Tam Dạ Ma quân yên lặng một lúc lâu, mới nói vẻ nặng nề:
"Bảo bọn họ đừng chống cự nữa!" "Cái gì?" Dạ Vạn Tông nghe vậy cả kinh thất sắc, hắn không thể tin được đây là lời của phụ thân vẫn luôn ngạo thị thiên hạ, lắp bắp:
"Phụ thân, người......" Cặp mắt đối diện nổi lên hồng quang yêu dị khiến hắn ngậm miệng, Tam Dạ Ma quân quyết đoán:
"Lập tức truyền lệnh xuống, các lộ đại quân không cần chống đỡ vô ích, nhanh chóng tụ về một chỗ thành một đại quân. Ta thấy ma đạo đang trong cơn hoảng loạn, có chống đỡ cũng vô ích mà chỉ là tự sát." Cặp mắt lấp lánh hồng quang của Tam Dạ bỗng nhiên nhìn ra hướng ngoài cung, khí thế bễ nghễ thiên hạ phảng phất trong nháy mắt lại bao phủ trên thân, đại thủ chỉ về phía xa, quát lên:
" Trong mắt ma đạo ta không có hai chữ chúng cự. Trong mắt ma đạo ta cái gọi là đại quân tam giới bất quá chỉ là một đám cừu mà thôi, còn đại quân ma đạo ta là hổ lang chi sư. Truyền lệnh bảy đại Ma vương lập tức tập trung tất cả lực lượng chống cự phân tán, ta muốn bọn họ ngưng tụ thành một thanh đao nhọn, hung hăng đâm vào địch nhân, tựa như hổ vào bầy dê."
"Bảo bọn họ nhớ kỹ một điểm, không nên dây dưa với đại quân tam giới, cũng không để cho đối phương chiếm ưu thế số đông ảnh hưởng đến tiết tấu tấn công, chúng ta tập trung dùng ưu thế binh lực giải quyết từng đám, không để lâm vào trạng thái giằng co. Chúng ta không có ưu thế về số lượng nhưng Ma giới chung quy là địa bàn của chúng ta, tam giới không thể quen thuộc. Cùng lắm thì để cho bọn họ đuổi theo phía sau, chúng ta đánh thắng được thì đánh, không thắng được thì ẩn nấp hoặc rời đi, tìm kiếm cơ hội tiến công tiếp theo.
Cặp mắt Dạ Vạn Tông lóe lên, nịnh nọt:"Phụ thân anh minh, chỉ cần chúng ta phát huy ra ưu thế của chúng ta, dần dần xâm thực đối phương, lực lượng song phương địch ta mất đi lợi thế so sánh thì chưa biết được ai thua ai thắng
"
"Hắn...... Dược Thiên Sầu vẫn không có xuất thủ, không biết muốn làm gì?
" Tam Dạ Ma quân khẽ nheo mắt, hỏi một câu không đầu không đuôi rồi khẽ lắc đầu nói tiếp:"Làm như vậy cũng không phải là để cho lực lượng song phương mất đi chênh lệch, chẳng qua là lấy phương thức tác chiến thỏa đáng, để xuất ra uy phong ma đạo ta, bảo tồn thực lực thôi, chân chính quyết chiến vẫn là chuyện giữa ta và Dược Thiên Sầu, những thứ khác cũng chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.
" Y nói xong quay sang con mình dặn dò:"Nói cho bọn họ biết ta đang liên lạc với Ma thần đại nhân ở Thần giới để cho mọi người lấy lại tinh thần.
Sau khi có được câu trả lời rõ ràng của phụ thân, Dạ Vạn Tông lập tức rời khỏi Ma cung đi truyền lời.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com Tam Dạ Ma quân mới vừa bình phục lại tâm tư lại bị chuyện kế tiếp xáo trộn. Y hỏi đến chuyện tám trăm huyết tế xử nữ hiện giờ vẫn chưa tìm được một nửa vì chiến hỏa nổi lên khiến việc tìm kiếm khó khăn.
Theo mệnh lệnh của Tam Dạ Ma quân truyền xuống, bảy đại Ma vương còn lại của Ma giới nhanh chóng tập kết chín trăm triệu đại quân, muốn tụ họp nhân mã nhiều hơn nữa đúng là có chút khó khăn, bởi vì ở chốn tràn đầy huyết tinh như Ma giới này thật sự không phải là một nơi dễ sinh tồn, nhân khẩu của Ma giới vì thế không thể so sánh với tam giới. Song cũng nhờ vì thế mà những người sống sót đều đã kinh qua vô số giết chóc, chín trăm triệu đại quân của Ma giới đều là tinh duệ trong tinh duệ.
Còn lại mấy tên yếu nhược không chịu nổi một kích, bảy đại Ma vương dứt khoát để cho bọn họ từng người tự chiến, cũng lười hao phí tinh lực với bọn họ, cứ thế quyết đoán bỏ qua. Dù sao nhân số đại quân tập trung tác chiến quá nhiều, công việc chỉ huy rất phức tạp, bọn họ chỉ cần tinh nhuệ dễ sai khiến, dùng điều này để hoàn thành ý đồ chiến lược của Tam Dạ Ma quân .
Lực hiệu triệu của Bảy đại Ma vương liên hợp lại sinh ra ảnh hưởng khổng lồ ở Ma giới, cộng thêm đang lúc sinh tử trước mắt, tất cả mọi người phát huy tinh thần đoàn kết chân thành, vứt bỏ tất cả hiềm khích thường ngày. Bảy vị cao thủ thần cấp suất lĩnh chín trăm triệu đại quân tinh nhuệ Ma giới lướt qua như gió, lập tức khiến cho thế cục đại chiến của Ma giới trở nên biến ảo khó dò, lại càng thêm máu tanh kịch liệt .
Đại quân trăm tỷ của tam giới vốn đã hao tổn không ít trước đó. Bảy đại Ma vương suất lĩnh tinh nhuệ Ma giới tìm yếu tránh mạnh, chỉ chuyên công kích vào những cánh quân đơn độc, lấy chín trăm triệu tinh nhuệ đánh một tỷ, cơ hồ mỗi lần đều là tru diệt mà bên mình thương vong cực nhỏ.
Không bao lâu, bảy đại Ma vương đã tiêu diệt hơn ba mươi cánh quân của tam giới, giết hơn hai mươi tỷ người, cao thủ thần cấp của U Minh thần phủ bị bảy người liên thủ tru sát mười một người, chứng minh rõ ràng sạch lược chiến thuật của Tam Dạ Ma quân là chính xác, khiến cả Ma giới đang có xu hướng suy tàn lại phấn chấn trở lại.
Sau đó lại xuất hiện một cuộc chiến kinh điển lấy ít thắng nhiều. Ô Phong chỉ huy các lộ nhân mã bao vây đại quân tinh nhuệ do bảy đại Ma vương suất lĩnh, bởi vì nguyên nhân thiên thời địa lợi mà vẫn chưa thể đạt được, chỉ có thể đi sau địch nhân.
Giằng co một hồi lâu, bảy đại Ma vương thấy Ô Phong cầu thắng sốt ruột, lập tức phân binh một trăm triệu làm mồi, quả nhiên hấp dẫn Ô Phong suất lĩnh hai mươi vị cao thủ thần cấp của U Minh thần phủ nhất tề xuất thủ đuổi giết. Bảy đại Ma vương lại dẫn đại quân tinh nhuệ tám trăm triệu mạnh mẽ tiến công tập đoàn trọng binh tam giới tụ họp năm mươi tỷ, trận chiến ấy thật sự đúng với tên gọi bạch cốt như núi dọa chim tan tác, trời đất mờ mịt , máu chảy thành sông, bầu trời bị nhuộm thành sắc đỏ.
Dùng từ hổ vào bầy dê để hình dung cũng không quá, tám trăm triệu quân tinh nhuệ có thể mạnh mẽ tiêu diệt hơn ba mươi tỷ nhân mã, mà một trăm triệu tinh nhuệ do bảy đại Ma vương phái đi làm mồi dụ cũng bất quá mới hao tổn gần năm trăm vạn mà thôi, tỷ lệ hao tổn của song phương quá mức chênh lệch.
Dĩ nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất là Ô Phong và các vị cao thủ thần cấp đều bị dụ dỗ rời đi khiến cho bảy đại Ma vương có được cơ hội giết chóc không chút kiêng kỵ, chỉ riêng sát sát nghiệt mà bảy người này tạo ra đã khó có thể tính được.
Ô Phong sau khi được biết trúng kế vội vàng suất lĩnh chư vị cao thủ thần cấp chạy về cứu viện. Bảy đại Ma vương biết được bọn họ trở lại, lập tức suất lĩnh tám trăm triệu đại quân còn lại rút lui, chạy trốn đến bóng người cũng không có.
Ô Phong trở lại thấy trước mắt núi thây biển máu làm cho khiếp đảm, nguyên nhân làm cho hắn khiếp sợ nhất là làm sao ăn nói với Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu tín nhiệm hắn như thế nhưng hắn lại đại bại, ngay cả đứng trước mặt Dược Thiên Sầu cũng không dám, thậm chí có ý niệm muốn chạy trốn, song Ma giới đã bị phong ấn triệt để, muốn chạy cũng không được.
Mấu chốt là Dược Thiên Sầu vẫn đi theo bên cạnh để bảo vệ, hắn muốn tránh cũng tránh không được, chỉ có thể kiên trì hướng Dược Thiên Sầu thỉnh tội.
Mùi máu tươi nồng nặc trôi nổi lơ lửng trong không trung khiến mọi người không dám thở. Nhìn một màn thê thảm phía dưới, Dược Thiên Sầu nhíu mày thật sâu, may là hắn sớm có chuẩn bị tâm tư nhưng cũng không nghĩ đến cảnh tượng như vậy. Mặt đất trũng sâu, bày cả một nơi cao hơn một chút cũng không có, khắp nơi đều là thi thể lẫn tàn chi chồng chất như núi, máu tươi chan hòa không có chỗ để đặt chân. Tình huống bi thảm này đúng là cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Thử hỏi thảm cảnh như vậy đã ai nhìn thấy?
"Ô Phong chỉ huy bất lực, kính xin Chưởng hình sử giáng tội!" Ô Phong đứng phía sau Dược Thiên Sầu, lắp bắp thỉnh tội.
Mùi máu tươi nồng đậm không khí mạnh mẽ hòa tan sát ý cơ hồ ngăn chặn không được trong lòng, vẻ buồn bã trong mắt Dược Thiên Sầu nhanh chóng thu lại, xoay người nhìn Ô Phong nhẹ nhàng thở dài nói:"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần này chẳng qua là ngươi nhất thời sơ hốt mà trúng gian kế ma đạo thôi. Ta từ trước đến giờ là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người, ta tin tưởng ngươi cuối cùng nhất định có thể hoàn toàn diệt trừ dư nghiệt của bọn chúng, ta đối với ngươi có lòng tin!
"
"Tạ ơn chưởng hình sử đã tha mạng, Ô Phong cúc cung tận tụy suốt đời!" Ô Phong lần này có thể nói là thật sự cảm động, không nghĩ tới để cho đại quân tam giới tổn thất thảm trọng như vậy, Dược Thiên Sầu vẫn còn ký thác hy vọng vào hắn. Điều này làm cho hắn thật sự tin Dược Thiên Sầu không phải muốn hại hắn mà là thật lòng muốn đến giúp đỡ hắn, nếu không lần này có thể đủ lý do đường hoàng giết hắn rồi.
Bất quá Ô Phong cũng chỉ là cảm động được trong giây lát rồi lại nghĩ đến chuyện tạo dựng uy phong. Hắn muốn qua trận chiến diệt trừ ma đạo để trở thành chí tôn tam giới, không phải vì nó mà mất đi hi vọng.
Song tập đoàn năm mươi tỷ trọng binh lại bị chín trăm triệu người đánh cho tan tác, hơn ba mươi tỷ người chết thảm đã làm cho lòng người bàng hoàng, đều có chút e ngại giao thủ với ma đạo, tinh thần xuống tới cực điểm, đâu dễ vực lại lòng tin. Mọi người nếu không phải chặt đứt đường lui, chỉ sợ sớm đã giải tán, không còn ai muốn nghe lệnh Ô Phong đi bán mạng .
Ô Phong vì tránh khỏi giẫm lên vết xe đổ, đem hơn sáu mươi tỷ nhân mã còn dư lại tụ họp để dễ dàng trợ giúp lẫn nhau.
Nhưng nếu cứ để cho bảy đại Ma vương suất lĩnh tám trăm triệu tinh nhuệ có không gian đánh du kích hơn nữa thì cơ hồ sẽ dây dưa không dứt.
Tùy thời mà động, Ô Phong một mực nhẫn nại chờ đợi, cũng không dám lỗ mãng thêm lần nữa. Chỉ đến khi xác định được chủ lực của bảy đại Ma vương thì lập tức suất lĩnh toàn quân đuổi giết, trọng điểm chính là bảy đại Ma vương. Lập tức làm cho bảy đại Ma vương khổ không thể tả, bọn họ lại không thể buông bỏ tám trăm triệu tinh nhuệ chạy trốn một mình, kết quả là tổn thất gần một trăm triệu nhân mã.
Bất quá vào thời khắc mấu chốt, bảy đại Ma vương nắm được thời cơ chiến đấu, lấy dũng khí không sợ chết chuyển bất lợi thành có lợi. Bọn họ phát hiện đại quân tam giới tinh thần không phấn chấn, thậm chí có người đang lúc truy kích mang số lớn nhân mã dấu giếm. Bảy người bọn họ lại mạo hiểm, suất lĩnh một nhóm người tiếp tục chạy trốn làm mồi, một lần nữa hấp dẫn Ô Phong và các cao thủ thần cấp đuổi theo.
Đợi đến lúc Ô Phong và một đám cao thủ dần dần cách xa đại quân, chừng ba trăm triệu tinh nhuệ ma đạo mai phục lập tức như hai lưỡi đao sắc bén áp sát vào đại quân truy kích làm bọn họ rối loạn trận cước, cộng thêm tinh thần xuống thấp không còn lòng dạ ứng chiến, không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người đánh lén nên cơ hồ là tản ra chạy trối chết.
Kết quả một tập đoàn trọng binh sáu mươi tỷ nhân mã lại bị chừng ba trăm triệu phục binh đánh sâu vào trung tâm. Sáu trăm triệu tinh nhuệ khi sau khi hội sư cũng không ham chiến mà vòng ngược trở lại đánh giết. Đám người Ô Phong sau khi nghe được đại quân gặp phải tập kích đều thất kinh, còn tưởng rằng vừa trúng kế đuổi theo sai mục tiêu, cho nên vội vàng quay lại cứu viện.
Chờ được đến lúc bọn họ quay lại thì sáu trăm triệu ma đạo tinh nhuệ đã trốn mất tăm, đồng thời tương đương cũng giải trừ tình huống nguy hiểm cho bảy đại Ma vương.