Làm ra quyết định, Tô Triệt nhân tiện nói:
- Không lấy Túi Càn Khôn của nàng cũng có thể, nhưng mà, ta lo lắng sau khi nàng tỉnh lại, lại móc ra Tử Tiêu Thần Lôi gì đó, ta cũng sẽ hối hận không kịp, cho nên, ngươi phải ném Túi Càn Khôn của nàng qua một bên, ném đi xa một ít.
- Tốt.
Phỉ Vân vui vẻ gật đầu, lập tức lấy Túi Càn Khôn của Chân Chân xuống, ném tới một bên.
Tô Triệt tiếp tục nói:
- Còn nữa, ngươi còn phải dùng Tâm Ma thề, sau này sẽ không nói ngược những lời mà ngươi vừa nói, không được...
Không đợi Tô Triệt nói xong, Phỉ Vân gật đầu liên tục nói:
- Tốt, ta dùng Tâm Ma thề, kể từ hôm nay, tuyệt sẽ không làm bất luận hành vi gì bất lợi đối với Tô Triệt, như có vi phạm, tất để cho ta...
Lời thề này của Phỉ Vân cực kỳ chăm chú, thật khiến Tô Triệt không tìm ra bất luận chỗ hổng gì.
Bất quá, Tô Triệt lại hỏi:
- Ta còn muốn biết rõ, các ngươi là thông qua phương pháp gì, có thể một mực theo dõi ta? Nói cách khác, Chân Chân có động tay chân gì ở trên người ta hay không?
- Cái này...
Sắc mặt Phỉ Vân đỏ lên, do dự một lát, vẫn là lắc đầu nói:
- Vấn đề này, ngươi vẫn là hỏi thăm Chân Chân sư tỷ a.
Nàng vẫn là da mặt quá mỏng, cũng không thể không biết xấu hổ ở trước mặt giải thích loại chuyện Chủng Tình Ti này với Tô Triệt. Còn nữa, trong lòng của nàng đã rất khó xử, đám Tình Ti kia nên thu hồi như thế nào cho phải đây?
Muốn thu hồi Tình Ti giấu ở trong cơ thể Tô Triệt, phải thi triển một loại pháp thuật giải trừ nào đó đối với hắn, hơn nữa, thân thể của Tô Triệt còn có thể gặp phải thống khổ ở trình độ nhất định. Hiện tại loại trạng thái địch ta chưa phân rõ này, trừ khi là bắt hắn cưỡng ép thi hành, nếu không, hắn tuyệt đối không có khả năng đáp ứng để mình động thủ động cước ở trên người hắn...
- Một đám Tình Ti kia, như thế nào mới có thể thu hồi trở lại đây?
Phỉ Vân thật là đau đầu, hối hận vì mua dây buộc mình, cảm giác thật khó có thể nói nên lời.
Thấy bộ dáng nàng đáng thương nhu nhược, Tô Triệt thật đúng là không hạ tâm làm khó nàng.
- Được rồi, vẫn là đợi đến lúc Chân Chân tỉnh lại rồi nói sau.
Kế tiếp, Phỉ Vân chuyên tâm chữa thương cho Chân Chân, Tô Triệt đốt thi thể gã đại hán đầu trọc thành tro, càng chôn triệt để tro tàn, lúc này mới tĩnh tọa ở một bên, chờ Chân Chân tỉnh lại, cũng thừa dịp nàng trọng thương, triệt để kết thúc trận tranh chấp này.
Hồi lâu sau, trong đầu truyền đến một tiếng gào rú giống như điên cuồng:
- Ta không cam lòng ah!
Lập tức, toàn bộ Thiên Địa yên tĩnh trở lại, rốt cục hồn phách của gã đại hán đầu trọc cũng bị kim quang bảo tháp Tiên Ngục luyện hóa.
- Chủ nhân, xong việc rồi.
Lão Hắc bẩm báo nói:
- Ta vẫn là quá yếu ah, giải quyết một hồn phách cũng phiền toái như vậy.
Trong nội tâm Tô Triệt trấn an nói:
- Không có sao, bước tiếp theo, trọng điểm tìm cho ngươi một ít hồn phách nhân loại để nuốt, rất nhanh ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ.
Lão Hắc là Nhân Yêu Ma tam tộc hợp thể, con đường hắn phát triển, cần nuốt rất nhiều Nhân hồn, Yêu Hồn cùng Ma Hồn. Yêu Hồn cùng Ma Hồn một mực không thiếu, chỉ là bởi vì thiếu Nhân hồn, thực lực của hắn một mực không có tăng lên. Bởi vì Tô Triệt không phải người lạm sát, không có khả năng vì ích lợi của mình mà lạm sát kẻ vô tội, cho nên sự tình Nhân hồn này, cũng trì hoãn một thời gian dài.
Giờ phút này, nhưng lão Hắc lại linh quang thoáng hiện, nhắc nhở:
- Chủ nhân, ở bên trong Vạn Quỷ Phiên của người này giam giữ trăm tên ác quỷ, phải biết rằng, ác quỷ kia chính là một loại Nhân hồn cực kỳ cường đại, đây cũng là mỹ thực đưa đến miệng ta ah!
Đúng a! Tô Triệt cũng giật mình, lập tức lấy Vạn Quỷ Phiên ra, chuyển giao đến trong Tiên Ngục, lão Hắc rất nhanh nắm giữ phương pháp điều khiển Vạn Quỷ Phiên, liền phóng xuất từng con ác quỷ bên trong, bắt đầu cắn nuốt...
Bởi như vậy, có đầy đủ Yêu Hồn cùng Vực Ngoại Thiên Ma, thực lực của lão Hắc có thể tăng lên rất nhanh.
Lại một lát sau, Chân Chân ở dưới sự kích thích của đan dược cùng chân khí mà từ từ tỉnh lại, vốn là thấy được Phỉ Vân trị thương cho mình, nàng lập tức yên lòng, mình cũng không có rơi xuống trong tay ma tu. Lập tức, lại thấy được Tô Triệt ngồi ở đối diện cách đó không xa, lúc này lông mày nhăn lại...
- Tô Triệt, ngươi lại dám chủ động xuất hiện ở trước mặt ta?
Chân Chân vô ý thức mà sờ soạng bên hông, lúc này mới phát hiện, Túi Càn Khôn đã không còn ở trên thân thể rồi. Đây là...
- Sư tỷ.
Phỉ Vân vội vàng ngăn trở, ở bên tai nàng nhỏ giọng giải thích nói:
- Vừa rồi, may mắn có Tô Triệt xuất thủ tương trợ, mới cứu được chúng ta.
- Cái gì?
Chân Chân chấn động, trong lúc nhất thời khó mà tin được:
- Hắn sẽ hảo tâm như vậy? Hắn có bản lãnh gì cứu trợ chúng ta?
- Ma tu bị thương kia chưa chết, một mình ta khó có thể ngăn cản, may mắn là Tô Triệt ra mặt, cùng ta đánh lui ma tu kia...
Phỉ Vân bắt đầu kể chuyện, sinh động như thật mà giảng một lần, không nói trước Chân Chân cảm thụ như thế nào, mà ngay cả Tô Triệt ở cách đó không xa cũng đều là âm thầm cảm khái:
- Nữ nhân này ah, nói lời nói dối, thật có thể nói đến mức mũi có mắt, người ta cũng răm rắp gật đầu.
Lão Hắc ở trong Tiên Ngục ha ha vui cười, lúc này, cũng không phải quan tâm thể diện chủ nhân rồi, nói thẳng:
- Chủ nhân ah, thời điểm ngươi nói láo, công lực cũng không kém.
Trong nội tâm Tô Triệt khẽ hừ, xem như chấp nhận.
Nghe xong Phỉ Vân giảng thuật, Chân Chân ngược lại là không nghi ngờ gì, nàng như thế nào cũng nghĩ không ra, Phỉ Vân sẽ giúp Tô Triệt lừa gạt mình, nhưng vẫn là hỏi:
- Túi Càn Khôn của ta đâu?
Hai kiện pháp bảo Phi kiếm cùng Ngọc Hoàn bị ma tu kia cướp đi, tuy Chân Chân có chút ít đau lòng, nhưng cũng có thể thừa nhận được, nhưng mà, ở bên trong Túi Càn Khôn có một ít vật phẩm tư nhân đối với mình mà nói có ý nghĩa rất nặng, tuyệt đối không mất được.
- Ở bên kia.
Phỉ Vân thấp giọng nói:
- Tô Triệt lo lắng sau khi ngươi tỉnh lại động thủ với hắn, cho nên, bảo ta tạm thời ném Túi Càn Khôn qua một bên.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com- Không được!
Chân Chân giãy dụa muốn ngồi dậy, thế nhưng mà toàn thân như nhũn ra, đau đớn vạn phần, một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể yêu cầu Phỉ Vân nhặt Càn Khôn về.
- Đợi một chút, gấp cái gì!
Lúc này, Tô Triệt mới nói chuyện :
- Chân Chân sư tỷ, chuyện giữa ta và ngươi, phải có một kết thúc. Trước đó, ta sẽ không đồng ý cho ngươi thu hồi Túi Càn Khôn.
- Tô Triệt, ngươi muốn...
Chân Chân vốn là thần sắc lạnh lẽo, thói quen mà nghĩ muốn răn dạy hắn, rồi lại kịp thời nhớ tới, trước kia hắn lấy ơn báo oán, ra tay cứu hai người mình. Nếu mình lại đối xử lạnh nhạt với hắn, xác thực sẽ không có một chút nhân tính rồi.
Vì vậy, Chân Chân dừng thái độ một chút, ngữ khí hơi mềm lại:
- Tô sư đệ, cảm tạ ngươi vừa rồi xuất thủ cứu giúp, ngươi đã lấy ơn báo oán, có ân với ta, những chuyện trước kia đều có thể hóa giải. Hơn nữa, phần ân tình này, Chân Chân ta cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau tất có báo đáp.