Tiên Nghịch Chương 250: Tượng băng dưới lòng đất

Măc dù khoảng cách rất xa nhưng những ánh mắt vẫn hướng về phía nữ tử.
 
Ánh mắt nữ tử lạnh như băng, chỉ tay về phía bên phải. Chỉ sau một động tác đơn giản, đột nhiên tất cả các tu sĩ Tuyết Vực bỗng nổi sát khí, thân mình hóa thành từng đạo ánh sáng trắng, ầm ầm từ trên không trung giáng xuống.
 
Một cử động lập tức dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền. Ngay tức khắc toàn bộ tu sĩ đang ở phía trên tứ phái liên minh đồng loạt hạ xuống.
 
Nhưng, trong khi bọn họ còn đang lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt từ bốn phía tứ phái liên minh dâng lên bốn cột sáng thông thiên.
 
Bốn cột sáng xanh đỏ tím trắng giống như là bốn cây cột chống trời, bỗng nhiên xuất hiện. Cùng lúc đó, trên những cột sáng, một vài hư ảnh lớn được ngưng tụ mà thành. Bọn chúng bay nhanh ngưng tụ thành một đám thượng cổ dã nhân thân mặc bì giáp.

 
Những dã nhân này rất to lớn. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, trong lồng ngực khổng lồ của chúng đều có một người ngồi ngay ngắn. Tuy không nhìn ra được bản lãnh, nhưng hiển nhiên không phải tu sĩ bậc thấp.
 
Một đám dã nhân khổng lồ từ trong bốn cột ánh sáng biến hóa mà ra, bắt đầu bước chân, gầm rống giận dữ hướng về đám tu sĩ Tuyết Vực trên không trung phóng tới.
 
Đám dã nhân này số lượng rất đông, cùng nhau tiến lên. Tất cả đều vì trận chiến ngày hôm nay.
 
Vào lúc đám dã nhân hiện ra, ở vị trí của Bạch Vân Tông ở phía đông, truyền ra một tiếng gầm giận dữ. Một khối nham thạch lớn màu đen bay lên cao. Ngồi phía trên khối nham thạch là một lão già toàn thân bị chín sợi xích khóa lại.
 
Lão già này cơ mặt quắt lại. Toàn thân có một đạo khí tím bao phủ. Hắn gần như trần truồng, trên mình chỉ có vài mảnh vải che đậy.
 
Tóc hắn rối bù, ánh mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ Tuyết Vực giữa không trung, vươn đầu lưỡi liếm môi một cái.
 
Đầu lưỡi hắn thật dài, lúc duỗi ra trông giống như yêu nghiệt, làm người ta nhìn thấy mà ghê người.
 
Ngay sau đó, từ hướng Thủy Mặc Môn phía nam cũng truyền đến một tiếng rít gào. Một cái đỉnh đồng thật lớn từ đằng sau Thủy Mặc Môn bay ra. Trên đỉnh đồng này có khắc vô số những bùa chú cổ xưa. Một luồng khí hồng hoang chậm rãi khuếch tán ra.
 
Phía trên là một lão già mặc áo dài đỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên không trung.
 
Thanh Mộc Nhai ở phía tây cũng không hề chịu kém. Nơi này cả hai phía đông tây đều xuất hiện dị biến. Một bãi nước bùn màu đen ước chừng dài hơn trăm trượng tản mác ra từng trận mùi hôi thối từ Thanh Mộc Nhai bay lên. Bãi nước đen này thỉnh thoảng lại bốc lên một ít bọt khí, có khi giữa đám nước bùn còn hiện lên một khuôn mặt tràn đầy thống khổ.
 
Bãi bùn đen này vừa hiện ra, dường như liên kết với tuyết ở bốn phía, đều vì một trận chiến sắp xảy ra.
 
Ngay sau đó, Hắc Hồn Phái ở phía bắc cũng phát ra tiếng thét dài. Một nam tử trẻ tuổi trông có vẻ nhu nhược chậm rãi bay giữa không trung. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, có vẻ như vừa mới bị bệnh nặng.
 
Thân thể của hắn bay đi nhẹ nhàng vô cùng. Hắn đưa tay phải hướng xuống dưới khẽ vung. Lập tức, toàn bộ bên trong Hắc Hồn Phái xuất hiện vô số luồng khí màu đen.
 
Những khí thể này giao hòa vào nhau hình thành nên một chiếc bút lông màu đen. Chiếc bút lông này vừa xuất hiện, lập tức trời đất biến sắc.
 
Lão già áo đỏ ngồi trên đỉnh đồng và lão già gầy nhom bị chín sợi xích khóa trên khối nham thạch nhìn thấy, đều lộ vẻ hoảng sợ ra mặt.
 
Chiếc bút lông này nhìn không có gì khác thường, chậm rãi rơi vào tay người trẻ tuổi. Hắn cầm bút trong tay, trong nháy mắt trên mặt dâng lên một vẻ hồng hào lạ thường. Một năm là một khoảng thời gian dài, chẳng lẽ Tứ Phái lại không có chuẩn bị gì. Thực tế bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị, xuất ra tất cả bảo bối trấn phái.
 
Dựa vào đó, tiến hành một cuộc phản kích.
 
Dù sao, phần đông tu sĩ của tứ phái liên minh đều sinh trưởng trên vùng đất này. Tuy đã có chút chia rẽ, nhưng khi tu sĩ ở Tuyết Vực đến, liền hoàn toàn thống nhất đứng lên, nhất trí đối phó ngoại địch.
 
Bởi vì họ không muốn trở thành chó nhà có tang, không muốn ngay cả đến gia đình mình cũng không bảo vệ được.
 
Người không thể không có nhà. Tu sĩ cũng là người.
 
Đây là một cuộc tử chiến.
 
Trừ phi có thể tiêu diệt toàn bộ, nếu không cuộc chiến sẽ không kết thúc.
 
Nữ tử áo trắng đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng, nhẹ giọng nói :
 
- Quét sạch bọn chúng đi. Nơi này sẽ trở thành vùng đất mới của tu sĩ Tuyết Vực.
 
Lời này vừa nói ra, tu sĩ Tuyết Vực lập tức ầm ầm hô lên. Tiếng hô này dần dần kết thành một dải. Khi lên tới một đỉnh điểm, nữ tử tay phải bắt ấn, chỉ thấy một luồng ánh sáng nhiều màu từ trong tay nàng chiếu ra.
 
Sau khi luồng ánh sáng nhiều màu này xuất hiện, lập tức hóa thành năm người con gái giống hệt nữ tử kia. Năm người này chẳng qua là những phân thân.
 
Lúc này, Vương Lâm đang ở dưới một đỉnh núi tuyết bên trong Tứ phái liên minh. Dĩ nhiên thần thức của hắn đang tra xét nơi này. Khi nhìn đến năm phân thân, trong nháy mắt thần thức của hắn dung nhập vào trong thiên nghịch châu. bỗng nhiên chấn động … Thần thức trong không trung rất nhiều, lẽ tự nhiên không ai lại chú ý đến thần thức của Vương Lâm.
 
Ở đỉnh núi tuyết, Vương Lâm lập tức mở hai mắt, lộ ra vẻ kỳ dị. Hắn thì thào lẩm bẩm :
 
- Linh khí Ngũ Hành.
 
Năm đó, thiên nghịch châu chỉ cần hút được hỏa linh, thuộc tính liền lập tức viên mãn. Lúc này Vương Lâm nhìn thấy linh khí Ngũ Hành này, lập tức trong lòng khẽ động. Nhưng ý niệm này lập tức bị loại bỏ ra khỏi đầu. Nàng kia không biết có phải là Phủ Chu Võ Thái theo như lời của thiên kiêu chi nữ ở Tuyết Vực quốc đã nhắc tới hay không, Nhưng cho dù không phải, thì nàng này bản lãnh cũng phải từ Hóa Thần Trung Kỳ trở lên. Hắn còn lâu mới có thể địch lại được người này.
 
Trong nháy mắt linh khí Ngũ hành xuất hiện. Lão già gầy nhom của Bạch Vân Tông ngồi trên khối nham thạch lập tức cười lên khằng khặc. Cả người bỗng bay lên, túm lấy xích sắt trên khối nham thạch phóng vọt tới.
 
Thủy linh trong linh khí Ngũ Hành lập tức quay đầu, mang theo một ngọn sóng pháp lực lớn, cả người hóa thành một làn nước xanh hướng về phía đó bay đi.
 
Cùng lúc đó, ba linh khí còn lại đều bay về hướng của Tứ Phái. Chỉ có duy nhất Hỏa linh đứng giữa không trung, cả người hóa thành một ngọn lửa màu lam, mãnh liệt bay về phía đám thượng cổ dã nhân mà thiêu đốt.
 
…Toàn bộ tu sĩ Tuyết Vực ở xung quanh đều lựa chọn người của Tứ Phái, rồi hóa thành từng đạo hàn mang, bắt đầu giết chóc.
 
Trên mặt băng tuyết tỏa ra từng trận hàn khí. Hàn khí này làm cho xúc giác của tu sĩ tứ phái cảm thấy tê dại nhưng đối với tu sĩ của Tuyết Vực thì lại là loại pháp bảo và vũ khí tốt nhất. Hàn khí này thậm chí nếu tới một mức độ nào đó, có thể làm cho linh lực họ khôi phục. Thật là một sự hỗ trợ rất lớn.
 
Toàn bộ khoảng không phía trên tứ phái liên minh bị vô số những đạo ánh sáng đủ màu sắc bao phủ. Thủy Mặc Môn, Bạch Vân Tông, Thanh Mộc Nhai, Hắc Hồn Phái, bốn phái này là chiến trường quyết định của cuộc quyết chiến này.
 
Nơi này cũng còn một số ít phàm nhân. Họ đều trốn trong phòng, yên lặng cầu nguyện, không biết việc này có nguyên cớ gì. Nhưng phần lớn trong số họ cuộc đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy.
 
Ở biên giới của tứ phái liên minh, các môn phái lân cận đều phái các tu sĩ bậc cao vây quanh tứ phái liên minh. Bọn họ không phải là muốn tham chiến, mà muốn phòng ngừa những tu sĩ từ bên trong đi ra. Bất kể là tu sĩ của Tứ phái liên minh hay của Tuyết Vực cũng không thể ra ngoài nửa bước.
 
Trừ khi cuối cùng có người chiến thắng, bằng không, không có ngoại lệ.
 
Dã nhân số lượng tổng cộng là chín mươi chín. Chúng vô cùng to lớn, bước từng bước lớn vung cánh tay khổng lồ lên. Mỗi quyền xuất ra đều khiến vài tu sĩ của Tuyết Vực thân thể tan nát mà chết.
 
Bọn chúng ở giữa tứ phái liên minh giao chiến với tu sĩ của Tuyết Vực.
 
Dã nhân tuy sức mạnh vô cùng lớn, mỗi một quyền đánh ra đều chứa pháp thuật công kích, thậm chí còn bao hàm cả ý cảnh. Nhưng đối với Hỏa linh thân thể hóa thành một ngọn lửa kia cũng có chút kiêng kị.
 
Trong lúc đó, một dã nhân vừa mới một quyền làm tan nát thân thể hai tu sĩ của Tuyết Vực, lập tức liền bị một phần ngọn lửa bao vây. Toàn bộ thân thể lập tức phát tán ra một làn sương trắng nồng đậm, sau một vài hơi thở lập tức tiêu tan không còn. Thậm chí tu sĩ ngồi khống chế bên trong cũng khó lòng thoát chết, bị ngọn lửa này đốt cháy thành tro.
 
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ngọn lửa này mặc dù nhiệt độ cực cao, nhưng trên mặt tuyết lại không có một ảnh hưởng gì.
 
Trên không trung, sau khi đại trận pháp bị phá trừ, từ trong cái khe nứt thổi ra một trận gió tuyết cực lớn, vô cùng vô tận. Tuyết càng ngày càng nhiều.
 
Tu sĩ Tuyết Vực ở đây cũng không phải chỉ có một mình nữ tử áo trắng ra sức. Đám tu sĩ Tuyết Vực này hiển nhiên trước khi tới đây đã có kế hoạch tỉ mỉ. Chỉ thấy từ trong đám tu sĩ Tuyết Vực xung quanh Tứ Phái, có mấy người lần lượt đi ra.
 
Hướng về phía Bạch Vân Tông là một lão giả đầu bạc. Hắn giang hai cánh tay, miệng phát ra từng loạt chú ngữ phức tạp. Lập tức, một trận cuồng phong từ cái khe trên không trung thổi ra. Tiếp theo, trên mặt núi tuyết, một cánh đồng tuyết phạm vi trăm trượng bỗng được nâng lên không trung một cách quỷ dị.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-250/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận