Tinh Thần Châu Chương 1133: Tam Dạ Ma Quân. (2)

Nhưng bát nước đổ đi sẽ khó đong đầy trở lại, lời đã nói ra sẽ khó thu hồi.
 
Cho nên Bạch Khải vẫn phải cắn răng nói: "Ma Quân hiểu lầm rồi, năm xưa hai chúng ta cũng không muốn làm như thế, quả thực là bị người khác bức bách, bất đắc dĩ mới phải làm vậy mà thôi."
 
Dược Thiên sầu. Đại Minh Luân cùng Kim Thái trong lòng đều nín thở ngưng thần, mơ hồ đã muốn đoán ra, hắn đang muốn liên lụy chuyện này lên trên đầu của ai.
 
"Bức bách?" Tam Dạ Ma Quân cuồng tính đại phát, cười "oa oa" chỉ vào hai người quát: "Nói! Bản thân ta muốn nhìn xem kẻ nào đã dám tính toán lên trên đầu của ta."
 
Theo trong ngữ khí của Tam Dạ Ma Quân thì có thể nghe ra, rõ ràng là có chút không tin tưởng lời nói của Bạch Khải.
 
"Ma Quân có điều không biết, trong cổ Lão Sâm Lâm ở Tiên giới, có một người tu vi vô cùng cao thâm...." Lời của Bạch Khải còn chưa dứt, thì diễn cảm trên mặt Tam Dạ Ma Quân đã rung động, giống như vừa nhớ ra được chuyện tình gì đó, nhãn tình bạo phát ra tinh quang bức người: "Mộc Nguyên Tử trong Mộc Sát Hải! Ngươi đang nói tới hắn ư?"

 
"A...." Bạch Khải sửng sốt, ngay cả Kim Thái còn không biết nơi cư trú của Mộc lão đầu kia tên gọi là gì. Nhưng không nghĩ qua. Tam Dạ Ma Quân vừa nghe thấy liền đã tùy tiện nói ra lai lịch của đối phương, điều này không khỏi làm cho âm mưu trong lòng hắn có điểm rối loạn. Nhưng ngẫm lại, sự tình đã đến nước này, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng mong sống dễ chịu. Chỉ khi nào tam giới càng loạn, thì Tam Dạ Ma Quân mới càng cần phải dùng tới bọn hắn.
 
Nghĩ đến đây, Bạch Khải liền quả quyết nói: "Ma Quân minh giám! Đúng là cái gã tên Mộc Nguyên Tử trong Mộc Sát Hải đã bức ép hai chúng ta, hắn tu vi cao thâm, hai người chúng ta quả thật là không có cách nào phản kháng. Nhưng Ma Quân có điều còn chưa biết chính là, tham dự vào chuyện này không chỉ riêng Mộc Nguyên Tử, phía sau còn có đám gia hỏa bên trong U Minh Thần Phủ châm ngòi thổi gió nữa. Nếu không, bằng vào tu vi của hai người chúng ta, làm sao dám đối địch cùng với Ma Quân đây chứ?"
 
Kim Thái đứng một bên trong lòng đang âm thầm khen ngợi! U Minh Thần Phủ. Mộc lão đầu, và ma đạo. Nếu ba thế lực này tranh đấu với nhau, cơ hội đục nước béo cỏ sẽ càng lớn hơn bình thường.
 
Dược Thiên sầu trong lòng nhảy dựng lên, thầm nghĩ quả nhiên là đủ ngoan trá, đây rõ ràng không thành công thì sẽ thành nhân mà, coi như bản thân mình có kết cục bất hảo, thì cũng phải kéo Thiên Hạ cùng theo ah! Nhưng khiến cho trong lòng Dược Thiên Sầu nghi hoặc chính là. Chẳng lẽ Tam Dạ Ma Quân dễ dàng bị lừa gạt như thế hay sao?
 
Lời nói dối này, nếu ngày sau Tam Dạ Ma Quân thoát ra ngoài, đi kiểm chứng thì sẽ biết ngay là thật hay giả, há có thế hồ Lộng qua được mật hắn đây chứ?
 
Bất quá, xưa nay trên đời này, không có hảo sự nào chờ ngươi đến làm. Nhớ năm xưa Bạch Khải cùng Kim Thái nhất đổ thành công, mà chính bản thân Dược Thiên sầu
 
hắn cũng không biết là đã đánh cược qua bao nhiêu lần rồi. Nếu sợ đầu sợ đuôi băn khoăn trước sau, thì sẽ khó lòng có thể làm nổi đại sự. Quan trọng nhất là cần phải biết rằng đám người trong U Minh Thần Phủ. Mộc lão đầu hay Tam Dạ Ma Quân, ba phương thế lực này, có ai dung đối phương đến tìm mình hưng sư vấn tội đây chứ. Chỉ cần một lời không hợp liền sẽ phát sinh chuyện tình phân chia sống chết. Cho nên, Bạch Khải hoàn toàn có lý do đế đánh cược một phen.
 
"Có cả U Minh Thần Phủ...." Hai hàng chân mày như râu rồng của Tam Dạ Ma Quân khẽ co giật liên hồi, giống như nhớ ra cái gì đó, cười lạnh nhìn sang phía bên này.
 
Theo sau phủi áo bào, ngồi xuống trên vương tọa huyết ngọc, nhìn chằm chằm vào hai người vừa cười vừa nói: "Ta không biết lời các ngươi nói là thật hay giả. Nhưng hôm nay các ngươi tìm ta, chỉ sợ là cũng không đơn giản như thế đi! Có chuyện gì thì hãy nói thẳng ra, có rắm gì thì mau phóng đi, đừng nhiều lời vô nghĩa, ta không có thời gian."
 
"Ma Quân minh giám!" Bạch Khải chắp tay, diễn cảm thành khẩn nói: "Đối với hành vi năm xưa, hai người chúng ta luôn bất an lo lắng không yên. Rốt cuộc đã làm ra quyết định khó khăn, hai chúng ta đang chuẩn bị khai mở phong ấn, để cho Ma Quân một lần nữa quân lâm thiên hạ!"
 
Lời này vừa xuất ra. Tam Dạ Ma Quân vừa khôi phục bình tĩnh, liền trợn mắt hổ nhảy dựng lên, khí thế làm cho người ta kinh sợ không thôi. Hắn thầm nghĩ, xa cách nhiều năm như vậy mà hôm nay Kim Thái cùng Bạch Khải tìm đến đây, chuyện này chỉ sợ không phải là đùa giỡn ah!
 
Bạch Khải và Kim Thái thoáng liếc mắt nhìn nhau trao đổi. Hai người thấy Tam Dạ Ma Quân thất thố như thế, thuyết minh chuyện tình này đã có hy vọng rồi.
 
Nhưng Tam Dạ Ma Quân cũng không phải kẻ ngu ngốc, trong giây lát đã bình tĩnh xuống, vén tấm áo choàng màu đỏ tươi lên, chậm rãi ngồi xuống vương tọa, diễn cảm châm chọc nói: "Có chuyện tốt như thế ư? Trừ phi hai ngươi chán sống còn không sai biệt lắm. Nói đi, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà bức hai ngươi đến bước đường này."
 
Bạch Khải vừa muốn hồi đáp, thì đã thấy Tam Dạ Ma Quân thần sắc nghiêm trang, chỉ vào Kim Thái quát: "Thiên Địa Ngũ Đại Tinh Linh, trong Ma giới ta đã có Kim Linh và Thổ Linh. Kim Thái! Ngươi vốn là người trong Ma giới, năm xưa thề thốt sẽ ra sức cống hiến cho ta, nên ta mới ban cho ngươi cơ hội. Như thế nào hôm nay đứng trước mật Bổn quân, lại câm điếc vậy? Bạch Khải ngươi câm miệng, để cho hắn nói đi!"
 
Hắn là người trong Ma giới ư?
 
Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân lắp bắp kinh hãi quẳng ném ánh mắt nhìn sang phía Kim Thái, thầm nghĩ Chẳng trách người này không có nhân tính như thế, hóa ra cũng là người ở trong giới ma đạo.
 
Lúc này Kim Thái chinh trang lại thần sắc, diễn cảm cung kính chắp tay nói: "Ma quân pháp nhãn sáng đuốc, chuyện gì cũng đều không thể lừa gạt được ngài. Năm xưa chúng ta bị Mộc Nguyên Tử cùng U Minh Thần Phủ bức ép hành sự xong, liền trở thành con rối cho bọn chúng điều khiển, những năm gần đây hai chúng ta luôn phải ra sức cống hiến cho bọn chúng, nào ngờ không hiểu bọn chúng từ đâu nghe được tin tức, hai người chúng ta năm xưa là thủ hạ của Ma Quân ngài, vì thế đã chọn ra hai người đại diện mới, và bắt đầu truy sát chúng ta. Hiện giờ hai người chúng ta đang bị dồn đến bước đường cùng, cho nên mới dám cả gan tìm đến, nhờ Ma Quân làm chủ cho hai kẻ thuộc hạ này."
 
Quả nhiên không phải là cái Thứ gì tốt! Dược Thiên sầu nghe ngóng mà âm thầm sợ hãi không thôi, bản lĩnh thuận miệng nói dối của Kim Thái so với chính mình cũng Chẳng kém hơn bao nhiêu. Đảo mắt một cái, thế nhưng đã xưng chính mình là thuộc hạ của đối phương. Da mật dày không phải bình thường ah!
 
"Nga!" Tam Dạ Ma Quân thanh âm ôn hòa, thản nhiên hỏi: "Vậy ngươi kể cho ta nghe xem, bọn chúng bức ép các ngươi như thế nào?"
 
Trong ngữ khí bao hàm thâm ý, còn nghe ra một chút hương vị không quá tin tưởng vào lời nói này.
 
Kim Thái nhất thời bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất, tức giận bất bình nói: "Bọn chúng đưa cừu nhân của hai chúng ta lên làm người chưởng quản Tiên Minh hai giới. Đám thuộc hạ không phục, liền đến cổ Lão Sâm Lâm tìm Mộc Nguyên Tử lý luận, nào ngờ Mộc Nguyên Tử còn vì bọn chúng, mà ra tay hạ sát thủ đối với chúng ta."
 
Nói xong vươn tay vạch áo ngực Bạch Khải ra, phơi bày vết thương mới liền sẹo ở trước ngực Bạch Khải, trên vết thương vẫn còn nhìn thấy một chút thanh khí chưa hề tiêu tán.
 
Kim Thái chỉ vào vết sẹo, căm giận nói: "Đây là do mộc trượng của Mộc Nguyên Tử đả thương. Bởi vậy mà Bạch Khải thiếu chút nữa đã chung kết tánh mạng, hai người chúng thuộc hạ là do may mắn, nên mới đào thoát ra khỏi tay của Mộc Nguyên Tử"
 
"Xem thương thế kia đích thật là do pháp bảo thuộc tính mộc gây ra." Tam Dạ Ma Quân ngưng thân ngắm nhìn miệng vết sẹo một lát, sau đó mới nói: "Nhưng theo ta được biết. Mộc Nguyên Tử ở trong Mộc Sát Hải luôn luôn không tranh sự đời, hơn nữa xưa naỵ cũng chưa bao giờ đại khai sát giới. Hai người các ngươi đã làm chuyện gì, mà khiến cho hắn phải ra tay hạ sát thù? Có thể nhìn ra các ngươi là đã chọc hắn giận rồi."
 
Lời này cũng không hiểu là đang hoài nghi, hay là đang khẳng định. Sau đó còn bổ sung thêm: "Đám gia hỏa bên trong u Minh Thần Phủ đã ân náu trong đó mấy vạn năm qua....Năm xưa Ma Thần đại nhân đánh cho bọn chúng không còn manh giáp. Quần hùng ma đạo còn tồn tại một ngày, bọn chúng liền sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện tình phân tranh tam giới. Ngươi nói xem, bảo ta dựa vào đâu mà tin tưởng bọn chúng đang bày mưu hàm hại ta đây chứ?"
 
Dược Thiên sầu nghe thấy đối phương nhắc tới chuyện này, trong lòng không khỏi dâng lên một tia khinh bi. Bản thân hắn hiểu rõ nội tình, năm xưa tấn công u Minh Thần Phủ rõ ràng là Vạn Yêu Chỉ Tổ Thái Thúc Chính cùng Minh. Thế nhưng bây giờ đối phương lại đem công lao quăng ném lên trên người của tổ tiên nhà mình. Quả đúng là mặt dày vô sỉ!
 
Kim Thái bi phẫn chắp tay nói: "Ma Quân có điều không biết, năm xưa Bàn Long đại thần khai mở ra U Minh Thần Phủ, đã từng chém giết qua một vị Phong thần. Sau khi Bàn Long đại thần đi vào cõi thần tiên xong, đã lưu lại Phong Thần Trượng ở trong u Minh Thần Phủ, đó là một kiện thần khí uy lực vô cùng. Đám gia hỏa bên trong u Minh Thần Phủ, lại đem kiện thần khí này cấp cho người chưởng quản của bọn chúng ở Minh giới. Sau khi Ma Quân giá lâm tam giới, thì sẽ biết ngay chuyện này là thật hay giả mà thôi. Đó mới là phương pháp chứng minh tốt nhất."
 
"Phong thần trượng của Phong thần ư?" Tam Dạ Ma Quân nghe vậy thì không khỏi giật mình, hắn đã từng nghe nói qua sự lợi hại của thần khí này. Sau khi nhíu mày trầm ngâm một lúc sau, bỗng nhiên quăng ném ánh mắt nhìn về phía hai người, quả quyết nói: "Tâm ý của các ngươi ta hiểu rồi, hai các ngươi đã thành tâm quay về đầu nhập dưới trướng của ta, chuyện trước kia ta sẽ không truy cứu thêm nữa. Hai các ngươi hãy đi khai mở bảy mươi tư lối thông đạo, từ Tiên. Minh. Nhân giới, dẫn đến Ma giới ra, để quần hùng Ma giới của ta trùng lâm tam giới. Bổn quân nhất định sẽ giúp các ngươi báo mối huyết thù này!"
 
Bên này còn chưa khẩn cầu, mà đối phương đã làm ra hứa hẹn quả quyết như vậy. Khiến cho người ta nghe mà cảm thấy khó lòng tin tưởng. Dược Thiên sầu nghe xong, thì trong lòng không khỏi vui sướng hân hoan, ngưng thần quan sát xem hai người này sẽ diễn thêm trò gì nữa. Quả nhiên biểu tình trên mặt Kim Thái cùng Bạch Khải có chút không được tự nhiên, ấp úp cả nửa ngày mà không sao trả lời nổi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
 
"Như thế nào?" Bỗng dưng. Tam Dạ Ma Quân trừng mắt hổ lên, hừ lạnh nói: "Hay là còn muốn ra điều kiện với ta nữa sao?"
 
Đã nói đến nước này, cấp cho hai người thêm trăm cái lá gan nữa, thì cũng không dám phản ứng. Cơ hồ hai người đều hoài nghi, chỉ cần Tam Dạ Ma Quân bước ra khỏi Ma giới, thì khẳng định là sẽ giết hai người bọn hắn đầu tiên. Đó là chuyện không thể nghi ngờ.
 
Kim Thái thoáng đưa mắt nhìn sang Bạch Khải thăm dò ý kiến.
 
Lúc này, Bạch Khải sửa sang vạt áo trước ngực mình, nhân cơ hội sắp xếp suy nghĩ một chút. Theo sau mới khom lưng hành lề đáp: "Ma Quân minh giám! Hôm nay hai người thuộc hạ vì cầu bảo mệnh mà nơm nớp lo sợ cầu kiến Ma Quân. Hai người chúng ta thực lòng muốn ra sức làm việc cho Ma Quân trùng chấn Tiên Minh hai giới, hoàn thành nghiệp lớn năm xưa Ma Quân vẫn còn đang dờ, dĩ cầu lập công chuộc tội, xin Ma Quân hãy ban cho hai người chúng thuộc hạ thêm một cơ hội nữa!"
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-1133/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận