Tiên Nghịch Chương 1148: Trận pháp phong giới

Trong tinh không mênh mông, đảo mắt đã nhìn thấy những đám mây sáng chói. Khi này lóe lên tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp, giống như tồn tại mãi mãi trong năm tháng, không phân biệt rõ thời gian trôi qua. Đây là một vùng tinh không yên tĩnh trong mơ, ở đây giống như tất cả tiếng động đều đã biến mất, thiên địa đều bị bao phủ trong bóng tối.
 
Phương xa có một tinh cầu bỏ hoang, trên tinh cầu này không có bất kỳ luồng hào quang nào, cũng không có sinh cơ mà chỉ được bao phủ bẳng tử khí. Nơi đây giống như một lão già cực kỳ suy yếu đang vùng vẫy thở dốc, nhưng luồng khí kẻ này thở ra lại nồng nặc tử khí. Nhưng lúc này trên tinh cầu bỏ hoang này lại có một người đang ngồi.
 
Nếu có bất kỳ tu sĩ nào nhìn thấy tình cảnh này thì tâm thần chắc chắn sẽ chấn động, trong đầu sẽ trở nên trống rỗng. Kẻ nào cũng sẽ cho rằng mình đã hoa mắt, là ảo giác mà ngay cả trong giấc mộng cũng không thể nghĩ ra được.

 
Thân thể người này to như vài cảm nhận được dấu vết của năm tháng, giống như hắn cùng tồn tại thiên địa. Tinh không thiên địa này đã tồn tại quá lâu, đã lâu đến mức ngay cả chính hắn cũng không thể nhớ rõ từ thời đại nào.
 
Thân thể khổng lồ chỉ bình tĩnh ngồi trên tinh cầu bỏ hoang này thì đã có một luồng uy áp không thể tưởng tượng bùng ra ngoài bao phủ toàn bộ tinh vực, làm cho tất cả sinh linh trên khắp tinh vực đều run rẩy hoảng sợ. Nơi đây là La Thiên tinh vực… tất cả tu sĩ La Thiên đều cảm thấy tim đập chân run, cảm giác run rẩy đến từ sâu trong linh hồn làm bọn họ không thể dùng bất kỳ phương pháp nào để áp chế nỗi sợ hãi và căng thẳng trong lòng.
 
Một vài mãnh thú hoang dã không dám cử động thân thể dưới luồng khí tức này, tất cả đều nằm sấp trên mặt đất giống như chỉ cần người kia có một ý niệm thì thân thể chúng sẽ hóa thành máu tươi, sẽ bị hiến tế.
 
Người này giống như thần linh, trên mi tâm hắn có tám tinh điểm xoay tròn, nhưng có bốn cái tinh điểm sáng rực còn bốn cái còn lại thì đen kịt, giống như đã khô héo… Nhưng cũng không tiêu tán.
 
Hắn giống như một người hùng mạnh nhất trong tinh vực này, hắn đã từng là người thống trị nhưng sau khi thức tỉnh nhìn trời một lúc lâu thì vẻ âm trầm trong mắt hắn lại thay thế bằng cảm giác mê man.
 
- Vũ giới không có khí tức của hắn… Lôi giới cũng không, ôi… Thiểm giới chẳng có khí tức của hắn, vậy rốt cuộc hắn ở nơi đâu?
 
Người khổng lồ này ngẩng đầu lên, vẻ mặt dữ tợn. Hắn ngửa mặt lên gầm một tiếng kinh thiên động địa làm khiếp sợ toàn bộ tinh vực.
 
Khi tiếng gầm rống vang lên thì tinh không chấn động dữ dội, những tiếng nổ ầm ầm lại vang vọng khắp đất trời. Tinh cầu hoang dã dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện dấu hiệu tan vỡ rồi tạo thành một cơn bão khủng bố quét ngang khắp bốn phía. Lúc này tất cả nguyên lực trong thiên địa bị tác động theo rồi xảy ra những biến hóa kinh người. Khi tinh cầu hoang vỡ tan thì xuất hiện nhiều khe nứt không gian, nhưng tất cả mọi thứ đều không thể ảnh hường đến người khổng lồ này, hắn vẫn tiếp tục gầm rống. Khi tiếng gầm của hắn vang lên, rất nhiều mãnh thú hoang dã trên La Thiên tinh vực nổ tung thân thể hóa thành một cơn mưa máu, cũng có rất nhiều tu sĩ thân thể run rẩy phun ra máu tươi, hoặc trọng thương, hoặc chết!
 
Khi tiếng gầm rống trở nên điên cuồng thì một cơn sóng chấn động vô hình bùng ra bao phủ khắp tinh vực, hễ là tinh cầu nào bị con sóng này tràn qua đều xuất hiện chấn động. Một lát sau tinh cầu hoang lập tức nổ tung… Thác Sâm đứng lên, hắn tiến từng bước đi về phương xa… Giới tuyến giữa Tứ Đại Tiên Giới không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với hắn, thiên địa ở trước mặt giống như không thể ngăn cản được bước tiến của hắn.
 
Bước tiến của hắn không nhanh nhưng vì thân thể quá lớn mà mỗi khi bước ra đều là một khoảng cách khủng bố. Sau khi tiến đi mấy bước thì trước mặt hắn đã xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, bên trong vòng xoáy là một tinh vực đầy sương mù, đó chính là Vân Hải. Thác Sâm tiến thẳng vào trong vòng xoáy, thân thể khổng lồ của hắn biến mất tại La Thiên, bước vào trong… Vân Hải!
 
Khoảnh khắc khi Thác Sâm tiến vào trong Vân Hải thì tất cả tu sĩ của tông phái cấp chín ở nơi đây đều cảm nhận được một luồng khí tức làm chấn động tâm thần.
 
Thậm chí khoảnh khắc này ngay cả thân thể những mãnh thú trong sương mù cũng trở nên run rẩy, tất cả đều đồng loạy lui về phía sau không dám đến gần. Thậm chí ngay cả những mãnh thú trong khe nứt ở tinh vực cấp chín cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, tất cả điên cuồng lui về phía sau. Lúc này tình cảnh chém giết duy trì liên tục hàng trăm năm đột nhiên xuất hiện một khoảng không hiếm thấy.
 
Một luồng thần niệm không thể nào hình dùng được giống như cuồng phong, như gió bão bùng lên trong thiên địa, luồng thần niệm này bùng lên trong Vân Hải tinh vực rồi quét ngang khắp bốn phương tám hướng. Lúc này tất cả sương mù trên Vân Hải đều bị thổi cuốn ngược trở lại, hình như ngay cả sương mù cũng cảm thấy run rẩy dưới luồng thần niệm này.
 
Đúng lúc này đột nhiên trong Vân Hải tinh vực có vài luồng thần niệm từ những tinh vực cấp chính phóng ra rồi đánh mạnh vào thần niệm của Thác Sâm không một tiếng động. Nhưng những tiếng nổ ầm ầm lại có thể truyền thẳng vào tâm thần, giống như tiếng sấm sét nổ vang trên khắp thế giới đều điên cuồng từ trong Vân Hải truyền ra ngoài.
 
Nếu là ngày thường với tính tình Thác Sâm chắc chắn sẽ chém giết một trận, nhưng hiện nay hắn lại trở nên ngưng trọng. Hắn đã tìm khắp Tứ Đại giới mà không phát hiện bất kỳ khí tức nào của Vương Lâm. Nhưng hắn biết được tên Vương Lâm kia chưa chết, nếu không hắn sẽ cảm nhận được ký ức truyền thừa tiêu tán trong thiên địa.
 
- Nếu Tứ Đại tinh vực đều không có khí tức của hắn, như vậy… chỉ có một khả năng duy nhất!
 
Một quyền một cước của Thác Sâm đánh mạnh về phía trước, Vân Hải tinh vực lập tức run rẩy, những con sóng rung động vang vọng khắp tinh không. Lúc này tinh không trước mặt Thác Sâm xuất hiện một khe nứt khổng lồ rồi ầm ầm sụp đổ. Thân thể hắn rơi vào trong khe nứt rồi biến mất không còn hình bóng.
 
Khi Thác Sâm biến mất thì vài luồng thần niệm mang theo vẻ khiếp sợ tiến đến, sau khi lục soát một lúc thì đồng loạt bỏ đi. Biến hóa kinh thiên ngày hôm nay trên Vân Hải tinh vực, ngoài một vài lão quái cá biệt thì không còn bất kỳ người nào hiểu được nguyên nhân cụ thể.
 
Ngoài tinh không Tứ Đại giới là một vùng hư vô, nơi đâu chính là đại trận Phong giới, nếu có thể phá vỡ trận pháp này thì có thể tiến ra khỏi Ngoại Giới rồi đi vào Thái Cổ Tinh Thần.
 
Thác Sâm hiện người ở vùng hư vô này, hắn nhìn về phương xa mà vẻ mặt càng trở nên âm trầm. Thời gian vừa qua hắn liên tục đảo thần niệm qua khắp các địa phương nhưng không thể cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của Vương Lâm.
 
- Thái Cổ Tinh Thần… Thác Sâm trở nên trầm tư, ký ức của hắn không được hoàn chỉnh, nhưng khi chính mình đoạt được một phần ký ức kia thì biết được sự tồn tại của Thái Cổ Tinh Thần. Lúc này hắn vẫn mơ hồ nhớ ra Đồ Ti đã đến từ nơi nào… Nơi đó không có Phong giới trận.
 
Trong lúc trầm từ thì ánh mắt Thác Sâm giống như có thể xuyên thấu Phong Giới đại trận đang tràn ngập trong hư vô. Hắn thấy được tình cảnh bên ngoài, thấy được quê hương quen thuộc của mình trong trí nhớ… Sau khi tìm khắp tất cả địa phương mà không phát hiện khí tức Vương Lâm, như vậy chỉ có duy nhất một khả năng, tên Vương Lâm này ở Thái Cổ Tinh Thần. Trong mắt Thác Sâm lóe lên hàn quang, đối với Vương Lâm thì hắn có tình thế bắt buộc phải thôn phệ cho bằng được, chỉ như vậy hắn mới có thể hoàn thiện.
 
- Dù ngươi trốn ở Thái Cổ Tinh Thần thì bản thần cũng phải thôn phệ ngươi bằng được. Trong thiên địa này ngươi đã không còn địa phương nào để trốn được rồi.
 
Thác Sâm nắm chặt tay phải, thân thể khổng lồ tiến lên phía trước một bước, vùng hư vô trước mặt lập tức xuất hiện rất nhiều con sóng rung động giống như bị lật lên từng tầng. Đột nhiên từ một con sóng rung động phát hiện ra bên dưới có một trận pháp phong tỏa chằng chịt như mạng nhện.
 
Khoảnh khắc khi trận pháp chằng chịt này xuất hiện trong hư vô thì một quyền tay phải của Thác Sâm đánh ra ầm ầm, đây mới thực sự là một quyền của Cổ Thần chân chính, một quyền của vương tộc Cổ Thần. Nắm đấm khổng lồ tiến đến và trực tiếp rơi lên mặt ngoài của đại trận phong kín Ngoại giới và Nội giới. Thác Sâm hắn muốn dùng lực lượng của chính mình để phá vỡ trận pháp.
 
Khoảnh khắc khi một quyền của hắn rơi xuống thì toàn bộ hư vô đều chấn động ầm ầm, những tiếng nổ kinh thiên động địa như muốn lật ngược cả hư vô. Những con sóng rung động lấy thân thể hắn làm trung tâm quét ngang về khắp bốn phía, lúc này tất cả hư vô đều nắm dưới những con sóng gợn. Từng tầng sóng gợn bao phủ cả hư vô, sau khi qua thì trận pháp này lập tức bùng lên giống như gặp phải đại địch.
 
Nơi đây là vùng hư vô gì mà tất cả đều được phong tỏa trong một đại trận khủng bố và chi chít, thậm chí ngay cả Thác Sâm đối mặt với nó cũng cảm thấy nhỏ bé như một người phàm nhân.
 
Trận pháp này lớn đến mức không thể miêu tả được, khi đảo mắt nhìn lại thì thấy không có giới hạn, chỉ nhìn thấy trong trận pháp mơ hồ lộ ra những luồng sáng bảy màu.
 
Khi một quyền của Thác Sâm đánh xuống thì những tiếng nổ ầm ầm trở nên vang vọng, nhưng trận pháp kia vẫn không chuyển động, đồng thời trên trận pháp lại bắn ngược ra một lực lượng kinh người. Khi lực lượng này đánh thẳng vào nắm tay Thác Sâm, dưới những tiếng nổ chấn động, người mạnh mẽ như Thác Sâm cũng phải lui ngược về phía sau.
 
Vẻ mặt Thác Sâm trở nên cực kỳ dữ tợn rồi nhìn chằm chằm vào trận pháp. Hắn thân là vương tộc Cổ Thần, hắn kiêu ngạo nhưng trận pháp trước mặt lại dám ngăn cản bước tiến của chính mình. Thác Sâm gầm nhẹ một tiếng, hắn lại lao ra một lần nữa, nắm tay giống như lưu tinh dựa vào lực lượng của một người đánh thẳng vào trận pháp.
 
Toàn bộ trận pháp lần đầu tiên trở nên run rẩy nhưng vẫn không có bất kỳ dấu hiện nào chứng tỏ sắp tan vỡ. Dù Thác Sâm có tấn công thế nào thì trận pháp trước mặt vẫn phong tỏa cả hư vô không để cho bất kỳ kẻ nào tiến ra nửa bước.
 
Tình cảnh xảy ra với Phong giới trận pháp lập tức làm cho người chủ trận ở Thái Cổ Tinh Thần cảm thấy kinh hoàng. Đám người lập tức lóe người lên tiến đến, nhưng khi bọn họ chưa kịp đến nơi thì trận pháp vì chịu đựng lực tấn công đến mức độ nên xuất hiện Trận linh. Một luồng hào quang lập tức ngưng tụ ra bên ngoài đại trận.
 
Luồng sáng này có màu trắng giống như một tia chớp, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn đã huyễn hóa thành một cây trường thương. Cây thương này bùng ra những tia chớp vô tận về bốn phía, những tiếng nổ ầm ầm lại vang vọng, trường thương phóng thẳng về phía Thác Sâm.
 
Tốc độ của trường thương quá nhanh, lại bùng ra những tiếng sấm động kinh thiên động địa phóng đến gần Thác Sâm. Khoảnh khắc này Thác Sâm quay đầu lại thật mạnh, tay phải nâng lên nhanh như chớp, bên dưới lập tức bùng ra một luồng lực lượng Cổ Thần cực kỳ khủng bố rồi đánh mạnh vào trường thương.
 
Một tiếng đùng vang lên, trường thương kia đột nhiên tan vỡ nhưng đã lập tức ngưng tụ lại. Lúc này trường thương dùng khí thế hùng mạnh hơn trước đó rất nhiều lần mà đâm thẳng vào cánh tay Thác Sâm.
 
Khoảnh khắc khi trường thương đâm xuống, một tia chớp khủng bố lập tức lấy trường thương làm trung tâm rồi điên cuồng phóng về phía thân thể khổng lồ của Thác Sâm. Những tiếng sấm sét trở nên vang vọng, một mảng lưới điện khóa chặt Thác Sâm vào bên trong.
 
Ngay sau đó trong trận pháp phong tỏa trước mặt lại ngưng tụ ra hào quang, luồng sáng này có màu lam huyễn hóa ra một thanh đoản kiếm lam sắc. Thanh kiếm này mang theo luồng kiếm khí ngập trời và khí tức âm hàn phóng về phía Thác Sâm.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1148/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận