Tiên Nghịch Chương 185: Điểm cuối của cực cảnh

Lúc này sắc mặt hắn không hề tái nhợt, lờ mờ lộ ra một ít huyết sắc. Trong thời gian ba ngày, hắn cũng không thể thành công, bức sợi thiên kiếp ra ngoài cơ thể, mà chỉ dùng linh lực bao lấy nó, tạm thời giải trừ nguy cơ của Kim Đan.
 
Đồng thời, dựa vào linh lực đạt được, hắn lại làm cho Kim Đan lớn mạnh, tu vi chẳng những không giảm, ngược lại có chút tinh tiến, chân chính đạt tới cảnh giới Giả Anh của Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.
 
Nếu hoàn toàn khu trừ sợi thiên kiếp nhỏ bé này, theo phân tích của Vương Lâm, chỉ có một phương pháp, là tu vi của hắn phải đạt tới Nguyên Anh kỳ, lúc đó, hắn có thể thi triển thuật thần thông trong ngọc giản mà năm đó Mạnh Đà Tử lưu lại trong túi trữ vật, tên là Tố Truyền Độc, truyền sợi hiên kiếp nhỏ bé vào trong cơ thể người khác, do đó hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này.

 
Vương Lâm trầm mặc một chút, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn nhắm hai mắt lại cảm ứng sự tồn tại của ma đầu Hứa Lập Quốc. Bởi vì khoảng cách quá xa, nên hắn chỉ có thể cảm nhận được vị trí đại khái của đối phương, sau đó hắn nhanh chóng mở hai mắt ra, nháy mắt thân thể chợt động, bay nhanh về phương Tây.
 
Lúc này, tốc độ Vương Lâm chợt nhanh hơn, dùng thuật thổ độn đã lâu chưa không dùng tới. Tiếp đó, tốc độ lập tức tăng vọt. Thuật thổ độn chỉ có một khuyết điểm, là tiêu hao linh lực quá lớn. Trước kia do nguyên nhân thân thể gặp vấn đề không thể giải quyết, Vương Lâm không tiện sử dụng thuật này.
 
Tốc độ hắn trực tiếp tăng vọt, thần thức không ngừng cảm giác vị trí của Hứa Lập Quốc. Rốt cục vào ngày thứ bảy, hắn đi tới nơi cách Kỳ Lân thành ba ngàn dặm, trở thành đống hoang tàn. Nơi này chính là ngọn núi ngày đó hắn đã ước định.
 
Hắn có thể cảm giác được, ma đầu Hứa Lập Quốc đang ở trong này.
 
Sự thật cũng chính là như vậy. Thời điểm thân thể Vương Lâm xông lên đỉnh ngọn núi, Hứa Lập Quốc lập tức từ trong đình lóe ra, chìm vào trong mi tâm của hắn.
 
Cùng lúc đó, bóng dáng Khâu Tứ Bình xuất hiện ở trong đình. Lúc này thoạt nhìn hắn có chút chật vật, hơi thở có chút bất ổn.
 
Thân thể Vương Lâm chợt dừng lại, đi vào đình, ngồi ở trên ghế đá, quan sát đối phương.
 
Khâu Tứ Bình cười khổ, nói:
 
- Đạo hữu, Khâu mỗ ước chừng đợi ngươi ở nơi này hơn nửa tháng, nếu Khâu mỗ không tin đạo hữu tuyệt đối cũng là loại người không tuân thủ hứa hẹn thì tại hạ đã sớm ly khai.
 
Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ xin lỗi, nói:
 
- Tu ma hải phát sinh dị biến, làm cho rất nhiều tu sĩ nhân cơ hội chém giết nhau, các môn phái cũng tham dự vào trong đó, lại một lần nữa tranh đoạt thành trì. Do đó, hành trình của tại hạ bị cản trở nên mới khiến đạo hữu đợi lâu.
 
Khâu Tứ Bình thở dài, cười khổ nói:
 
- Được rồi, Khâu mỗ đã giết không ít người có ý xấu ở nơi này, cũng coi như là có chút thu hoạch. Đạo hữu, ngươi xem hiện tại chúng ta nên đi đến nơi đó chưa?
 
Vương Lâm đứng lên, gật đầu nói:
 
- Như thế cũng tốt, mời đạo hữu dẫn đường.
 
Ánh mắt Khâu Tứ Bình chợt lóe, mỉm cười nói:
 
- Đạo hữu, nếu chúng ta đều cùng hiểu nhau, coi nhau như minh hữu, không biết đạo hữu có thể nói ra cao tính đại danh được không?
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, nói:
 
- Vương Lâm!
 
Khâu Tứ Bình liền ôm quyền, nói:
 
- Vương huynh, khoảng cách từ đây đến đó rất xa. Nếu huynh không chê, thì ngồi trên thuyền mây của ta đi!
 
Hắn vừa nói xong, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức một con thuyền to lớn màu trắng, xuất hiện ở trên không trung.
 
Con thuyền này dài chừng mười trượng, trên thuyền điêu khắc các loại hoa văn linh thú. Trên đầu thuyền lại dựng một pho tượng phi điểu. Pho tượng này trông rất sống động, thoạt nhìn có chút sinh động.
 
Thân thể Khâu Tứ Bình vừa động, nhẹ bay lơ lững vào trong thuyền, quay đầu lại nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm quét thần thức lên chiếc thuyền một cái, sau khi phát hiện không có gì dị thường, chân cất bước, liền đứng ở trên thuyền. Đôi tay Khâu Tứ Bình lần lượt thay đổi, đánh ra một đạo linh bí quyết, ấn ở trên pho tượng phi điểu trên đầu thuyền, lập tức con thuyền run lên, nhanh chóng chạy về phía trước.
 
Tốc độ con thuyền này chỉ chậm hơn phi kiếm một chút, nhưng không cần dùng linh lực thúc dục, cũng bớt chút phiền hà. Vương Lâm đứng ở trên thuyền, chỉ thấy một quầng sáng mỏng manh, chiếu vào chung quanh thân tàu, ngăn cách cơn mưa màu đen, không ngừng rơi đã duy trì hơn nửa tháng nay.
 
Trên bầu trời truyền đến từng trận sấm rền, bên trong mưa hỗn loạn, có cảm giác " một tia sét khiến lòng người rung động".
 
Lúc này Khâu Tứ Bình ở bên cạnh, từ từ nói:
 
- Vương huynh, con thuyền này như thế nào?
 
Vương Lâm gật gật đầu, khen:
 
- Rất tốt!
 
- Tại hạ chế tác thành con thuyền này. Vương huynh, ngoại trừ Khâu mỗ có chút nghiên cứu cấm chế thì thứ làm ta thích nhất chính là chế khí. Khâu mỗ hao phía thời gian mấy năm mới sưu tập đủ tài liệu, chế tác thành vật đó.
 
Khâu Tứ Bình cười ha hả, giọng nói có chút cảm khái.
 
Đúng lúc này, đột nhiên không trung một tiếng sét lớn, một tia sét từ trên trời giáng xuống. Mặc dù cách thung lũng tu ma rất xa, nhưng từ xa nhìn lại, vẫn có thể cảm giác được lực lượng của thiên uy.
 
Loại tia chớp này hùnh mạnh hơn pháp thuật biến ảo của tu sĩ. Thứ đó hoàn toàn không cùng cấp bậc.
 
- Khâu mỗ sinh ra trong tu ma hải, đến nay tu luyện đã hơn hai trăm năm, nhưng chỉ có hơn nửa tháng nay, mới lần đầu tiên thấy được bầu trời thật sự.
 
Khâu Tứ Bình ngẩng đầu nhìn một đám mây kéo đến đen nghịt trên thung lũng tu ma, lẩm bẩm.
 
Vương Lâm đang muốn nói chuyện, đột nhiên đôi mắt sững lại, nhìn chằm chằm lên không trung ở phía xa, chỉ thấy nơi đó truyền đến từng trận tiếng động ầm vang. Ngay sau đó, một con rùa vô cùng khổng lồ, chậm rãi xuất hiện từ nơi xa.
 
Có một lão già đang đứng trên con rùa. Lúc này hắn chỉ vào không trung, không ngừng mắng chửi, ngôn ngữ bẩn thỉu. Mặc dù cách thật xa, nhưng từng chữ vẫn luôn truyền tới.
 
- Lão tử, xxx, thiên kiếp khốn nạn kia, vừa rồi còn chưa nói hết mà, hiện tại nói chuyện với ngươi một chút. Ngươi phạm vào điều thứ ba vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi ba. .
 
Vương Lâm nhướng mày, ánh mắt hắn nhìn vào con rùa khổng lồ ở dưới chân lão già, khí tức truyền từ trên người nó rất tương tự với hoang thú giao long trong thông đạo của Cổ thần năm xưa.
 
Chuyện trọng yếu nhất chính là bộ dáng con rùa này gần như cùng một dạng với một sinh vật trong trí nhớ của Cổ thần.
 
- Huyền Vũ!
 
Đôi mắt Khâu Tứ Bình trợn to lên, trong con ngươi đó bỗng nhiên co rút một chút, hắn biến sắc, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, đánh ra mấy đạo linh quang, dừng ở trên đầu pho tượng trên đầu thuyền.
 
Lập tức toàn bộ con thuyền chậm rãi vòng lại chuyển hướng, dự tính nghiêng qua một bên, không muốn chạm mặt với lão già điên kia.
 
- Huyền Vũ. .
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm con rùa kia một chút, sắc mặt trầm xuống, trong trí nhớ của Cổ thần không có nói về Huyền Vũ, chỉ có một loại sinh vật tên là Đề Thú.
 
Con thú này ăn linh khí, công kích mạnh nhất của nó đó là tiếng rống. Tu sĩ tầm thường chỉ cần nghe được một tiếng thì linh lực trong cơ thể lập tức tan rã rồi sau đó trở thành thực vật cho con thú này.
 
Lúc này lão già đang chửi rủa lại lấy ra một chiếc hồ lô dơ bẩn từ trong ngực, sau khi uống một hớp, tiếp tục chửi mắng. Còn về Vương Lâm và Khâu Tứ Bình thì áp chế ngồi trên thuyền thuyền, và cũng không liếc mắt nhìn lão một cái.
 
Mồ hôi đổ ra trên trán Khâu Tứ Bình, hắn đang khống chế con thuyền thật cẩn thận, chậm rãi vòng ra xa lão già. Sau khi nó trực tiếp bay đi rất xa, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói với Vương Lâm:
 
- Người này có thể dùng hoang thú Huyền Vũ làm vật cưỡi thì tu vi tất nhiên hơn xa sự tưởng tượng của ta. Lần này xem ra dị biến ở Tu Ma Hải, dẫn ra không ít lão quái vật đang ẩn cư. Cũng may lão không có ý định gây khó xử cho chúng ta, nếu không, lúc này e rằng dữ nhiều lành ít rồi.
 
Vương Lâm liếc nhìn Khâu Tứ Bình, sắc mặt âm trầm nói:
 
- Chưa chắc!
 
Khâu Tứ Bình giật mình, lúc này Vương Lâm chỉ tay phải về phía trước, còn Khâu Tứ Bình lập tức khẽ biến sắc, chỉ thấy ở nơi chỉ của Vương Lâm, không ngờ lại xuất hiện một cảnh tượng mà lúc nãy nhìn thấy.
 
Một lão già đứng ở trên con rùa, ngẩng đầu chửi ầm lên.
 
Khâu Tứ Bình trầm mặc một chút, nói ra một câu trong miệng :
 
- Trận pháp?
 
Vương Lâm không để ý đến Khâu Tứ Bình, mà là đi lên đầu thuyền, quan sát chung quanh một phen. Lúc nãy hắn đã cảm giác có chút bất hợp lí. Thời khắc con thuyền thay đổi phương hướng, coi như có một chút dao động nhỏ, bốn chân con Đề Thú đẩy ra.
 
- Không phải trận pháp, đây là cấm chế!
 
Sau một lát, Vương Lâm nói với giọng diệu bình thản.
 
Vẻ mặt Khâu Tứ Bình hơi trầm xuống, cau mày nhìn chung quanh, lập tức cười khổ nói:
 
- Với tu vi của chúng ta, chắc là không dẫn tới chuyện vị tiền bối này cố ý bố trí cấm chế chứ?
 
Vương Lâm không nói gì, thần thức âm thầm lưu ý chung quanh. Hắn thầm nghĩ : Lão già trên con Đề Thú kia chắc chắn không thể vô duyên vô cớ tiến hành ngăn cản bọn mình, về phương diện này, e rằng sẽ có chút khó khăn.
 
Có lẽ lão già kia mắng đã mệt mỏi, nên sau khi uống thêm một hớp lớn rượu trong hồ lô, thì mới đặt mông ngồi xuống, đồng thời ánh mắt đảo qua, dừng ở trên con thuyền của Khâu Tứ Bình.
 
Tay phải của lão già này thoáng vung lên, lập tức con thuyền kia nhanh chóng bay về phía lão, trong nháy mắt liền tiến tới gần hơn mười trượng.
 
Vẻ mặt Khâu Tứ Bình vội vàng cung kính, xoay người nói:
 
- Vãn bối Khâu Tứ Bình bái kiến tiền bối.
 
Mí mắt lão già kia vừa chớp, nói:
 
- Ngươi biết ta sao?
 
Khâu Tứ Bình giật mình, vội vàng nói:
 
- Vãn bối. .
 
- Ta không biết ngươi, ngươi như thế nào biết ta. Còn không biết ta thì tại sao gọi ta là tiền bối. Lão tử già như vậy sao .Như vậy đi, ta và ngươi nói chuyện khi ta ba tuổi, chờ ta nói hết chuyện mấy ngàn năm, như vậy ngươi sẽ biết được ta, nói về ta lúc ba tuổi ấy. .
 
Lão nhân này vừa mở miệng, sau đó liền nói liên miên không dứt, trông thấy mặt Khâu Tứ Bình dại ra, nói không nên lời.
 
Qua hồi lâu, lão nhân kia mới ngừng lại, sau khi uống một ngụm rượu trong hồ lô. Hồ lô kia dĩ nhiên trống rỗng, khóe miệng lão nhân nhếch lên, thầm nói: Sớm biết rằng hôm nay phải nói nhiều như vậy, sẽ chuẩn bị rượu nhiều một chút.
 
- Ở đây la ó thì không được, hai người các ngươi đi theo ta uống rượu đi, trên đường ta sẽ kể cho các ngươi chuyện trải qua năm ta bảy mươi lăm tuổi.
 
Nét mặt Khâu Tứ Bình thoáng co giật. Hắn vội vàng lấy ra vài hủ rượu nhạt từ trong túi trữ vật, vội vàng nói:
 
- Tiền . Ơ . Vãn bối có rượu ở đây, ngài cứ việc cầm lấy, không cần đi mua nữa.
 
Vẻ mặt lão nhân vui vẻ, tay phải vừa động, lập tức cái bình trong tay Khâu Tứ Bình biến mất.
 
Vương Lâm vẫn trầm mặc không nói, hắn căn bản không thể nhìn thấu tu vi của lão già này. Hơn nữa hắn không thích nói chuyện với người khác cho nên chuyện này giao cho Khâu Tứ Bình là thỏa đáng nhất.
 
Hơn nữa người này chặn lại bọn họ, rốt cuộc là có ý đồ gì. Vương Lâm vẫn luôn tính toán trong lòng. Dần dần, hắn hiểu ra một chút. Chuyện này nhất định có liên quan đến thiên kiếp hoặc là những ngày gần đây chuyện hắn giết chóc. Đương nhiên, cũng có khả năng ý đồ của lão già này cũng không phải Vương Lâm hắn, mà là gã Khâu Tứ Bình kia, nhưng từ trên thần thái của lão, Vương Lâm cũng có loại cảm giác mơ hồ, người này chặn bọn họ, sợ không phải do Khâu Tứ Bình, mà vì Vương Lâm ta!
 
Lão già mở bình ra, sau khi ngửi một hồi, cười ha hả nói :
 
- Dùng quả Tàn Vân làm rượu ngon. Tốt lắm, tiểu tử ngươi khá hợp với khẩu vị của lão phu. Thế nào, làm đồ đệ ta được không?
 
Vương Lâm trong lòng trầm xuống. Lão già này tuyệt đối sẽ không tự nhiên nói ra lời này, tiếp sau đó tất nhiên sẽ có yêu cầu!
 
Lúc này Khâu Tứ Bình trông giống như hoàn toàn giật mình. Nếu nói rằng lúc nãy người này chỉ có nói chuyện đâu đâu, nhưng hiện tại theo nhận xét của hắn, người này gần như là người điên, nào có ai thu nhận đồ đệ lại như vậy?
 
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như trên cổ hắn bị người nào đó bóp chặt, một câu cũng nói không ra, sau hồi lâu, mới cười khổ nói:
 
- Tiền bối, ta. .
 
Lão già thoáng chớp mí mắt, nói:
 
- Như thế nào, không thích sao? Vậy thì quên đi. Ngươi, ngươi làm đệ tử của lão phu được không?
 
Lão nhân này xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Vương Lâm, nói như cười như không.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, lúc trước hắn dĩ nhiên đoán được,cuối cùng đối phương nhất định đưa chuyện đó đến bên mình, vì thế cung kính nói:
 
- Vãn bối đã có sư môn rồi!
 
- Môn phái nào?
 
Lão già vẫn giữ vẻ tươi cười trên mặt, nhưng theo cách nhìn của Vương Lâm, trong đôi mắt lão cũng có một ít lãnh ý. Hắn lập tức càng thêm xác định suy đoán của mình trong lòng. Lúc này đây người mà lão già này có ý đồ, chính là Vương Lâm hắn!
 
- Triệu quốc, Hằng Nhạc phái.
 
Thần thái Vương Lâm vẫn bình tĩnh, vẫn cung kính trả lời như vừa rồi.
 
Lão già liếc mắt nhìn Vương Lâm với ý sâu sắc, vẻ tươi cười lạnh hơn, nói:
 
- Trong vòng ba ngày, mà giết hơn một ngàn tu sĩ Kết Đan, tiểu tử kia, ngươi thật quá mạnh tay rồi!
 
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Khâu Tứ Bình lập tức biến đổi, hắn lui lại phía sau vài bước, bỗng nhiên nhìn về phía Vương Lâm với ánh mắt không thể tin nổi.
 
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng cũng nhảy dựng lên. Vào lúc này, vô số ý niệm đang chuyển động trong đầu hắn. Sau khi lão già này xuất hiện, cho tới bây giờ tất cả lời nói của lão, đều chợt lóe qua ở trong đầu, hắn thở sâu, nói với thái độ càng thêm cung kính :
 
- Vãn bối đồng ý bái tiền bối làm sư phụ.
 
Lão già ngẩn ra, sau khi nhìn chằm chằm Vương Lâm một chút, ý lạnh trong mắt chậm rãi tiêu tan, rồi sau đó cười ha hả, vung tay lên, lập tức đánh ra một tầng cấm chế, ấn ở trên mi tâm của Vương Lâm, lão cười nói:
 
- Tốt lắm! Ngươi quả nhiên thông minh, lão phu muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi hãy theo ta đi.
 
Sau khi cấm chế kia tiến vào trong cơ thể, lập tức hóa thành một đóa hoa sen thật lớn, lấy kinh mạch Vương Lâm thân cây, mạch máu làm cành lá, máu làm chất dinh dưỡng, ngưng tụ ở trong cơ thể của hắn.
 
Mặt Vương Lâm không lộ ra một chút dị sắc nào, mà trầm giọng nói:
 
- Đệ tử và Khâu đạo hữu có ước định, cần giúp hắn hoàn thành một việc, nay xin sư tôn gia hạn thêm mấy ngày.
 
Ánh mặt lão già thoáng ngưng lại, đầu quay về phía Khâu Tứ Bình. Khâu Tứ Bình trong lòng đấu tranh một chút, rồi sau đó âm thầm cắn răng, gật đầu cung kính nói:
 
- Tiền bối . Chuyện này mong rằng tiền bối châm chước một chút.
 
Lão già thoáng chớp mí mắt, nói:
 
- Ta cho ngươi thời gian một tháng. Sau một tháng, ngươi phải đến luyện khí các trong bất kì những thành trì nào ở tu ma hải, báo ra tên Tôn Điên của lão phu, đến lúc đó lão phu nhất định sẽ biết liền.
 
Nói xong, lão nhân này lại liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười ha hả, chân đạp Đề Thú, từ một bên chuyển động, bay về nơi xa, trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
 
Khâu Tứ Bình trầm mặc một chút, liếc mắt nhìn Vương Lâm có chút kiêng kị, cũng không hỏi lão già đang nói chuyện gì, mà trầm giọng nói:
 
- Vương huynh, ta sẽ gia tăng tốc độ con thuyền nhanh hơn, đại khái sau hai ngày, chúng ta sẽ tới chỗ đó, còn tất cả những chuyện liên quan tới cấm chế, thì xin nhờ Vương huynh.
 
Vương Lâm gật gật đầu, lập tức khoanh chân ngồi xuống ở đuôi thuyền, tay phải đặt vào mi tâm, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ hai đều bay ra, quanh quẩn ở chung quanh.
 
Cùng lúc đó hắn vỗ túi trữ vật, Cấm Phiên được hắn gọi bay ra. Lúc này dưới sự khống chế của hắn, Cấm Phiên bao phủ hắn vào trong phạm vi bản thân nó.
 
Ngay sau đó, trong màn sương đen do Cấm Phiên hóa thành, toát ra giọng nói lạnh lùng của Vương Lâm:
 
- Khâu đạo hữu, Vương mỗ phải bế quan trong hai ngày, cảm phiền đừng nên quấy rầy.
 
Khâu Tứ Bình liền đáp ứng, sau khi nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, tập trung điều khiển con thuyền, tốc độ phi hành lại nhanh hơn.
 
Hai ngày sau, con thuyền của hai người dĩ nhiên đã đi tới một dãy núi hoang vắng. Lúc này Khâu Tứ Bình quay đầu lại liếc nhìn vào nơi Vương Lâm đang bế quan, trầm ngâm một chút, rồi cũng không quấy rầy, mà khoanh chân ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi.
 
Sau mấy canh giờ, Cấm Phiến ở bên ngoài thân thể Vương Lâm bỗng nhiên quay cuồng, kịch liệt co rút lại, cuối cùng hóa thành một cây cờ nhỏ được Vương Lâm thu vào túi trữ vật.
 
Vẻ mặt Vương Lâm có chút tái nhợt. Cấm chế hoa sen của lão già cũng không quá chặt chẽ, dĩ nhiên hắn đã phá giải một phần nào đó. Tuy nhiên như hắn muốn phá giải hoàn toàn thì cần phải có thời gian nhất định.
 
Chẳng qua, trong hai ngày nay hắn đã thấu hiểu hết tác dụng của cấm chế này, cấm chế tạo ra một tác dụng định vị. Theo phân tích của Vương Lâm, phạm vi của nó phải cực kỳ rộng rãi.
 
Sau khi Khâu Tứ Bình nhìn thấy Vương Lâm từ trong bế quan tỉnh lại, lập tức đứng lên, trầm giọng nói:
 
- Vương huynh, phía dưới chính là động phủ kia.
 
Vương Lâm gật gật đầu, nhìn thoáng qua phía bên dưới, tiếp đó thân thể bỗng nhiên bay lên, rời khỏi con thuyền, lơ lửng ở trên không trung.
 
Tay phải Khâu Tứ Bình đánh ra một đạo pháp quyết, rơi ở trên con thuyền, lập tức con thuyền nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành cỡ bàn tay, được hắn thu vào trong túi trữ vật.
 
Sau khi làm xong những chuyện này, thân thể Khâu Tứ Bình nhanh chóng rơi xuống và dừng ở trên một bãi đá ở giữa dãy núi, quan sát bốn phía một chút. Hắn vừa đảo tay phải, một hòn đá màu đen nằm ở trên tay, trong miệng phun ra một luồng khí Kim Đan, lập tức hòn đá màu đen lóe ra ánh sáng đen.
 
Tay phải Khâu Tứ Bình ném đi, hòn đá kia lập tức bay lên, lơ lửng ở giữa không trung. Ngay sau đó, hai tay Khâu Tứ Bình thay đổi pháp quyết, liên tục đánh lên trên nó, lập tức ánh sáng trên hòn đá phát ra bốn phía, chậm rãi bay về phía thân núi.
 
Theo đó khoảng cách từ hòn đá đến thân núi càng ngày càng gần, chỉ thấy từng đường sóng gợn xuất hiện ở giữa thân núi, dần dần tản ra bốn phía.
 
Từ trong sóng gợn, có thể thấy được trong đó có một hang động hình bán nguyệt.
 
Khâu Tứ Bình hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thần thức chi nhãn lóe lên, sau khi nhìn chằm chằm vào sóng gợn kia một lát, hai tay hắn nhanh chóng vung lên ở trước người, lập tức ba bóng tàn ảnh xoay vòng, từ trong đôi tay vung ra, nhanh chóng rơi ở trên sóng gợn ở thân núi.
 
Trong nháy mắt, sóng nước bao quanh thân núi, những vòng bao quanh này không ngừng dao động, hoặc là nhỏ đi, hoặc là lớn hơn, đặt biệt quỷ dị.
 
Vương Lâm cũng không chớp mắt, hai tay nhanh chóng vung ở trước người, ngưng tụ ra một vòng tàn ảnh cấm chế.
 
Đúng lúc này, đột nhiên trong một bong bóng sóng nước bỗng nhiên vỡ vụn, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, một vòng tàn ảnh trước người nhanh chóng xuất ra và rơi vào điểm bị phá hoại đó.
 
Tiếp theo đó có càng nhiều bọt nước vỡ vụn, hai tay Vương Lâm nhanh chóng xuất ra từng tầng cấm chế tàn ảnh, bay nhanh đi, phân biệt đều rơi xuống trên mỗi một điểm bị phá vỡ.
 
Chỉ có điều, càng về sau, bọt vỡ tan càng nhiều, dần dần, tốc độ của Vương Lâm rõ ràng theo không kịp tần suất vỡ nát. Vẻ mặt Khâu Tứ Bình khẩn trương, lúc này nhìn thấy tốc độ của Vương Lâm không theo kịp, trong lòng không khỏi sốt ruột, tay phải của hắn vỗ vào túi trữ vật, lập tức một hòn đá màu đen bay ra.
 
Ngay sau đó, hai tay hắn liên tục điểm lên trên, tiếp theo đó bỗng nhiên bắn ra một hòn đá, nhanh chóng rơi lên trên một bọt nước vỡ vụn mà Vương Lâm không kịp bổ sung.
 
Ánh mắt của hắn lộ ra một chút vẻ đau lòng, nhưng vẻ mặt nhanh chóng lại ngưng trọng lại, hai tay liên tục điểm lên. Mỗi khi Vương Lâm không kịp bổ khuyết vào chỗ hiện ra, thì hắn lập tức bổ xung lên hòn đá.
 
Vương Lâm nhìn thấy tất cả chuyện này, ánh mắt hơi lóe lên, tốc độ hai tay có chút chậm lại, cố ý lộ ra một ít bọt nước, ép Khâu Tứ Bình bổ xung vào hòn đá.
 
Cuối cùng, sau khi toàn bộ mười hòn đá đối diện biến mất thì tốc độ đôi tay của Vương Lâm lại nhanh hơn, liên tục bắn ra mấy cái cấm chế, chỉ nghe một tiếng ầm, những sóng nước trên thân núi, bỗng nhiên tách ra, lộ ra một con đường qua lại.
 
Vẻ mặt Khâu Tứ Bình vui vẻ, thân thể nhanh chóng vọt đi vào, ánh mắt Vương Lâm lóe ra, cũng không nhanh không chậm đi theo sau.
 
Hang động không lớn, sau khi tiến vào, trong đây có bốn gian thạch thất, trong đó có rất nhiều tro bụi, chờ sau khi Vương Lâm tiến vào, hắn lập tức nhìn thấy Khâu Tứ Bình đang đứng ở bên ngoài một thạch thất, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
 
Vương Lâm không để ý đến người này, sau khi quan sát một hồi, phát hiện toàn bộ bốn thạch thất này đều được bố trí cấm chế, ánh mắt của hắn liếc nhìn thạch thất thứ nhất ở bên trái, sau khi nhìn một hồi, phát hiện tốt nhất là nên phá giải cấm chế ở trên đó.
 
Hắn có hơi trầm ngâm, hai tay không chậm trễ liên tục huy động, linh lực ngưng tụ trên hai tay, đánh ra một vòng tàn ảnh, dừng ở trên thạch thất.
 
Lập tức thạch thất kia ầm ầm rung lên, vách đá chậm rãi bay lên, ánh mắt Vương Lâm thoáng nhìn vào trong này, lập tức đôi mắt bỗng nhiên trợn to.
 
Trong thạch thất này không có một vật, chỉ có một pháp trận hình tròn trên mặt đất. Pháp trận này thoạt nhìn có chút cố xưa, nhưng theo đánh giá cẩn thận của Vương Lâm, ký hiệu và tài liệu để tạo thành pháp trận này, không ngờ được duy trì cực kỳ đầy đủ.
 
Hơn nữa, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra pháp trận này, đúng là một loại truyền tống trận cổ có thể vượt qua ít nhất trăm vạn dặm!
 
- Trận này là truyền tống trận cổ, năm đó sau khi sư phụ ta phát hiện động phủ này, liền phát hiện trận pháp này. Tuy rằng trận này nằm trong thạch thất, không có gió táp mưa sa, cho nên được duy trì đầy đủ, nhưng muốn mở ra truyền tống trận cổ, cũng phải cần cực phẩm linh thạch. Ở trong toàn bộ tu ma hải, Khâu mỗ chưa từng nghe qua có ai có được cực phẩm linh thạch, cho nên trận pháp này cũng chưa từng có ai mở ra.
 
Khâu Tứ Bình quay đầu lại, liếc mắt nhìn trận pháp kia một cái, bình thản nói.
 
Vương Lâm không nói gì, nhưng trong lòng cũng có động tâm rất lớn. Phải biết rằng sau khi hắn đi ra nơi của Cổ Thần, trên thực tế hắn rất muốn tìm tư liệu mô tả chuyện liên quan truyền tống trận cổ. Nhưng hắn lui ra phía sau vài bước, rời khỏi vị trí.
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm thạch thất một chút, tay phải vừa động, một cấm chế tàn ảnh bay ra, dừng ở trên vách đá, nhưng vào lúc này, đột nhiên một con thú khổng lồ, bỗng nhiên chui ra từ trong thạch thất, rít gào một tiếng, hung hăng xông về phía Vương Lâm.
 
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức Cấm Phiên bay ra, hắn thấp giọng quát:
 
-Thôn.
 
Lập tức trong Cấm Phiên bỗng nhiên một bàn tay to đen như mực chìa ra, túm vào đầu con thú.
 
Ngay sau đó, hai tay Vương Lâm liên tục biến hóa, đánh ra mấy vòng cấm chế. Mỗi khi một vòng cấm chế rơi trên vách đá, đều có một cái đầu thú xuất hiện. Dần dần đầu thú càng ngày càng nhiều, nhưng cấm chế này cũng vẫn chưa có dấu hiệu mở ra.
 
Khâu Tứ Bình nhíu mày, hắn trầm mặc một chút, lại lấy ra bốn hòn đá màu đen từ trong túi trữ vật, sau khi nhìn thoáng qua nó có chút đau lòng, hai tay liên tục điểm ở trên đó, tiếp theo đó bỗng nhiên ném ra, chia thành bốn hướng, phân biệt dừng ở trên vách đá.
 
- Vương huynh, ta chỉ có thể áp chế đầu thú mười giây, nhanh lên!
 
Khâu Tứ Bình thấp giọng quát.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, cầm lấy Cấm Phiên bỗng nhiên vung lên, lập tức hơn trăm ngàn cái cấm chế hình thành trong đó, bỗng tuôn ra, điên cuồng cuốn về phía vách đá.
 
Vương Lâm không dám chắc có thể phá giải cấm chế trên vách đá trong thời gian ngắn. Vì vậy hắn đã chọn phương pháp thứ hai để phá giải cấm chế, là phải ép buộc phá bỏ!
 
Hơn một ngàn cấm chế từng cái rơi trên vách đá, lập tức toàn bộ vách đá bỗng nhiên xuất hiện vô số đầu thú. Những đầu thú này đang giãy dụa muốn thoát ra, nhưng lúc này bốn hòn đá trên vách đá, lại tản mát ra từng luồng ánh sáng nhu hòa, ngăn cản những đầu thú này chui ra.
 
Trong nháy mắt, cấm chế trong Cấm Phiên rơi lên trên đó, lập tức liên tiếp những tiếng rầm rầm vang lên, từng mảng lớn bụi đất rơi xuống từ trên động phủ, thậm chí toàn bộ động phủ đều bắt đầu lay động hơn, xuất hiện dấu hiệu sụp đổ xuống.
 
Cùng lúc đó, vách đá phía thạch thất bên phải, nháy mắt cấm chế được mở ra, hai luồng ánh sáng màu vàng ảm đạm, nháy mắt bắn ra từ trong đó và thoát ra phía cửa động.
 
Đúng lúc này, tốc độ hai luồng ánh sáng vàng đột nhiên thoáng chậm lại, trở nên lờ mờ hơn. Ánh sáng ở trong đó càng ngày càng mờ, cuối cùng gần như biến mất.
 
Hiển nhiên, tác dụng của hương khí mê đảo tâm thần đã phát huy tác dụng.
 
Đôi mắt Vương Lâm sáng ngời, nháy mắt trong lúc hai luồng ánh sáng vàng bay ra gần như hắn đã thấy rõ bên trong hai luồng ánh sáng vàng, là hai đôi mắt nhắm nghiền, thân Nguyên Anh gần như trong suốt.
 
Hơn nữa dựa theo mức độ suy yếu mà xem, bất cứ lúc nào nó cũng có thể sụp đổ tiêu tan. Lúc này trải qua hương vị mê loạn tâm thần thúc giục, hai nguyên anh này dĩ nhiên gần như bị sụp đổ.
 
Vương Lâm và Khâu Tứ Bình gần như cùng lúc ra tay, tốc độ của Vương Lâm nhanh hơn gã này một bước, hắn bắt lấy một trong hai Nguyên Anh hơi mạnh hơn một ít. Sau khi chiếm được thân thể hắn không chậm trễ nhanh chóng xông ra khỏi cửa động.
 
Thời điểm hắn lao ra khỏi cửa động, động phủ này liền sụp đổ, tiếp đó bỗng nhiên xuất hiện từng trận tiếng ầm vang sụp xuống. Lúc này thân thể Khâu Tứ Bình cũng chợt lóe lên rồi lao ra. Sau khi hắn đi ra, liền ôm quyền về phía Vương Lâm, vội vã nhanh chóng bỏ chạy, sợ Vương Lâm sẽ ra tay với hắn.
 
Vương Lâm cầm lấy Nguyên Anh, nhanh chóng vỗ vào mi tâm, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc bay ra. Sau khi nó nhìn thấy Nguyên Anh này, trong mắt lộ ra vẻ tham lam ngập trời.
 
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, toàn thân Hứa Lập Quốc lập tức run lên, trên mặt lộ ra vẻ e ngại, trái lại thân thể xoay một vòng, sau khi quấn lấy Nguyên Anh này thì lại trở về thức hải của Vương Lâm.
 
Làm xong những chuyện này, Vương Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn động phủ sụp xuống, lại nhìn thấy Khâu Tứ Bình đã bay đi rất xa. Đôi mắt hắn lóe ra, trầm ngâm một chút, cuối cùng bỏ qua ý nghĩ đuổi giết người này trong đầu. Dù sao một Nguyên Anh đối với thần thức của hắn mà nói, đã có thể là cực hạn chịu đựng của hắn. Nếu như phóng vào thêm một cái thì khống chế ma đầu không được dễ dàng lắm, dễ dẫn đến chuyện bị người đoạt xá.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lúc này trong lòng hắn có chút kích động. Sau khi nuốt Nguyên Anh này, hắn tin rằng mình có thể sẽ Kết Anh thành công, hắn thở sâu, áp chế ham muốn trong lòng, nhanh chóng bay nhanh đi.
 
Một ngày sau, Vương Lâm dừng bước chân trên một sa mạc hoang vu. Hắn nhìn khắp nơi, dọc theo đường đi, hắn đặc biệt chọn một số nơi hoang vắng để phi hành. Trong phạm vi ngàn dặm, có thể nói là nơi hiếm có người và thú tới. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chân vừa bước, thân thể lập tức chìm vào dưới nền đất.
 
Ở dưới độ sâu hai nghìn trượng, hắn ngừng lại, sau khi mở ra một động phủ đơn giản, Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong động phủ, hắn thở sâu, tay phải đặt vào mi tâm, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc bay ra ngoài.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái, thân thể ma đầu này lập tức duỗi ra, trong đó lộ ra Nguyên Anh tan vỡ gần như suy yếu, tiếp theo đó lơ lững ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Vương Lâm.
 
Vương Lâm cũng không muốn liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, hắn hơi hơi nhắm hai mắt lại, sau mấy giây bỗng nhiên mở mắt, trong ánh mắt đó lộ ra vẻ quyết đoán, nắm chặc Nguyên Anh, rồi mới mở miệng nuốt vào.
 
Nguyên Anh vừa vào trong cơ thể, Cổ Thần quyết lập tức vận chuyển, giống như một cối xay gió khổng lồ, Nguyên Anh lập tức tan ra, phóng xuất ra một luồng linh lực khổng lồ. Luồng linh lực này lập tức chạy suốt một vòng kinh mạch toàn thân Vương Lâm.
 
Vương Lâm lập tức đình chỉ việc vận hành Cổ Thần quyết, phòng ngừa nó dùng toàn bộ linh lực Nguyên Anh để luyện thể. Tiếp đó dưới sự khống chế của hắn, linh lực vô tận này nhanh chóng lưu chuyển trong kinh mạch, giống như trăm sông đổ về một biển, toàn bộ dũng mãnh hướng về Kim Đan.
 
Kim Đan của hắn lập tức mở rộng ra, màu sắc càng ngày càng đậm, kích cỡ không ngừng lớn lên, cuối cùng bề mặt ngoài của nó không ngờ xuất hiện một số khe nứt.
 
Có một chút dấu hiệu Kết Anh, chậm rãi xuất hiện trong cơ thể hắn.
 
Nhưng!
 
Đúng lúc này, từ trong thức hải của hắn, tia chớp do Cực Cảnh Thần Thức hóa thành, lần đầu tiên không theo sự khống chế Vương Lâm, tự động vận chuyển, nhanh chóng lao ra thức hải, đột phá tử phủ, nháy mắt xuất hiện ở trong cơ thể của Vương Lâm, xông về phía Kim Đan, ầm ầm rơi xuống.
 
Vương Lâm trợn to hai mắt, mặc kệ hắn khống chế như thế nào, Cực Cảnh Thần Thức kia cũng không kết thúc chuyện tự khống chế, trong khoảnh khắc đánh vào Kim Đan, một tiếng "Bụp" Kim Đan bị nổ ra.
 
Trong cơ thể Vương Lâm đang tiếng hành bùng nổ, linh lực từ trong Kim Đan phóng xuất ra, điên cuồng chạy theo kinh mạch, va chạm với linh lực sau khi cắn nuốt Nguyên Anh.
 
Cứ như vậy, hai luồng linh lực sau khi va chạm mạnh mẽ với nhau, lập tức xông ra khỏi kinh mạch trong thân thể của Vương Lâm, điên cuồng quét ngang qua.
 
Thân thể Vương Lâm bị ném đi nghe rầm rầm, ngã thật mạnh trên mặt đất, đồng thời một ít vị ngọt xuất hiện trong miệng hắn. Sau đó hắn liên tục phun ra vài ngụm máu tươi, vẻ mặt lập tức tái nhợt đi.
 
Hắn vùng dậy, lúc này đôi mắt Vương Lâm vô thần, trầm mặc không nói, sau một hồi, trong mắt hắn mới chậm rãi có một chút thần thái. Hắn nhắm hai mắt lại, sau khi nhìn kỹ trong cơ thể, điên cuồng cười rộ lên, tiếng cười này vẫn liên tục thật lâu, dần dần, cuối cùng cười đến không thể nào nghe được, cũng có một loại bi phẫn thật sâu.
 
- Cực Cảnh thần thức . Cực Cảnh thần thức . Cực Cảnh thần thức. .
 
Đôi mắt Vương Lâm đỏ bừng, trong miệng thì thào tự nói.
 
Kim Đan trong cơ thể hắn cũng chưa tự nổ hoàn toàn, mà kích cỡ giảm mạnh đến cỡ móng tay cái.
 
Trước đây, Vương Lâm từng có phán đoán sự tồn tại của Cực Cảnh liệu có ảnh hưởng tới chuyện Kết Anh của mình hay không. Lúc ấy hắn vẫn chưa xác định chắc chắn, nhưng cảnh tượng vừa rồi cũng như một đòn cảnh cáo, khiến hắn hoàn toàn hiểu được, cửa ải khó khăn lớn nhất khi Kết Anh, chính là Cực Cảnh Thần Thức.
 
Cái này gọi là thành cũng là Cực Cảnh, mà bại cũng Cực Cảnh. Nhưng thực ra Vương Lâm cũng sốt ruột muốn biết tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao. Tại sao trong khoảnh khắc Kết Anh, Cực Cảnh Thần Thức không chịu khống chế mà tiến công Kim Đan!
 
Hắn chua xót thở thật sâu, nhắm mắt ngồi xuống, điều dưỡng thân thể.
 
Ba ngày sau, Vương Lâm mở hai mắt, thân thể nhảy lên, sau khi rời khỏi động phủ, hắn trực tiếp triển khai tốc độ cực nhanh để nhanh chóng tìm kiếm những thành trì chung quanh.
 
Nửa tháng sau, Vương Lâm gần như đã đi qua tất cả đường phố trong phần lớn những thành thị ở chung quanh, đương nhiên, hắn vẫn chưa đi qua luyện khí các.
 
Trong những đường phố đó, hắn vẫn chưa tìm được một chút nào dáng dấp có liên quan Cực Cảnh.
 
Trong lúc mờ mịt, trong đầu Vương Lâm đột nhiên hiện lên động phủ của Khâu Tứ Bình trước đây. Trong đó có đầy ấp điển tịch, thậm chí có rất nhiều điển tịch, đều tồn tại theo hình dáng thẻ tre, bởi vậy có thể thấy được tuổi của nó hiển nhiên từ thời cực kỳ xa xưa. Thế cho nên chỉ một chút dao động pháp lực, sẽ khiến cho nó vỡ tan, không thể khắc lên ngọc giản.
 
Nghĩ đến đây, thân thể Vương Lâm nhanh chóng di động, bay nhanh về phía vị trí động phủ mà Khâu Tứ Bình cư trú vào ngày đó.
 
Năm ngày sau, Vương Lâm đi tới vùng bình nguyên kia. Lúc này hắn mặc kệ Khâu Tứ Bình có ở trong này hay không? Nếu đối phương ngăn cản thì Vương Lâm tất nhiên sẽ giết chết hắn một cách sạch sẽ và gọn gàng.
 
Tuy rằng Khâu Tứ Bình có được một Nguyên Anh, nhưng thời gian Kết Anh tuyệt đối không phải là nửa tháng ngắn ngủn, là có thể hoàn thành, cho nên lúc này Vương Lâm cũng không lo lắng về Khâu Tứ Bình.
 
Trên cánh đồng hoang vu, thân thể Vương Lâm trầm xuống, rơi vào trong nền đất, rất nhanh, hắn liền tìm được động phủ của đối phương. Về phần cấm chế bên ngoài động phủ, đối với hắn mà nói, không có gì khó khăn, sau khi trực tiếp phá giải, liền thành công tiến nhập động phủ.
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua, Khâu Tứ Bình không có ở trong động phủ. Hắn không chút do dự, nhanh chóng đi vào gian thạch thất có toàn là điển tịch. Đối với cấm chế bảo hộ gian thạch thất, Vương Lâm phải hao phí một ít thời gian. Sau ba canh giờ, hắn đã phá giải và đi vào gian thạch thất này.
 
Sau khi tiến vào, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi tĩnh tâm lại, bắt đầu lật tìm xem.
 
Trong những thẻ tre đó, phần lớn đều ghi lại miêu tả về phương diện cấm chế. Toàn bộ những cái này đều bị Vương Lâm đảo mắt qua một cái. Ở đây không có miêu tả điều gì liên quan đến hai chữ Cực Cảnh.
 
Trong lòng Vương Lâm hơi trầm xuống, tiếp tục giở ra, bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn vào một thẻ tre, thẻ tre đơn giản này thoạt nhìn cực kỳ xa xưa, hơn nữa thậm chí có một số nơi bị nát.
 
Sau khi cầm lên, Vương Lâm mở ra vừa nhìn, lập tức thân thể run lên, rồi liền đi tới cái bàn đá bên cạnh, nhẹ nhàng đặt thẻ tre xuống, chậm rãi trải nó ra.
 
Phần lớn trên thẻ tre đều miêu tả cấm chế, chỉ duy nhất trên một mặt trúc cuối cùng, có ghi một loạt những chữ nhỏ.
 
- Ở Tu Chân Giới, có một loại biến dị linh lực, có thể sinh ra một loại lực lượng thần bí được gọi là Cực Cảnh. Ta chuyên môn nghiên cứu lực lượng Cực Cảnh kia đã nhiều năm, nên mong muốn lưu lại một chút để lưu truyền cho đời sau.
 
Loại lực lượng thần bí được xưng là Cực Cảnh, thật sự theo ta nhận xét, nó là một loại thiên kiếp khác! Nếu không, cũng không có chuyện một kích có thể giết chết tu sĩ cùng cấp độ, mà chỉ có thiên kiếp mới có thể có uy lực bậc này!
 
Điểm cuối của Cực Cảnh, rất nhiều người nghiên cứu cũng giống như ta, đều thống nhất cho rằng, là Nguyên Anh kỳ. Nhưng ta đã tra sách sử và cũng phát hiện một hiện tượng thú vị.
 
Đầu tiên ta muốn nói, trong sách sử không có ghi lại ai có được Cực Cảnh, chẳng qua ta lần theo một ít dấu vết để lại trong đó, tìm ra manh mối của mấy tu sĩ cùng có Cực Cảnh.
 
Những người này dừng lại ở Kết Đan cũng có, dừng lại ở Nguyên Anh cũng có, còn lại thì dừng lại ở Hóa Thần. Có thể nói, không có bất kì quy luật gì đáng nói, hoàn toàn là xem cơ duyên của người đó.
 
Trên thực tế ta có đột phá về nghiên cứu Cực Cảnh, nhưng phải quy cho một người. Lai lịch tính danh của người này, ta không tiện kể ra, nhưng đây cũng chính là tu sĩ có Cực Cảnh thần thức đầu tiên mà ta gặp!
 
Hắn có tu vi Nguyên Anh kỳ.
 
Người này muốn đột phá Nguyên Anh để đạt tới Hóa Thần, cho nên tìm ta trợ giúp, nhưng cuối cùng, ta vẫn thất bại. .
 
Vương Lâm đắm chìm vào trong đó, nhìn lại từng chữ một. Sau hồi lâu, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một chút vẻ mù mịt.
 
Căn cứ chuyện ghi chép trên thẻ tre này, Vương Lâm lập tức phán đoán ra, điểm cuối của Cực Cảnh của mình, chỉ sợ cũng là Kết Đan kỳ, nếu không, trong nháy mắt nó không có khả năng xuất hiện ở Kết Anh, xuất hiện cảm giác Cực Cảnh không chịu khống chế.
 
Như vậy, nói cách khác, tu vi của hắn sẽ đình chỉ ở Kết Đan hậu kỳ, trong cuộc đời này hắn không có khả năng đột phá. Cho dù thế nào Vương Lâm cũng không thể chấp nhận chuyện này !
 
Nếu tu vi không có đột phá, như vậy cừu hận hành hạ hắn bốn trăm năm, sẽ không có cơ hội giải tỏa. Từ nay về sau Tư Đồ Nam cũng sẽ không tỉnh lại, trong thời khắc này tất cả chuyện này đều muốn ngừng hẳn lại!
 
Đằng Hóa Nguyên hiển nhiên vẫn có thể sống. Vương Lâm không có bất kì cơ hôi nào báo thù rửa hận. Trừ phi, hắn còn có lòng muốn trốn. Cuộc đời này không thể trở lại Triệu quốc, nếu không, Đằng Hóa Nguyên tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn.
 
Vào giờ phút này các loại ảo tưởng trước đây chỉ còn là thất vọng và buông xuôi.
 
Thành cũng Cực Cảnh . Bại cũng Cực Cảnh . Vương Lâm nắm chặt nắm tay, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng ngập trời.
 
Nếu muốn tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, như vậy cần phải bỏ qua Cực Cảnh, bỏ qua tất cả tu vi do Cực Cảnh mang tới, chỉ có thể làm như vậy, cuối cùng hắn mới có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ.
 
Đây là một lựa chọn rất gian nan, người được nêu trên thẻ tre, vì tu sĩ Cực Cảnh Nguyên Anh kỳ đã từng tìm lão trợ giúp nghĩ tới một phương pháp, là phải tán công!
 
Cùng với chuyện tán công thì Cực Cảnh cũng sẽ tiêu tan, chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi Cực Cảnh, sau một lần tu luyện lại đột phá tu vi.
 
Vị tu sĩ Cực Cảnh Nguyên Anh kia, cuối cùng cũng không chọn phương pháp này.
 
Hiện tại, sự chọn lựa gian nan này đang nằm trong tay Vương Lâm.
 
Không bỏ qua Cực Cảnh, như vậy cuộc đời này mình không thể đột phá, mỗi một lần Kết Anh, đều bị Cực Cảnh ngăn trở. Nhưng nếu như bỏ qua thì tu vi gian khổ hơn bốn trăm năm của hắn, lập tức sẽ rơi xuống tận cùng, cần phải tu luyện một lần nữa, hơn nữa lúc này, hắn đang ở tu ma hải, có thể nói là nguy cơ ở khắp nơi, có thể nói tu vi chưa khôi phục, liền rơi vào kết cục bị người giết chết.
 
Sau hồi lâu, trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, hắn thở sâu, đặt thẻ tre đang cầm trong tay về chỗ cũ, thân thể chậm rãi đi ra động phủ.
 
Chuyện đầu tiên hắn phải làm, là hoàn toàn giải quyết cấm chế hoa sen trên người mình!
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-185/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận