Hiện tại hắn đã chuẩn bị buông tha việc cầu bọn họ giúp đỡ, trình độ nguy hiểm của chuyện này đã rất cao, dẫn bọn hắn đi ra ngoài rất đơn giản, nhưng vạn nhất ngày nào đó bị Tất Trường Xuân biết được, quỷ biết sẽ có hậu quả thế nào. Bị một nhân vật trong truyền thuyết trành lên không phải là một chuyện tốt, muốn lấy mạng nhỏ của hắn cũng dễ như trở bàn tay, nói khó nghe một chút, chỉ sợ lúc đó muốn trốn vào Ô Thác Châu cũng không kịp, phủ quyết hắn chỉ là một ý niệm trong đầu người ta mà thôi. Phù Tiên Đảo ai dám giúp hắn? Đến lúc đó ai có thể giúp nổi hắn?
Ngu Cơ bỗng nhiên che miệng cười khanh khách lên, cười đến run rẩy hết cả người, cười đến Dược Thiên Sầu và Mông Duyên cảm thấy kỳ lạ. Một lúc lâu nàng mới ngừng lại được, cười dài nói:
"Tiên sinh sợ sao?"
Mẹ nó! Không biết nơi này có Phi Châu không đây? Dù sao da thịt ngươi cũng mịn màng, ta cho ngươi cười cho đủ. Dược Thiên Sầu ngoài cười nhưng trong không cười hỏi ngược lại:
"Lẽ nào hiền phu thê không sợ?" Tiếng cười của Ngu Cơ quàng quạc dừng bặt, nhất thời không còn cười nổi, giật mình lắc đầu nói:
"Tiên sinh quá lo lắng, thiếp thân đương nhiên cũng hiểu được việc này không phải nói làm là làm được, thiếp thân chỉ muốn một lời hứa hẹn của tiên sinh mà thôi, chỉ cần tiên sinh đáp ứng sau này có năng lực, thực hiện lời hứa hẹn của mình là được." Nói xong đôi mắt to câu hồn người theo dõi hắn.
Hứa hẹn! Lại hứa hẹn! Thiếu Ma Cửu Cô một lời hứa, hiện tại lại nữa rồi. Hiện tại Dược Thiên Sầu nghe được hai chữ hứa hẹn thì cảm thấy đầu đau nhức, không khỏi nghi hoặc nói:
"Phu nhân làm sao biết ngày sau tại hạ sẽ có năng lực này? Chẳng lẽ không cần nghe trước ta muốn các ngươi hỗ trợ chuyện gì? Chẳng lẽ không sợ làm không công một hồi?" Ngu Cơ dịu dàng cười, nàng là một nữ quỷ tu luyện thành công không sai, nhưng nàng là nữ nhân, là một nữ nhân từng trải qua thế gian phồn hoa, là một nữ nhân còn lưu luyến hồng trần, nàng không muốn tiếp tục ở lại địa phương này ngây ngốc thêm nữa, không bao giờ muốn sống trong những ngày tùy lúc sẽ có tai ương ngập đầu, một năm hai năm hay trăm ngàn năm, mấy ngàn năm qua, nàng thực sự khát vọng có thể trở về nhân gian, tuy rằng chịu thiên địa pháp tắc ảnh hưởng, không thể đi lại giữa ban ngày, nhưng cho dù chỉ ở những nơi sáng ánh đèn hàng đêm nghe tiếng ca, hàng đêm khiêu vũ cũng đã được rồi!
Ngày hôm nay Dược Thiên Sầu chơi đàn, độc lĩnh phong tao, triệt để câu dẫn ra hi vọng nàng ẩn núp bấy lâu, ngày còn sống, cảnh ca múa mừng thái bình, độc lĩnh phong tao ngoài ta còn có ai? Trong lòng mặc dù rục rịch, thế nhưng trong Yêu Quỷ Vực có một nhân vật cực kỳ cường đại tồn tại, bất đắc dĩ, bất đắc dĩ…Thẳng đến khi Dược Thiên Sầu tiện tay là có thể đưa tới một nữ yêu Độ Kiếp hậu kỳ tới, dung mạo đẹp hơn nàng không nói, làm cho người khó có thể chịu được chính là, đồng thời cùng ở trong Yêu Quỷ Vực, người ta có thể tùy ý rời đi, đi đến địa phương người ta muốn đi.
Từ cách nói chuyện của Dược Thiên Sầu và nàng kia mơ hồ nghe ra, hiển nhiên còn có một nhóm người càng mạnh đại hơn nàng tồn tại, một nhóm người rất có cơ hội bước vào Hóa Thần kỳ tồn tại. Đối với việc Dược Thiên Sầu tiện tay là có thể đưa tới người như vậy, có được bối cảnh cường đại như vậy, trái tim Ngu Cơ lại động lên, nói không chừng đây là một cơ hội, một cơ hội giúp nàng rời khỏi nơi mà nàng chán ghét suốt mấy ngàn năm qua. Mặc kệ có thành công hay không, có hi vọng so với không có vẫn tốt hơn nhiều.
Nếu như để Dược Thiên Sầu biết được ý nghĩ của nàng, ngoại trừ vì Mông Duyên mà cảm thấy bi ai, đồng thời cũng phải cảm thán, nữ nhân kiếp trước kiếp này đều như nhau, nữ nhân chốn phong nguyệt đảo quanh, tâm thái luôn hoang dã, thật sự không thích hợp cưới về làm lão bà. Chí ít không làm an tâm bằng những nữ nhân chốn khuê phòng kín cổng.
"Chỉ cần không phải chuyện làm khó chúng ta quá mức, chuyện của tiên sinh, thiếp thân và tướng quân đều có thể đáp ứng xuống tới. Tiên sinh có tài hoa như vậy, nhất định là một người trọng lời hứa hẹn. Mặc kệ ngày sau có làm được hay không, ta chỉ cần một lời hứa hẹn của tiên sinh là đủ rồi." Ngu Cơ nói xong, thấy Dược Thiên Sầu còn đang do dự, lúc này quyết định gia tăng lợi thế, thuận lợi từ bên hông gỡ xuống một tấm thẻ bài, cười dài đưa qua nói:
"Khối lệnh bài này dành tặng tiên sinh, sau đó trong phạm vi mấy ngàn dặm, tiên sinh cầm lệnh bài mà đi, dù yêu hay quỷ cũng sẽ cấp tiên sinh vài phần mặt mũi." Ta kháo! Đây chính là thứ tốt. Dược Thiên Sầu vô ý thức nhận lấy vuốt ve, chậc chậc! Nghe nói Yêu Quỷ Vực có rất nhiều linh thảo dùng luyện đan rất tốt nha! Còn có linh thảo đã sớm bị tuyệt tích ở bên ngoài nữa a!
Mông Duyên cũng trợn trừng mắt, thật sự không rõ vì sao phu nhân lại có cử động như vậy, một mình Dược Thiên Sầu thật sự có thể giúp bọn họ đi ra khỏi Yêu Quỷ Vực? Đáng giá tặng Quỷ Vương lệnh bài cho hắn? Dược Thiên Sầu chẳng phải ngày sau ở chỗ này hoành hành không cố kỵ? Lúc này hắn vừa định ngăn cản nàng.
Ngu Cơ quá hiểu rõ hắn, sẵn Dược Thiên Sầu không chú ý, quay đầu nhìn hắn hơi lắc đầu, nháy mắt, ý nói sẽ giải thích với hắn nhưng không phải hiện tại. Mông Duyên khựng lại, nhớ tới phu nhân luôn có chủ kiến, làm như vậy khẳng định là có dụng ý khác, cũng không tiếp tục hé răng.
"Nếu phu nhân thâm tình hậu ý như vậy, cái này…cái kia…" Dược Thiên Sầu chít chít méo mó một phen, thầm nghĩ, mẹ nó! Chỗ tốt rõ ràng như vậy không chiếm mới thật là ngu ngốc. Lúc này liền thu lại lệnh bài, sắc mặt trịnh trọng hứa hẹn nói:
"Tại hạ đáp ứng phu nhân, chờ sau khi có năng lực, nhất định đưa hiền phu thê đến Ô Thác Châu một lần, dù hiền phu thê muốn trường kỳ ở lại, tại hạ cũng có thể cam đoan, người nơi đó tuyệt đối sẽ không bài xích hai vị." Hắn cố ý cường điệu chữ hiền phu thê, là hai người bọn hắn, không phải đại đội nhân mã cùng mang đi, đương nhiên, căn cứ sau này mình có năng lực, vạn nhất nếu đại đội nhân mã này còn có chỗ hữu dụng, cũng không chú ý toàn bộ đều mang đi.
Ánh mắt Ngu Cơ sáng lên, đối phương ở lúc này đồng ý hứa hẹn, nói rõ đối phương là người trọng lời hứa, đối với chuyện làm không được sẽ không đơn giản đáp ứng, trái lại càng làm cho nàng yên tâm hơn, về phần có phải mang đi hết mọi người hay không, căn bản không phải là chuyện mà nàng quan tâm.
Dược Thiên Sầu thấy sắc mặt Mông Duyên đã trầm xuống tới, hiển nhiên đã nghe ra ý tứ trong lời nói của mình, ra vẻ đã biết nhận đồ vật của người ta nhưng lại đưa ra lời hứa hẹn chỉ có phân nửa xác thực cũng là quá mức, huống hồ lệnh bài thứ này, người ta chỉ cần nói vô dụng thì cũng không dùng được, thật sự có điểm không quá mức bảo hiểm.
"Khái khái." Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, đối Ngu Cơ bổ sung nói rõ:
"Chỉ cần lời của phu nhân chắc chắn, cũng có thể xem như tại hạ khởi thệ." Ý tứ của hắn đơn giản chính là chỉ cần ngươi nói chắc chắn, ta xem như phát thệ đối với ngươi, hiểu ra được người tu chân nếu dám phát thệ lung tung sẽ bị gặp báo ứng. Nhưng nếu lời của ngươi không đủ tin tưởng, lời của ta cũng xem như chưa từng nói qua.
Dược Thiên Sầu kết luận Ngu Cơ khẳng định có mưu đồ, bằng không cũng sẽ không vội vàng làm như vậy.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com Đối với việc hắn nói phát thệ, Ngu Cơ lại càng cao hứng, cười khúc khích bước tới bên người Mông Duyên, kéo cánh tay hắn cười nói:
"Tướng quân, xem ra tiên sinh sợ lời ta nói vô dụng, còn nhờ tướng quân tự mình ứng tiếng mới tốt." Vẻ không hài lòng trên mặt Mông Duyên trong nháy mắt đã không còn hình bóng, nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu nói:
"Tiên sinh cứ yên tâm, ta cùng phu nhân là một thể, phu nhân nói là ta nói. Ngươi có gì cần bổn tướng quân hỗ trợ, hiện tại có thể nói ra." "Ha ha, tướng quân quả nhiên có phong độ của một đại tướng, thật sảng khoái." Dược Thiên Sầu khen tặng, khóe mắt liếc nhìn Ngu Cơ, ai nha! Gối đầu phong đúng là lợi hại nha! Phải ghi nhớ! Dùng để răn mình! Vật trầm luân!
Trong ngực cười cười, nhớ tới lão cừu nhân Nghiêm Thù lúc này không biết đang trốn ở đâu, thu liễm tâm tư, đạm nhiên hỏi:
"Đại tướng quân, ngoại trừ đệ tử các phái bên ngoài quân doanh, bốn phía còn tránh né không ít người, nói vậy tướng quân đã hiểu rõ từ lâu, chẳng hay đại tướng quân chuẩn bị xử lý như thế nào?" Mông Duyên bỗng nhiên đứng lên, khặc khặc cười nói:
"Tiên sinh không đề cập tới, bổn tướng quân suýt chút đã quên, cho bọn hắn nửa canh giờ lại xem như gió thoảng bên tai, chẳng lẽ tâm còn tồn may mắn hay sao! Hắc hắc! Rất tốt! Ở đây không ngờ còn có người dám xem lời ta nói không ra gì!" Lời này vừa nói ra, vô cùng dữ tợn.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu