Tiên Hồng Lộ Chương 225: Lại dò xét mộ huyệt Quỷ Thi

Thực lực Dương Phàm gấp mấy lần lúc xưa, đối phó với một con lệ quỷ nho nhỏ, hắn có nhiều cách giết chết. Mà thấy sắc mặt hắn trầm xuống, tay vỗ về một phía nào đó. "Vù" một tiếng, ngoài mây trượng bỗng nhiên một đoàn sương mù màu xanh xuất hiện, bỗng hóa thành một con sói đói mở ra chiếc miệng to như bồn máu đột nhiên vỗ về phía hư không phía trước.
Ngao!
Lờ mờ dường như có thể nghe được tiếng rít gào kinh sợ linh hồn, uy thế kinh người. Sau đó, một tiếng kêu thảm thiết thê lương sắc bén vang lên chung ở khu vực quỷ vụ bao phủ, bóng trắng đột nhiên lộ ra lộ ra một nữ quỷ với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Lãnh mang trong mắt Dương Phàm chợt lóe, lại một chưởng đánh ra. Một bàn tay lớn màu lục bỗng nhiên thoáng hiện sau đó sấm chớp thoáng chớp nuốt hết nữ quỷ hiện hình kia.

Thình thịch!
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, sương mù xanh bắn ra, một luồng bốc hơi màu xám dâng lên tại chỗ, linh hồn mất đi. Sau khi Dương Phàm làm xong mọi việc, mặt hiện lên vẻ hờ hửng.
Đối với địch nhân chủ động tìm tới cửa. Dương Phàm không có bất cứ lòng thương hại nào, cho dù lại giết chết ngàn vạn lần, cũng sẽ không có chút gợn sóng gì tận đáy lòng của hắn. Cũng trách nữ quỷ này xui xẻo, nàng không nhìn ra tu vi chân thật của Dương Phàm liền mạo muội tiến đến tập kích, kết quả bị kết liễu không hề có sức phản kháng, thần hồn tiêu tán.
Vù!
Dương Phàm chân đạp Tường Vân Ngõa liền chuẩn bị rời Quỷ Thi Sơn với âm khí dày đặc. Tuy nhiên ở một nơi nào đó, Cửu u ma khí trong cơ thể hắn sinh ra một tia dao động mỏng manh.
Lờ mờ có một luồng cảm ứng đến từ chỗ sâu trong Quỷ Thi Sơn. Loại cảm ứng này cũng không phải lần thứ hai. Vào lần trước, dị động của Cửu u ma khí mãnh liệt hơn lần này. Tuy nhiên hiện giờ Dương Phàm nắm giữ ma khí như ý cho nên biên độ dao động của ma khí rất ít.
"Ta thiếu chút nữa quên rằng trên QUỷ Thi Sơn này còn có một Thiên Niên Mộ Huvệt còn chưa hiểu rõ".
Dương Phàm đột nhiên tỉnh ngộ nhớ tới chuvện này. Lần trước, hắn cùng với con cháu đời thứ ba của Vũ Vụ Sơn Trang cùng đi tới nơi này thí luyện, có thể nói kinh tâm động phách, tử thương thảm trọng. Đến cuối cùng, bí ẩn ma thi không đầu trong Thiên Niên Mộ Huyệt còn chưa được hiểu thấu. Dương Phàm rõ ràng nhớ rõ, chỗ mà ma thi không đầu ngàn năm nằm xuống, dường như có một linh tuvền ma khí. Ma khí không ngừng tràn ra ngoài, lại bị ma thi hút lấy. Dương Phàm phỏng đoán, ma khí linh tuyền dưới Thiên Niên Mộ Huyệt khẳng định mạnh hơn nhiều chỗ gần Tú Ngọc Các bằng không chỉ sợ hàng năm rất khó cung ứng cho ma thi đang ngủ say.
"Hiện giờ thực lực của ta vượt qua ngày xưa lại có Tường Vân Ngõa, loại kỳ bảo này có thể nháy mắt di động, không bằng đi vào trong huyệt tra xét một chút." Dương Phàm trầm ngâm một lát. rất nhanh hạ quyết tâm, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ bay theo hướng về Thiên Niên Mộ Huyệt.
Chỉ là phạm vi của Quỷ Thi Sơn rất lớn, lại có quỷ vụ bao phủ, trước đây sở dĩ có thể tìm được vị trí mộ huyệt, là vì trong tay nhị công tử Sở Thu Nhiên của Vũ Vụ Sơn Trang có tấm bản đồ. Lần này đây, Dương Phàm muốn tìm được vị trí ban đầu, lại có chút khó khăn.
Thấy vậy, Dương Phàm dứt khoát thả lòng ước thúc ma khí trong cơ thể, tùy ý cho chúng biến hóa sinh sôi. Rất nhanh, ma khí trong cơ thể hắn xôn xao hơn, lờ mờ cảm ứng càng mãnh liệt không chỉ mười lần. Thần quang trong mắt Dương Phàm nghiêm nghị, chỉ bằng mượn cảm ứng này, bay tới một chỗ nào đó của Quỷ Thi Sơn. Có Tường Vân Ngõa tương trợ, tốc độ phi hành của hắn rất nhanh. Sau một lát tìm được vị trí ban đầu.
Vừa mới rơi xuống, một luồng âm khí dày đặc đánh úp lại. Ma khí trong cơ thể Dương Phàm lập tức sinh ra dị động mãnh liệt. Sắc mặt Dương Phàm thoáng ngưng, lập tức khống chế ma khí hoàn toàn. Hắn biết Cửu u ma khí của mình có liên hệ với ma thi không đầu ngàn năm trong đại điện mộ huvệt mà không ai biết. Lần trước, ma thi ngàn năm không đầu đột nhiên thức tỉnh có liên quan đến Cửu u ma khí trong cơ thể mình.
"Cửa vào mộ huyệt không ngờ bị lấp lại rồi."
Dương Phàm đi tới lối vào lúc đầu lại phát hiện nơi này thiết kế một tầng cấm chế cường đại, trải qua phân tích tầng cấm chế này là do hai gã tu sĩ Trúc Cơ KỲ hợp lực thiết kế. Bên cạnh lối vào có lập một tấm bia đá, trên đó khắc mấy chữ:
Thiên Niên Mộ Huyệt, phong ấn cái thế ma đầu. tự ý xông vào chết!
Sau khi Dương Phàm xem xong, cười miệt thị. Cấm chế này và tấm bia đá hiển nhiên là do hai lão tổ của Vũ Vụ Sơn Trang và Dương gia bảo.
- Ừ! Cho ta kiến thức thực lực của hai vị lão tổ Trúc Cơ Kỳ một chút.
Dương Phàm đến bây giờ có chút hứng thú, nâng tay lên. Đối với cấm chế trước mặt đột nhiên đánh ra một quyền.
Ầm!
Quang mang màu xanh và cấm chế phía trước va chạm cùng chỗ. Kết quả, cấm chế kia hơi hơi lắc lư một chút, bình yên vô sự. Dù sao cũng là cấm chế của hai lão tổ Trúc Cơ Kỳ hợp lực thiết lập, một kích tùy ý của tu sĩ cùng cấp sao có thể đánh tan. Thấy vậy, tay Dương Phàm biến đổi pháp quyết, trên tav xuất hiện một cây quạt lông màu đỏ.
Vù!
Dương Phàm rót linh khí vào đột nhiên vung lên, quạt lông màu đỏ kia bắn ra một luồng ngọn lửa nóng cháy hình cung. Một luồng sóng nhiệt trong không khí đánh úp lại, nhiệt độ chung quanh chợt tăng lên. Linh khí công kích bậc trung, loại thần thông hệ hỏa, lực công kích tuyệt đối không thể coi thường. Một kích như thế, đổi lại là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường, ứng phó cũng có chút tay chân hỗn loạn.
Ầm!
Một trận run rẫy trên mặt đất, tiếng bắn phá đủ để phá vỡ màng tai. Ngọn lửa cực nóng hình cung bắn phá trên cấm chế kia lập tức nổi lên một trận gợn sóng, một trận lắc lư. Một kích toàn lực của quạt lông lửa vẫn không phá giải cấm chế.
Thấy vậy, Xích Vũ Phiến trong tay Dương Phàm biến mất, xuất hiện chính là một thanh xích phong cách cổ xưa. Rót linh khí vào trong đó, thanh xích lập tức thoáng hiện màu lục, luồng uy áp bức nhân khiến hoàn cảnh chung quanh mình rơi vào một loại áp lực.
Phốc!
Thanh xích vung xuống, hào quang ba màu gây ra uy sét đánh, mở ra ba lỗ hổng hẹp dài mà cấm chế trước mặt thiết lập. Dương Phàm nhân cơ hội này, tay cầm thanh xích vung ngang lên, lại là ba lỗ hổng không khác lúc trước. Một tiếng âm vang, cấm chế kia lập tức sụp đổ tan nát. Dương Phàm gật gật đầu, thu hồi Tam Linh Xích, bước đầu có chút phỏng đoán thực lực hai lão tổ.
Linh Khí thượng phẩm Tam Linh Xích này là bảo vật truyền thừa rất lâu của Hàn Nguyệt Môn, có thể công có thể thủ, uy năng thần thông không bình thường, cơ hồ tiếp cận Linh Khí cực phẩm.
Sau khi cấm chế bị phá, một luồng khí hư âm trầm truyền đến khiến người ta sởn tóc gáy.
Vù!
Rồi đột nhiên, bóng đen chợt lóe, một con cương thi có đôi mắt chớp động lửa xanh đánh tới. Dương Phàm hơi kinh hãi, nghĩ đến khi phá cấm chế dẫn ra cương thi trong mộ huyệt!
Bịch!
Ánh sáng màu bạc hình cung chợt lóe, ánh sáng Tường Vân Ngõa run lên dưới chân Dương Phàm, liền trực tiếp tiến vào mộ huyệt âm trầm tối đen, cũng tránh né một kích của cương thi kia.
"Chẳng qua là cương thi cấp Ngưng Thần Kỳ"
Dương Phàm thì thào nói nhỏ, trên tay bóp Xích Vũ Phiến, nhìn cũng không thấy, phía sau cây quạt.

Sóng nóng cháy cuồn cuộn đi, ánh lửa hình quạt màu đỏ, trực tiếp bao trùm khối cương thi kia, chỉ khoảng nửa khắc là hóa thành tro tàn. Dương Phàm giữ chặc ma khí trong đan điền, tay bóp Xích Vũ Phiến, không không chậm đi sâu vào trong mộ huyệt. Trên thực tế, huyệt ngầm này, phạm vi rất lớn, lệ quỷ và cương thi chiếm giữ không hề thiếu. Lần trước tiến đến chỉ là tiện đường đi vào chỗ trung tâm đại điện.
Đi trong chốc lát, một luồng âm phong đánh úp đến, bên cạnh thạch quan nhảy ra một con lệ quỷ.
Phốc!
Một cái quỷ trảo trắng bệch đánh úp tới ngực Dương Phàm. Dương Phàm cười lạnh một tiếng, Xích Vũ Phiến vung lên cách cách, trực tiếp đem lệ quỷ kia hồn phi phách tán, hồn vía lên mây,
Linh Khí công kích hệ hỏa vừa hay đúng là khắc tinh của những vật tà quỷ này, cảm quan của Dương Phàm cường đại dị thường, mỗi lần đều có thể đi sau chế địch ung dung hài lòng. Hơn một lần tới nơi này, Dương Phàm thấy được những quỷ vật này, đều đã nghĩ cách tránh đi lo ngại. Lúc này đây tới bao nhiêu diệt bấy nhiêu, hơn nửa không cần tốn nhiều sức khiến hắn hít sâu một ngụm ác khí
Mục tiêu của Dương Phàm vẫn là đại điện sâu trong mộ huyệt. Thân hình như phi yến bay vụt vào bên trong, lại cùng với những tà vật này giằng co nhiều. Sau đó. Dương Phàm liền đi tới trước đại điện. Mặc dù cách hơn năm rưỡi, chỗ cửa đại điện này vẫn có thể nhìn thấy dấu vết đánh nhau trước đây. Dương Phàm hít sâu một hơi đi vào bên trong đại điện, kiệt lực áp chế ma khí Cửu u trong cơ thể, Khô Mộc Công cũng được hắn vận hành tới cực hạn.
Sâu trong đại điện kia một khối ma thi không đầu lặng lẽ nằm đó, chung quanh một vùng yên tĩnh. Trong đại điện này có một luồng lực lượng cường đại không rõ, áp chế thần thức thăm dò, mặc dù lấy thần thức Trúc Cơ Kỳ, cũng khó thể dò xét toàn cảnh trong đó. Tuy nhiên sau khi Dương Phàm thi triển cảm quan lại có thể chiếu mọi vật trong mấy mươi trượng trong đầu nhưng lại rõ ràng dị thường.
Ma thi ngàn năm không đầu ngủ say như trước, tử thi chân chính, giờ phút này tư thái nằm giống như đúc lúc DươngPhàm rời đi. Phía dưới ma thi, linh mẫn Dương Phàm có cảm giác được ma khí tinh khiết đang lộ ra lại bị ma thi không đầu này hấp thu.
"Ma khí tinh khiết như thế. thực đáng tiếc!"
Dương Phàm thầm than một tiếng, tuy nhiên hắn cũng không dám tùy tiện quấy rầy ma thi không đầu. Thực lực tên khủng bố này tuyệt đối có thể so với bậc cao, thậm chí có thể chém giết bậc cao. Nếu làm cho nó tỉnh thì mình cũng chỉ đường chạy trối chết. Gần như khí tức trên người ma thi phát tán ra, khiến Dương Phàm cảm thấy cả người mất tự nhiên. Cũng may, hắn hiểu được điều kiện đầu tiên quyết định ma thi này thức tỉnh là do mình nên yên tâm hơn. T
Ánh mắt Dương Phàm tra xét khắp nơi ở chỗ sâu trong đại điện bước đi rất vững vàng xem có tìm được một chút bí mật liên quan tới mộ huyệt hay không. Chỉ chốc lát, hắn tiến vào chỗ sâu trong đại điện, thậm chí vị trí vượt qua vị trí ma thi không đầu.
Thâm nhập từng chút một.
Dương Phàm cũng không lơ là, hắn có một phần tâm thần đặt trên ma thi không đầu để ngừa dị biến phát sinh. Nếu không phải có Pháp bảo phụ trợ cường đại như Tường Vân Ngõa này, Dương Phàm cùng không dám đi vào thăm dò. Rốt cục khi đi tới vị trí đó. Dương Phàm đột nhiên ngừng lại. Giờ phút này, đã đi tới cuối đại điện. Bức tường thạch bằng đá trước mặt, một khu vực hiện ra màu vàng nhạt gần giống với màu sắc của vách tường chung quanh, lúc này hắn đi vào mới phát hiện.
"ĐâyHình như là cánh cửa."
Mặt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh dị.
Nghĩ đến đâv, sương mù màu xanh trên người hắn dâng lên. Trong thời gian ngắn hình thành một áo giáp màu xanh bên ngoài do sợi tơ kết thành. Sau đó. hắn lại lấy ra một khối bản chuyên màu xanh, ánh sáng xanh lóng lánh hóa thành một khối thạch bí dài ba trượng, ký hiệu chung quanh, cùng với từng tia kim mang. Tay biến đổi pháp quyết. tấm bia đá màu xanh kia đột nhiên biến mất trong hư không. Làm xong những chuẩn bị này, hắn hít sâu một hơi sau đó vươn tay, đẩy về phía cánh cửa vàng nhạt kia.
Ầm.
Âm thanh vang dội như kim loại va chạm, một luồng khí hơi thổi từ trong cánh cửa truyền tới.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-225/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận