Năm xưa Dư Tắc Thành cướp đoạt Thiên Hà Tinh Sa ở mỏ quặng của Đan môn, đại chiến liên minh Lục Kiếm, bắt được Lý Chân Nhân là đệ tử của chưởng môn Đan môn, luyện hóa y thành Kiếm Sủng, sau đã đánh mất ở Tự Tại Thiên.
Lý Chân Nhân này mắc nợ ngập đầu, bèn luyện chế Vân Lang Ngọc Sương Cửu đỉnh thần đan. Trong khu vực khai thác quặng mỏ trong Thanh Minh, y phát hiện ra một thi thể người tu tiên Thần Uy Sĩ vào thời Hiên Viên Hoàng đế. Thi thể này nhục thân thành thánh, kim cương bất hoại, nằm trong quan tài pha lê, vốn đã hồn phi phách tán.
Y vọng tưởng phục sinh thi thể này, bởi vì Thần Uy Sĩ kia đã hồn phi phách tán hàng vạn năm, sau đó sẽ tiến hành đoạt xá. Cho dù không thể tu tiên, nhưng nhờ nhục thân này đã thành thánh. Kim Cương bất hoại, dù là Chân Nhất Thần Quân cũng không có được thần uy như vậy.
Vì vậy y tiêu tốn hết gia tài luyện được ba viên thần đan nhưng chỉ mới dùng hai viên, thân thể Thần Uy Sĩ kia đã phục sinh. Lý Chân Nhân còn chưa kịp đoạt xá. Thần Uy Sĩ đã phá vỡ cấm chế của y bày bố, bỏ chạy mất tích. Vì thân thể y đã thành thánh, cho nên không ai ngăn được, không ai có biện pháp khắc chế.
Thần Uy Sĩ kia cứ như vậy biến mất, lúc ấy không có được ý thức của mình, mà chỉ hành động theo bản năng thân thể, rốt cục không thấy tung tích. Nhưng hôm nay Dư Tắc Thành nhớ lại, dung mạo tiểu khất cái này rõ ràng chính là Thần Uy Sĩ kia.
Dư Tắc Thành càng nhớ lại càng thấy rõ, không nhịn được sử dụng pháp thuật dội nước lên đầu tên khất cái, tẩy rửa dơ bẩn, để quan sát kỹ dung mạo y.
Chính là y, chính là thi thể Thần Uy Sĩ năm xưa chạy trốn, không có hồn phách, ngơ ngơ ngác ngác, cho nên làm một tên khất cái lưu lạc bốn phương. Sau này không biết do thời gian trôi qua, hay ôn Mạn cho y dùng dược vật kích thích, hiện tại dần dần có được thần trí, tối thiểu cũng biết ăn đùi gà ngon.
Dư Tắc Thành thấy y tựa như thấy được một món bảo bối, mắt đảo vài vòng, sau đó mới nói:
- Tiểu tử kia, ngươi ăn vụng thức ăn của người ta, có biết phạm tội gì không?
Tên khất cái lắc đầu:
- Đánh đòn chứ gì, muốn đánh cứ việc.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ngươi đã nhiều lần phạm tội, không chỉ là đánh đòn, mà phải trừng phạt ngươi giống như Ôn tỷ tỷ vậy. Cho ngươi uống thuốc, uống một thùng to tướng, rút hết sạch máu trong thân thể ngươi, nghiên cứu thân thể của ngươi...
Vừa nghe phải uống thuốc, tiểu khất cái vội vàng lắc đầu:
- Ta không muốn, ta không muốn như vậy...
Y ra sức giãy dụa, Dư Tắc Thành có cảm giác mình không khống chế được y. Không ngờ Nguyên Anh Chân Quân cũng không khống chế được y, càng xác thực suy nghĩ của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Nếu ngươi không muốn uống thuốc, vậy có một biện pháp, hãy làm đồ đệ của ta.
- Làm đồ đệ ta rồi, muốn ăn thứ gì sẽ được ăn thứ đó, còn được mặc y phục, cỡi ngựa, muốn gì có nấy. Ta dẫn ngươi vào tửu điếm ăn một bữa no nê, ngươi muốn ăn bao nhiêu tùy thích.
Tiểu khất cái không khỏi thè lưỡi liếm môi:
- Có nhiều đùi gà không?
Dư Tắc Thành nói:
- Cho ngươi ăn thả sức, còn có vịt nướng, đùi dê nướng, yến sào, vi cá... muốn ăn gì mặc tình.
Dường như tiểu khất cái có vẻ động lòng, bèn hỏi:
- Làm đồ đệ phải làm những việc gì?
Đây đâu phải là thằng ngốc nữa, rõ ràng càng ngày y càng thông minh hơn. Dư Tắc Thành đáp:
- Làm đồ đệ của ta, ta bảo ngươi đánh người, ngươi phải lập tức xông lên, ta bảo gì ngươi làm nấy, bằng không, đùi gà ta cho ngươi ăn, ngươi biết lấy gì trả cho ta?
- Ngươi có làm không, không làm ta sẽ để bọn họ cho ngươi uống thuốc.
Tiểu khất cái lập tức kêu lên:
- Ta làm, ta làm, ta bằng lòng làm đồ đệ...
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, nhớ kỹ sau này phải gọi ta bằng sư phụ, đói bụng cứ gọi ta, ta sẽ cho ăn, lạnh cứ gọi ta, ta cho ngươi y phục. Nếu có ai ức hiếp cũng gọi ta, ta báo thù cho ngươi, nhớ kỹ chưa, sau này có việc cứ tìm ta.
Tiểu khất cái nhìn Dư Tắc Thành hỏi:
- Tốt vậy sao, có thật không?
Dư Tắc Thành nói:
- Nhớ kỹ, phải gọi sư phụ, đi, đi ăn đi.
Dứt lời dẫn tiểu khất cái lên lầu, quản sự thấy tình cảnh như vậy bèn nói:
- Chúc mừng, chúc mừng Chân Nhân thu được cao đồ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Dư Tắc Thành cười nói:
- Là Chân Quân, ta muốn ăn ở tầng bốn.
Tên quản sự kia vô cùng sửng sốt, lại kêu lên:
- Chúc mừng, chúc mừng, mời tiền bối...
Lập tức thái độ của y càng thêm cung kính, cách xưng hô cũng thay đổi.
Dư Tắc Thành dẫn theo tiểu khất cái tự động lên tầng bốn. Ngồi trên tầng bốn, hết thảy cảnh tượng tầng ba đều lọt vào tầm mắt.
Tầng ba có ba Kim Đan Chân Nhân dẫn theo đồ tử đồ tôn đang ăn uống, nhìn thấy Dư Tắc Thành lên tầng bốn, ai nấy lộ vẻ vô cùng hâm mộ.
Các tu sĩ tới Tửu Tiên Túy Trích lâu này ăn uống cùng có một nguyện vọng trong lòng, đó là muốn mình lên được tầng lầu cao hơn. Tuy rằng không ai nói ra, nhưng nó đều tồn tại trong lòng mỗi người.
Lên tới tầng bốn, mỗi viên gạch thanh gỗ đều được chế tạo tỉ mỉ, có thể nhìn ra trong đó ẩn chứa tâm huyết của kẻ tạo ra nó. Dư Tắc Thành nói:
- Mang thức ăn nào đặc sắc ra đây cho ta, vú hổ nướng, tay gấu nướng, vây cá hầm gì đó. Đúng rồi, ký sinh thi yêu lần trước còn không, món ấy quả thật rất ngon...
Quản sự đáp:
- Thật là xin lỗi, món ấy đã hết, xin tiền bối gọi món khác.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Được, cứ mang món ngon nhất lên đây.
Quản sự nói:
- Được, một phần nhất đẳng đặc yến. Tiền bối, xin trả trước tiền ăn là một vạn một ngàn linh thạch. Tiền bối, đây cũng là quy củ, dù là Tiên Nhân cũng trả trước ăn sau, chúng ta không dám không tuân theo...
Dư Tắc Thành cười, quy củ này tới bây giờ vẫn còn, gật gật đầu, lấy hai viên linh thạch thượng phẩm ném cho quản sự:
- Còn thừa coi như thưởng cho các ngươi.
Dư Tắc Thành nhìn lại đồ đệ mới thu của mình:
- Mang đùi gà cho y, có bao nhiêu mang hết ra đây, cho y ăn một bữa no nê.
Quản sự lập tức kêu lớn:
- Có ngay, một phần nhất đẳng đặc yến thượng hạng, một chậu to đùi gà.
Thanh âm của y vang vọng cả lầu, khách nhân tầng một, tầng hai nghe thấy cất tiếng hoan hô ầm ĩ. Xem ra quy củ cứ bán được một phần nhất đẳng đặc yến, sẽ miễn phí cho những khách nhân khác tới bây giờ vẫn còn tồn tại.
Dư Tắc Thành cười ha hả, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lúc này có mười bảy mỹ nữ đi tới, một nàng tới hầu rượu cho Dư Tắc Thành, mười sáu người còn lại ca múa giúp vui ở giữa tầng bốn. Âm nhạc du dương, mỹ nữ vũ múa, y phục nhiều màu phất phơ bay, lại thêm món ngon mỹ tửu, quả là một phen hưởng thụ.
Đồ đệ Dư Tắc Thành được mang cho một chậu đùi gà, đặc yến của Dư Tắc Thành cũng đã dọn xong, sư đồ bắt đầu đánh chén. Mùi vị rượu thức ăn vẫn thơm ngon như ngày trước, vừa ăn đã thấy say mê.
Tiểu khất cái kia quả thật có sức ăn không nhỏ, một chậu to đùi gà, y ăn sạch sẽ rất nhanh. Dư Tắc Thành bèn gọi thêm chậu nữa, nháy mắt đã hết. Y ăn chừng mười bốn chậu như vậy, có khoảng ba ngàn đùi gà, nếu chất đống còn cao hơn cả bản thân y. Nhưng số đùi gà này đều bị y ăn sạch, mà bụng y chỉ hơi căng lên một chút.
Tiểu khất cái bất ngờ bật khóc òa:
- Có sư phụ thật là tốt, từ trước tới nay con chưa từng được ăn nhiều đùi gà như vậy, ngon quá, sư phụ, con muốn ăn nữa...
Dư Tắc Thành cười ha hả:
- Mang đùi gà lên cho ta.
Quản sự vội đáp:
- Xin tiền bối chờ cho một lát, tất cả đùi gà trong thành đã bị chúng ta thu gom hết sạch. Hiện tại đang cho người xuống các làng thôn mua gà, giết gà lấy đùi.
Dư Tắc Thành quay sang nói với tiểu khất cái:
- Con tên gì?
Tiểu khất cái ngẩn người nhìn Dư Tắc Thành:
- Mọi người đều gọi con là tiểu khất cái.
Dư Tắc Thành nói:
- Đó không phải là tên, chỉ là cách gọi mà thôi. Một người phải có tên của mình, người không có tên, có nghĩa là không có gì tồn tại, phải để lại dấu ấn của mình trên thế gian này.
Tiểu khất cái nói:
- Nhưng con không có tên...
Dư Tắc Thành lại nói:
- Được rồi, để ta đặt tên cho con vậy. Con nhờ thần đan mà sống lại, năm xưa là Thần Uy Sĩ, theo như ký ức của Lý Chân Nhân, trong phần mộ ấy có một tấm bia tàn khuyết, trên đó chỉ còn lại một câu: "Thương Khung chi tử, uy như thần nhạc." Vậy sau này tên con sẽ là Tử Nhạc.
Tiểu khất cái bèn lẩm bẩm:
- Tử Nhạc... Tử Nhạc... Tử Nhạc... Hay quá, vậy sau này con sẽ là Tử Nhạc.
Y tỏ ra vui sướng vô cùng, sau đó lại hỏi:
- Đùi gà có chưa vậy?
Dư Tắc Thành lập tức cụt hứng, xem ra cái tên Tử Nhạc này hoàn toàn không có sức hấp dẫn bằng đùi gà.
Một chậu đùi gà nóng hổi được mang lên, Tử Nhạc bắt đầu quá trình ăn đùi gà nhiều nhất của y từ trước tới nay, hết chậu này tới chậu khác. Trong bữa tiệc này, y ăn hết khoảng sáu ngàn chiếc đùi gà, xương xẩu đều bị y nhai nuốt. Cuối cùng y chép miệng ra vẻ thỏa mãn:
- Sư phụ, con no rồi, dường như đã ăn hơi nhiều...
Dư Tắc Thành bật cười:
- Đi thôi, chúng ta về nhà.
Tử Nhạc hỏi:
- Nhà ư, con cũng có nhà sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Đúng vậy, nhà của con là Hiên Viên kiếm phái, con còn có vài vị sư huynh sư tỷ. Bọn họ sẽ đối xử tốt với con, con muốn ăn bao nhiêu đùi gà cũng có.
Tử Nhạc kêu lên:
- Thật là hay quá, sư phụ, có thật vậy không?
Dư Tắc Thành dẫn Tử Nhạc ra khỏi tửu lâu, giơ tay ra, lập tức Côn Bằng xuất hiện. Tử Nhạc vừa nhìn thấy Côn Bằng, không khỏi nuốt nước bọt đánh ực:
- Đùi gà to thật...