Lần đại chiến này, Kiếm Ý Như Thiên của Dư Tắc Thành dẫn phát Thiên kiếp đánh xuống, sau đó khống chế Thiên kiếp đánh chết Tư Đồ Nhã, chuyện này đã hoàn toàn vượt qua tường tượng của người đời. Lấy tu vi Nguyên Anh Chân Quân đánh chết một Phàn Hư Chân Nhất, chuyện này khiến cho Lục Vực chấn động, thiên hạ kinh hoàng.
Đồng thời trài qua trận chiến này đã khiến Dư Tắc Thành có điều cảm ngộ, cho nên hắn không muốn về Hiên Viên kiếm phái, chỉ muốn đi khắp nơi.
Chuyện Lưu Thi Vận không cần lo nữa, sau trận chiến vừa rồi, Vô Lượng tông sẽ không bao giờ tìm Lưu Thi Vận nữa. Bời vì muốn tìm Lưu Thi Vận, phải tìm Dư Tắc Thành trước, ân oán này đã bị Dư Tắc Thành hoàn toàn tiếp lấy.
Dư Tắc Thành khống chế Côn Bằng phi hành không có mục đích. Thái dương ngoài xa dâng lên, Dư Tắc Thành nhìn mật trời lên, cảm thán khôn thôi. Thình lình hắn thu hồi Côn Bằng, hạ xuống đất không bay nữa, bắt đầu đi từng bước một dưới đất.
Chân đạp đất đi lại khắp nơi, ngắm phong cảnh non sông vạn dặm.
Đi rồi dừng, dừng rồi đi...
Dư Tắc Thành đi như vậy không phải là không có mục đích ý nghĩa. hắn dẫn Thiên kiếp nhập thê, kiếm ý như ca, thật ra ở một mức độ nào đó là đã dung hợp pháp tấc Thiên Đạo, thăng tiến Phàn Hư Chân Nhất.
Nhưng Thiên kiếp chính là lực lượng chuyên dùng để thanh trừ Phàn Hư Chân Nhất, hai bên xung đột với nhau. Tuy rằng thực lực Dư Tắc Thành chưa đạt tới cảnh giới Phàn Hư,
nhưng ý thức tâm cảnh hắn đã dần dần đạt tới mức Phàn Phác Quy Chân, cho nên mới tàn bộ trên mật đất.
Ngày hôm đó, Dư Tắc Thành tiến vào một thành thị, cất hết pháp y phi kiếm, thu hồi chân nguyên trở thành như một phàm nhân bình thường, không còn chút khí tức nào của người tu tiên nữa.
Dư Tắc Thành mua y phục thư sinh mặc vào, lại ghé thư điếm trong thành mua mười mấy bộ sách mà mình thích, bó vào giô đeo trên lung, bất đầu kiếp sống thư sinh du ngoạn như ngày trước.
Lúc tu vi còn là Trúc Cơ, Dư Tắc Thành du ngoạn thiên hạ. cũng đã gặp gỡ quen biết một số thư sinh. Sau gặp Hứa Tiểu Nhã bị kích thích, mới quyết định thôi không du ngoạn nữa, trở về Hiên Viên kiếm phái kết Kim Đan. Hôm nay, hắn lại bất đầu cuộc sống thư sinh du ngoạn thoải mái như trước.
Hết thày đều thuận theo tự nhiên, không hề ra vẻ cố ý, như là hẳn nên như vậy.
Hiện tại Dư Tắc Thành giống hệt như một thư sinh hết sức bình thường, đi khắp nơi du học, không còn chút khí tức nào của người tu tiên.
Học thuyết trên thế giới Thương Khung tuy rằng lấy Nho gia, Pháp gia làm chủ yếu, nhưng vẫn có nhừng học thuyết khác thịnh hành. Mặc gia, Binh gia, Tung Hoành gia... đều có học sĩ. Đại sư lý học của riêng mình.
Bọn họ nghiên cứu lẽ trời, học vấn, tay trái cầm sách, tay phải cầm kiếm, có san thử hết thày, bảo vệ lý tường của lòng mình, có thể nói là cục diện trăm nhà tranh nhau vô cùng hung thịnh. Các loại học thuyết được truyền bá khắp nơi không hạn chế, thư sinh du học như vậy
là chuyện thường trên thế giới Thương Khung.
Năm xưa Trung Hung Tổ Sư của Hiên Viên kiếm phái là bậc đại nho đi khắp thiên hạ. Khi tới Mạc Bắc Tiên Tần đế quốc, cảm thấy thích hoạt động giác đấu ở nơi này bèn ở lại. Ngài đấu hàng ngàn trận trên giác đấu trường, đấu người, đấu thú, đấu xe, đấu ngựa. không hề bại trận nào. Nhưng rốt cục ngài bị trọng thương, tứ chỉ tàn phế, không thể không trở về quê. Sau vì cầu y mới gặp được tiên duyên, gia nhập Hiên Viên kiếm phái.
Lần trước Dư Tắc Thành du ngoạn gặp được mấy thư sinh ở Hoa Đô. Trong khi những người khác đều chạy trốn lánh nạn. bọn họ vẫn ở lại Hoa Đô, ghi lại hết thày những gì xảy ra, thậm chí có người còn bó mạng. Nhưng bọn họ không hề hối hận. vẫn tiếp tục du ngoạn thiên hạ. viết hết thày những điều tai nghe mất thấy của mình thành du ký, truyền bá tứ phương.
Mạo hiểm như vậy, bọn họ đạt được lợi ích cũng không nhô, trong đó có người nhờ xuất bàn du ký này mà thanh danh dần trở nên hiển hách, cuối cùng trở thành bậc lương đống quốc gia.
Đây đúng là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, một thư sinh không trài qua du ngoạn khắp thiên hạ. cũng aiống như học sinh chưa tốt nghiệp, sẽ không được người khác coi trọng.
Dư Tắc Thành bắt đầu du ngoạn khắp nơi, một mình đi lại, dần dần hòa nhập cùng các thư sinh khác, mọi người đồng hành du ngoạn khắp thế giới Thương Khung.
Khí phách thư sinh, phát huy trọn vẹn.
Cứ như vậy, ngày ngày Dư Tắc Thành dung nhập vào thế giới phàm nhân, du ngoạn khắp nơi, cảm ngộ thiên địa.
Thời gian trôi qua, dần dần Dư Tắc Thành có cảm giác kỳ quái, tuy rằng mình hoàn toàn giống như những phàm nhân khác, tuy rằng mình không hề vận chuyển chân nguyên lực, tuy rằng mình đã hoàn toàn dung nhập tự nhiên, nhưng mình vẫn có cảm giác cách ly với thế giới nhân gian này.
Cảm giác này hết sức kỳ dị, có khi đi trên đường cái, bên trong biển người, Dư Tắc Thành có cảm giác như chỉ có mình mình đang chậm bước trên non vắng, một mình một cõi, vắng lặng cô độc.
Thiên địa vẫn là thiên địa này, nhưng cảm giác này thường hay xuất hiện trong lòng. Dường như mình có chút khác biệt với thế gian này.
Cảm giác này chính là lãnh ngộ sau khi đại chiến, chính là cảm ngộ trong thời gian du ngoạn nhân gian. Mỗi một Nguyên Anh Chân Quân phải xuất hiện được cảm giác này, đột phá cảm giác này, mới có thể đạt tới tâm cảnh của Phàn Hư Chân Nhất.
Đây chính là ý niệm tâm cảnh, tuy rằng vô số Nguyên Anh Chân Quân thăng tiến cảnh giới Phàn Hư Chân Nhất thành công, nhưng bọn họ không xuất hiện được cảm ngộ này, cho nên cuối cùng bị mê đắm bên trong Đại Đạo. Đây chính là nguyên nhân mà Phàn Hư Chân Nhất xuất hiện nguy cơ Hóa Đạo.
Chỉ có ngộ ra, đột phá khác biệt này, mới có thể trở thành Phàn Hư Chân Nhất chân chính, có được lực lượng vô cùng, chân chính nắm được pháp tấc Thiên Đạo.
Mấy tháng sau, ở Mộc châu, Giang Âm diễn ra hội miếu Giang Thần vào ngày mười tám tháng tư, toàn thành tô chức lễ mừng.
Ngoài cửa Nam thành, trên con phố lát bằng đá xanh thanh nhã. những dãy cửa hàng trông cổ kính, trên nhửng tửu lâu rường cột chạm trổ, có thể thấy được du khách đông như nước. Đèn rồng, múa sư tử, đánh trống, đi cả kheo... khắp nơi diễn ra các hoạt động vui chơi, không khí tưng bừng náo nhiệt.
Trong hội miếu có vô số thức ăn. thịt dê nướng xâu, bánh các loại, canh thịt, trà sữa, đậu xanh... muốn gì có nấy. Vô số người đi đường vừa chơi vừa ăn. vô cùng náo nhiệt.
Dư Tắc Thành bước chậm trong đó, đi vào hội miếu. Mọi người chen vai sát cánh, ai nấy tươi cười, cảnh tượng vui vẻ thanh bình.
Đi trong đám đông, cảm giác kia lại xuất hiện một lần nữa. Tuy rằng bên tai Dư Tắc Thành vang lên thanh âm không ngừng, trước mắt bóng người náo nhiệt, nhưng hắn có cảm giác như mình đang chậm bước cô đơn giữa cánh đồng hoang mênh mông bát ngát, tịch mịch vô cùng, không thể nào hòa nhập. Bất kể Dư Tắc Thành thay đổi thế nào, khống chế chân nguyên thế nào, nhưng bàn chất của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Là Nguyên Anh Chân Quân pháp lực vô cùng, sống đã trăm năm, đã không còn giống như phàm nhân nữa, khác biệt với thế giới này.
Một mình một cõi...
Lúc này tiết trời đang là tháng Tư, hoa nỡ mười tám lần, chỉ nằm trong một niệm. Khắp nơi có thể thấy hoa tươi nỡ rộ, tường vi, mẫu đơn. thược dược, mộc hương, đỗ quyên... khắp nơi có thể thấy hoa đõ lá xanh, ý Xuân dạt dào.
Dư Tắc Thành lặng lẽ đi lại, nhìn các loại hoa tươi đang thi nhau nỡ rộ, trong đầu không khôi xuất hiện hình ánh một nữ nhân, chính là Lạc Tĩnh Sơ.
Từ khi từ biệt ở Lôi Âm tự tới nay, Dư Tắc Thành biết nhất định Lạc Tĩnh Sơ đã đi tìm bảo vật kéo dài thọ mệnh cho mình, đây là cảm ứng khó tả bằng lời.
Nhìn các sắc hoa tươi trước mất, Dư Tắc Thành không khôi suy nghĩ miên man. hoa tươi nỡ rộ bao tươi thắm, chẳng biết người xưa ở phương nào...
Trong lòng còn đang suy nghĩ. dưới đám đỗ quyên ở xa xa, một nữ nhân chậm rãi đi tới, dịu dàng mim cười với hắn. chính là Lạc Tĩnh Sơ.
Dư Tắc Thành nhìn kỹ lại, không thấy người đâu, thật sự là trong lòng suy nghĩ cho nên mơ tường hão huyên, nào đâu có nàng...
Lan khóc sương, cúc buồn khói đọng, lạnh thấm màn the, đôi én bay đâu mất...
Vì sao nàng ở nơi này, vì sao nàng ở sông mây biển người... Sao nàng có thể tìm được mình như vậy, có lẽ là do mình nghĩ quá nhiều...
Bóng người nọ khẽ lay, Dư Tắc Thành nhìn lại, giữa muôn hồng ngàn tía rực rỡ biển hoa, quà thật như có một người đang chậm rãi bước ra.
Y phục của nàng may bằng lụa móng sáng đẹp, đeo đôi hoa tai được điêu khắc từ ngọc đẹp, trang sức làm bằng hoàng kim phối phi thúy, dung mạo mỹ lệ sáng ngời như minh châu hiếm có. Nàng mang một đôi hài thêu hoa tinh mỹ, đang bồi hồi rào bước bên sườn non. tung tăng nhảy nhót, vừa đi vừa nô đùa nhảy nhót.
Quà thật chính là Lạc Tĩnh Sơ.
Nàng từ biển hoa chậm rãi bước ra, khắp cả thành Giang Âm vạn hoa đua nỡ, bất kể là hoa mai tháng Chạp hay hài đường vào độ Thu sang, tất cả tranh nhau đua nỡ, vạn hoa bừng bừng.
Tất cả dân chúng thành Giang Âm không nhịn được, bàn tán xôn xao, khó có thể tin những gì đang xảy ra trước mất. Bọn họ đều cho rắng đây là lễ mừng hội miếu, ông trời chúc phúc, cho nên cao hứng không thôi.
Giữa tiếng hoan hô, Dư Tắc Thành nhìn Lạc Tĩnh Sơ đang chậm rãi bước tới giữa vạn hoa biến hóa. Ánh mất hai người nhìn thẳng vào nhau, giờ phút này tất cả lời nói không còn ý nghĩa.
Hồng nhan tri kỷ, biết bạn. hiểu bạn. không nhất định cứ phải ngày ngày đều gặp, tháng tháng nhớ nhau. Bất kể hai bên đang ở phương trời nào, xảy ra chuyện gì, đều có thể cảm nhận được. Nàng có thê ở một góc nào đó trong thế giới này quan tâm tới bạn. lắng nghe bạn. Chỉ cần nàng ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng bạn không tự chủ được phải cất bước theo sau nàng, bời vì nàng biết bạn. hiểu bạn, thật sự là bạn không thể nào chống lại được sự hấp dẫn này.
Lạc Tĩnh Sơ bình thản đi tới trước mật Dư Tắc Thành, mim cười nhìn hắn. Dư Tắc Thành cũng mim cười đáp lại.
Thình lình Dư Tắc Thành bước nhanh về phía trước, ôm chầm lấy Lạc Tĩnh Sơ. Nàng khẽ tránh đi, nhưng Dư Tắc Thành dùng sức quá mạnh, nàng không thê tránh được... Cứ như vậy, hai người nắm chặt tay nhau, lặng lẽ nhìn nhau. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Một lúc lâu sau, Lạc Tĩnh Sơ nhìn thoáng qua hội miếu xung quanh, sau đó kéo Dư Tắc Thành đi về phía giữa hội miếu. Nàng kéo hắn đi, nhanh chóng kéo hắn vào giữa biển người
đông đúc. Tuy rằng Lạc Tĩnh Sơ kéo Dư Tắc Thành không hề dùng chân nguyên hay pháp lực, nhưng chính nhờ như vậy, cảm giác Dư Tắc Thành không hợp với thế giới này tiêu tan trong nháy mất.
Giữa đám đông người, Dư Tắc Thành hoàn toàn dung nhập nhân §ian. Thiên Nhân nhất thê, Phàn Phác Quy Chân, tâm cảnh đại thành.