Ngay khi Dược Thiên Sầu đưa Ma Nhận vào bên trong phạm vi Nghĩa Trang Thần Mộ, thì bản thân Ma Nhận cũng đã hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng với thế giới bên ngoài. Đồng thời, ở một nơi xa xôi sâu thẳm, một cặp mắt tựa hồ như đã đóng băng trong vô số năm qua, cũng bắt đầu chậm rãi mở ra....
Ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, có một mảnh rừng bị mây đen bao phủ quanh năm nhìn không rõ ánh mặt trời. Nơi này vốn cũng có ánh dương quang chiếu rọi, cũng từng có hương hoa đua nhau khoe sắc, chím hót líu lo, cây cối sum xuê. Chẳng qua bây giờ quang cảnh lại trở nên tăm tối, mù mịt....
Ở giữa trung tâm trong mảnh rừng rậm ghê rợn này, có một vách đá đứng sừng sững, cao vút chọc trời, nguyên bản vách đá này cũng có màu sắc như những tảng đá bình thường khác. Nhưng bây giờ lại biến trở thành một màu ngăm đen, trên vách đá còn có rất nhiều dây leo giống như quái xà uốn lượn bắm chặt lấy xung quanh, khiến cho người xem không rét mà run. Từ giữa sườn núi đã nghe thấy tiếng gió thê lương thổi qua đây rồi. Nhưng lại không có cách nào thổi tan được tầng sương mù màu đen đang ngưng tụ ở ngay trước mặt.
Ở trên đỉnh đầu vách đá, chính là vô số mây đen đang quay cuồng vô thường. Ở ngay phía bên dưới dốc đá, là một tòa cung điện nguy nga rộng lớn, trước đây nơi này cũng sáng lạn, nhưng hiện giờ đồng dạng cũng đã bị nhiễm trở thành một màu ngăm đen. Trước đại điện, có một tấm bảng thật lớn công khai biểu thị rõ thân phận của chủ nhân ở nơi này. Trên biển có khắc bốn chữ rất lớn
"Quang Minh Thần Điện!" Người quen thuộc nơi này đều biết, nơi này vốn dĩ là thần điện của Quang Minh Cổ Thần, mảnh rừng quanh năm bị mây đen bao phủ, vốn cũng là lãnh thổ của Quang Minh Cổ Thần. Mọi người quen thuộc ở đây đều biết, năm xưa khi Quang Minh Cổ Thần bị người ta đánh đuổi, phải bỏ chạy, thì nơi này cũng đã thay đổi chủ nhân.
Chủ nhân hiện giờ của Thần Điện, ở trên Thần giới, khiến cho mọi người nghe danh đã sợ mất mật rồi. Mọi người đều nhất trí cho rằng, hắn là chúa tể của huyết tinh, chủ nhân của bóng tối. Cho nên mọi người đã gọi hắn là Ma Thần Dạ!
Mảnh đất bên cạnh dốc đá vạn trượng, có một thân ảnh cô độc, yên lặng đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, vô số những năm qua, chủ nhân của thần điện, rất hiếm khi vào bên trong thần điện nghỉ ngơi, cơ hồ luôn luôn tĩnh mịch đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ngắm nhìn mảnh lãnh thổ tràn đầy hắc sắc mây mù.
Hắn chính là Ma Thần Dạ, vị được xưng là Thần giới đệ nhất cao thủ, uy danh lẫy lừng. Người quen thuộc ở nơi đây đều biết, mây mù đang quay cuồng ở trên không trung kia không phải là mây mù, mà hẳn là do thiên địa pháp tướng tự biến hóa thành, ma vân cuồn cuộn. Ở dưới ma vân bao phủ, ma khí trường kỳ ăn mòn, vì thế tất cả sinh mệnh đang sống ở trong phạm vi xung quanh nơi này đều bị dị hóa. Bởi vậy mà trong lãnh địa này, mới có những cánh rừng hình thù kỳ quái khủng bố như vậy.
Ở trong Quang Minh Thần Điện phía sau lưng hắn, cùng trên vách núi dựng đứng chọc trời, ngoại trừ hắn ra thì không có thêm bất cứ người nào, ngay cả một tên thủ hạ người hầu bên cạnh cũng đều không có. Trên thực tế, thì hắn luôn có một người bạn, đang nằm ở dưới chân của hắn.
Ở dưới chân của hắn, bên cạnh vách núi, có một đoàn ma vân mang theo vô số lệ quỷ, đang giương nanh múa vuốt, cắn xé một thân hình nửa người nửa quỷ, khiến cho máu tươi chảy ra đầm đìa. Cái thân hình người không ra người, quỷ không ra quỷ này, trong suốt những năm qua, đã một mực nằm dưới chân của Ma Thần Dạ mà gào khóc thê lương thảm thống, thanh âm rên rỉ này, cơ hồ là chưa bao giờ ngừng vang lên ở bên tai.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này, chính là
"Khánh Dương" cháu trai của Quang Minh Cổ Thần năm xưa, sau khi khinh nhờn nữ nhân của Ma Thần Dạ xong, thì đã bị Ma Thần cầm tù ở dưới chân, muốn sống không được, muốn chết không xong, vẫn luôn bị tra tấn từ ngày đó cho tới bây giờ, Ma Thần vẫn chưa muốn buông tha. Đúng như khi Ma Thần Dạ bắt hắn đã từng nói...Muốn cho Khánh Dương đời này phải vĩnh viễn quỳ lạy ở dưới chân của hắn, mà thừa nhận nỗi khổ
"Vạn Ma Phệ Thể", đời đời kiếp kiếp không được luân hồi.
Quang Minh Cổ Thần năm xưa tuy rằng may mắn thoát được một mạng, nhưng Thần Điện bị chiếm, cháu trai Khánh Dương thì vĩnh viễn phải thừa nhận sự tra tấn khủng bố.
Mặc dù hành động này của Ma Thần Dạ đã vĩnh viễn sỉ nhục hắn, cũng cho hắn cơ hội tùy thời tìm đến mà rửa nhục. Nhưng là hắn đã không dám chạy tới rửa nhục, bởi vì bản thân hắn hiểu rõ ràng, nếu muốn tới gặp Ma Thần Dạ, mà không có mười phần nắm chắc, thì hắn tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm, bằng không sẽ không có người nào cứu hắn lần thứ hai nữa đâu.
Nhưng ngay khi Ma Nhận bị Dược Thiên Sầu mang vào trong Chư Thiên Kết Giới, đang đứng sừng sững ở trên vách đá, Ma Thần Dạ lập tức cảm giác được mình đã mất đi sự liên hệ cùng với Ma Nhận rồi.
Mái tóc dài tung bay, song chương nhẹ nhàng mở ra, đôi con ngươi như hai viên bảo thạch cũng chậm rãi mở ra, đồng thời phóng xuất ra quang mang chói lọi, bất quá cái ánh mắt này vô cùng thê lãnh, lạnh lùng vô tình đến mức cực hạn. Khi hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thì hai tròng mắt như bảo thạch của hắn lại bắt đầu trở nên đỏ thẫm như máu, hai tia hồng sắc quang mang theo trong hai tròng mắt bạo phóng ra, lao vút thẳng vào trong màn đêm tăm tối vô tận....
"Ma Thần Dạ!" Đúng lúc này, một thanh âm tràn ngập chân khí cổ lão tang thương, chợt vang lên ở giữa không trung, khiến cho ma vân cuồn cuộn đang bao phủ ở trước vách đá, phải tản mát ra.
Đột nhiên, ở trên không trung liền xuất hiện hình ảnh của một con cự long, bộ dáng uy vũ dữ tợn, làm cho người ta vừa nhìn thấy thì đã kinh hồn bạt vía mất rồi.
Tia hồng quang ở trong mắt Ma Thần Dạ, bắn thẳng vào trong vũ trụ chưa dứt, thì lúc này đành phải thu hồi trở về. Cặp mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào hình ảnh của con cự long ở trên không trung, khóe miệng hơi nhếch lên, mở miệng nói:
"Bàn Long! Ta khuyên ngươi đừng quản quá nhiều chuyện làm gì." "Ma Thần Dạ!" Đồng dạng ở giữa không trung cũng vang lên thanh âm cổ lão tang thương, hồi đáp:
"Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi mà thôi. Kỳ hạn ước định đánh cuộc giữa ngươi cùng Đạo sắp hết rồi. Đã nhẫn nại nhiều năm như vậy, tới phút cuối cùng lại buông bỏ. Chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc hay sao?" "Đó là ta cùng Đạo đánh cuộc, đâu có liên quan gì đến ngươi? Ngươi nhiều lần nhúng tay vào như vậy, thực cho là ta không dám san bằng Thần Long Sơn của ngươi hay sao?" Thanh âm của Ma Thần Dạ lại vang lên.
Thanh âm của Cự Long cũng lên tiếng đáp trả:
"Ta lấy thân phận trọng tài, người quyết định khúc mắc quả thắng thua cuối cùng, cho nên phải có nghĩa vụ nhắc nhở ngươi tuân thủ giao ước. Nếu ngươi làm trái ước định, cho dù thắng, thì Đạo, cũng sẽ có thể không giúp ngươi làm cho Minh sống lại được đâu. Đây là chuyện ngươi phải nhớ kỹ." Nghe vậy, bên trong thanh âm của Ma Thần Dạ liền tràn ngập ý tứ uy hiếp nồng đậm:
"Hắn dám không tuân thủ hứa hẹn, thì ngay cả hắn ta cũng diệt trừ. Đồng thời sẽ khiến cho tất cả chúng sinh trong tam giới, đều sẽ phải chôn cùng Minh, chỉ giữ lại một mình Ma đạo của ta là vĩnh viễn bất diệt!" "Nga! Nếu ngươi quả thực cho rằng mình là đối thủ của Đạo, vậy thì chuyện đó tự ngươi hãy cân nhắc đi!" Cự Long vừa nói dứt lời, thì quang mang toàn thân chợt lóe lên, cả người liền biến mất ở giữa không trung.
Lời này vừa nói ra, tia huyết quang ở trong mắt của Ma Thần Dạ liền tăng vọt, một lúc lâu sau mới chậm rãi bình ổn lại xuống, sau đó hai mắt cũng chậm rãi khép vào, trong miệng lẩm bẩm thanh âm gần giống như đang nỉ non với một người nào đó:
"Minh, chẳng bao lâu sau, ta sẽ có thể làm cho nàng sống lại rồi. Sau này, vĩnh viễn sẽ không có người nào, có thể chia lìa hai chúng ta được nữa..."