vân đồng thời cũng thu công.
“16 khiếu huyệt trên đầu của ta chỉ còn huyệt Bách Hội là gặp trở ngại thôi. Huyệt vị này là cửa ải cuối cùng, một khi ngưng tụ thành công thì Nguyệt Hoa chân khí tầng thứ hai coi như hoàn thành.”
Dương Vân yên lặng nghĩ.
"Tầng thứ hai mà luyện thành, sau này tốc độ học nhất định sẽ thật tăng nhanh, đến lúc đó sách ở thư khố sợ rằng không đủ." Dương Vân đã phát hiện, sách nơi huyện học thư khố rất không trọn vẹn, tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm quyển sách, từ xưa tới nay vẫn vậy. Cái làm đau đầu chính là, không ít sách hiện tượng hư hao, hỏng thiếu, còn những bộ sách đầy đủ, Dương Vân chưa tìm thấy bộ sách nào đủ cả, không thiếu quyển thượng, thì sẽ là thiếu quyển hạ, nếu không phải thì cũng là một bộ sách mà mỗi nơi một quyển.
Nhìn lại, thư khố tuy có nhiều đầu sách nhưng những bộ còn đầy đủ thì không nhiều, hơn nữa những bộ đầy đủ lại là những bộ cơ bản nhất như bộ “Luận Ngữ”. Dương Vân có thể thi đậu tú tài, kiến thức cơ bản đương nhiên là thật vững chắc, hiện tại nhu cầu cấp bách lại là một ít sách không trọn vẹn kia.
"Có lẽ phải tìm biện pháp từ cái tên Đỗ Long Phi kia." Dương Vân trong khoảng thời gian này đã biết, Đỗ Long Phi có tìm được rất nhiều sách, không ít học sinh bần hàn cũng tìm hắn để mua, giá tiền ước chừng là một nửa giá thị trường.
Còn cách hừng đông một đoạn thời gian, Dương Vân không chút buồn ngủ. Tầng thứ hai Nguyệt hoa chân kinh còn chưa luyện thành, nhưng chỗ tốt đã từ từ hiện ra. Sau khi tu luyện, Dương Vân thần thanh khí sảng, có cảm giác giống như vừa ngủ dậy.
" Đáng tiếc nguyệt hoa chân kinh chỉ có hai tầng cảnh giới, sau khi luyện thành phải tự nghĩ ra, con đường này không dễ đi a." Dương Vân khẽ thở dài, ngẫm lại cũng có chút buồn cười, trong trí nhớ của mình có nhiều pháp quyết để luyện như vậy, nhưng cuối cùng lại lựa chọn một quyển sơ cấp nhất "Võ lâm bí kíp" .
Vốn là chàng định tu luyện “bích thủy chân quyết”. Đây mới chính xác là lựa chọn thỏa đáng nhất, mà Dương Vân muốn cả đời chủ tu công pháp, từ cô đọng khiếu ** đến nguyên thần đại thành, thậm chí Độ Kiếp phi thăng cảnh giới pháp môn. Dương Vân một lòng tìm kiếm, nhưng tựa như một con đường chạy tới phần cuối, trên đường phong cảnh cũng đã xem, sẽ không làm cho lòng người nổi hứng thú.
Hơn nữa “bích thủy chân quyết” muốn tiến cảnh tiến nhanh phải tu luyện ở trên biển. Dương Vân không muốn cả đời này ở trên biển, cho nên bích thủy chân quyết liền bị chàng bỏ đi.
"Tự nghĩ thì tự nghĩ, mất cả đời mà bích thủy chân quyết không có thành tựu nguyên thần pháp môn, ta không phải cũng rơi vào tình cảnh này sao. Nếu đã chọn nguyệt hoa chân kinh, vậy thì cứ luyện xem bộ pháp quyết này có thể đạt đến mức nào, hồi tưởng con đường trước kia thì có ý gì? Cả đời mà có thể tu luyện tới thiên kiếp kì cũng phải trông vào cơ duyên. Có phải cứ muốn trở về là có thể bỏ đi luyện sang công pháp khác được đâu. Huống chi cuối cùng bích thủy chân quyết cũng không có để cho ta xông qua đại thiên kiếp."
Dù sao cũng ngủ không yên, Dương Vân liền tinh tế suy nghĩ nguyệt hoa chân kinh, bỗng nhiên có mới thể ngộ.
"Thì ra ta cho là nguyệt hoa chân kinh có thể là bộ tu hành pháp quyết trụ cột. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, vẫn giống như là một người trong võ lâm sáng chế, khả năng này khá lớn, chỉ cần thấy sáng chế này cũng biết người này thiên phú dị bẩm, có thể cảm ứng được ánh trăng. Bộ chân kinh bố cục không lớn, luôn suy đoán làm như thế nào để tăng cường uy lực chân khí, ở cô đọng một số khiếu huyết không quan trong tốn quá nhiều công phu, nếu tu luyên được công lực quả thật hùng hậu, nhưng là đối với người tu hành đắc đạo chỉ là vô ích có hại. Nếu là sáng chế cho người tu hành, chắc chắn sẽ không làm như vậy."
"Bây giờ nhìn lại, ta luyện tầng thứ nhất đã xong 11 khiếu huyệt đâm ra lại là chuyện tốt. Đời người thời gian tinh lực có hạn, theo phương pháp này muốn tu luyện lên đỉnh phong, sợ rằng luyện đến cảnh giới thứ nhất mười tầng sẽ phải mất bốn mươi đến năm mươi năm. Tu hành đắc đạo, chính là muốn cùng lão thiên giành mạng sống, ai có thể giành nhiều thời gian để cô đọng khiếu huyệt này thêm một cái cảnh giới đây? Có bốn mươi, năm mươi năm công phu, sớm đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, khi đó liền coi là thoát thai hoán cốt, cho ngươi là võ lâm cao thủ chân khí hùng hậu đi, một cái pháp thuật đi qua cũng hóa thành bụi bay, ta luyện nguyệt hoa chân kinh chính là ví dụ rõ nhất."
Dương Vân nhiều lần phát triển nguyệt hoa chân kinh nhận được mấy cái biến hóa, "Ừ, theo như hiện tại, mới có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian, hơn nữa tu luyện tới nguyệt hoa chân khí rất tinh khiết, sau này đột phá cảnh giới tiên thiên càng thêm dễ dàng."