"Ta không có biện pháp tĩnh tâm, ngươi tự mình nhìn đi." Dược Thiên Sầu vung tay lên nhưng trong lúc xoay người nhìn qua bàn quay kim khí lại ngẩn cả người.
Hồng Thái Long đang định khuyên bảo thêm thấy vậy cũng sáng mắt, đoán chừng là phát hiện cái gì, lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào, ngó chừng nhất cử nhất động của Dược Thiên Sầu .
Dược Thiên Sầu chậm rãi ngồi xuống, đưa tay gõ vào cái bàn quay kim khí, hắn phát hiện trên mỗi một vòng của chiếc bàn quay kim khí đều có không ít vùng lõm xuống.
Nếu chỉ là những vùng lõm thì không có gì lớn, mấu chốt là trong những vùng lõm đó có hai khắc hai chữ làm hắn khiếp sợ,
"Phù tiên", có vài vũng còn khắc thêm hải đồ của một hòn đảo. Liên tục gõ vào để xác nhận, cuối cùng hắn nhớ đến một vật, kêu lên thất thanh:
"Phù tiên lệnh!"
Nếu như hắn nhớ không lầm, trong những vùng lõm này có hai loại đồ án, chính là Phù Tiên đảo và Phù tiên lệnh. Bởi vì hắn từng có được Phù tiên lệnh nên nhìn đã nhìn rất rõ hình điêu khắc này, cái này không thể gọi là tình cờ để hình dung.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Hai mắt Hồng Thái Long sáng lên, đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt tò mò hỏi:
"Phù tiên lệnh là vật gì?" Dược Thiên Sầu không trả lời, chỉ lắc đầu lẩm bẩm:
"Điều này sao có thể, Phù Tiên đảo và Phù tiên lệnh lại có liên quan đến đồ vật trong Phượng Hoàng thần miếu chứ?" Hắn bất giác nhớ lại năm đó, cảnh tượng lấy được Phù tiên lệnh gia nhập Phù Tiên đảo hiện ra rõ mồn một trước mắt. Hắn loáng thoáng đang nhớ lại truyền thuyết về Phù Tiên đảo và Phù tiên lệnh. Theo truyền thuyết Phù tiên lệnh vốn là có ba trăm cái, người nào nếu có thể đem ba trăm cái Phù tiên lệnh tập trung lại với nhau thì có thể biết được một bí mật. Hắn lúc ấy đã cảm thấy kỳ quái, ba trăm cái Phù tiên lệnh vào lúc đầu tiên chắc đã cùng xuất hiện, sao ngay cả người của Phù Tiên đảo cũng không biết rốt cuộc là bí mật gì.
Hiện giờ xem ra có lẽ ba trăm cái Phù tiên lệnh kia khi phối hợp với chiếc bàn quay này sẽ giải ra được bí mật. Chẳng lẽ là nơi phong ấn của Vô Thượng thần cung?
Dược Thiên Sầu càng nghĩ càng khiếp sợ, nếu như không phải là thấy vật này, hắn đã sớm quên mất chuyện tình Phù tiên lệnh, bắt đầu đếm số lượng vùng lõm trong bàn quay:
"Một, hai, ba, bốn,
Năm..............., hai trăm chín mươi bảy, hai trăm chín mươi tám, hai trăm chín mươi chín, ba trăm...... Không nhiều không ít, thật sự là ba trăm, điều này sao có thể? Phù Tiên đảo hóa ra có quan hệ với Phượng Hoàng thần miếu!" Hồng Thái Long ở bên cạnh bị mấy lời khó hiểu của hắn hành hạ gãi đầu gãi tai, dở khóc dở cười nói:
"Thân huynh đệ của ta, có cái gì bí mật không nên một người độc chiếm! Nói ra cùng ta đi! Lão Long sắp bị ngươi làm tức chết đây." Dược Thiên Sầu cũng không còn dấu diếm, quay sang kể lại chuyện lúc trước hắn ở nhân gian gia nhập Phù Tiên đảo và kiến văn về Phù tiên lệnh. Hồng Thái Long sau khi nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, cười ha hả:
"Đổi người bình thường ai có thể giải khai điều bí mật này? Đây quả thực là số mệnh! Không trách được Bàn Long lão tổ muốn đem gánh nặng diệt trừ Ma thần giao phó cho ngươi thi hành, đổi lại là những người khác có nghĩ nát óc cũng vô dụng!" "Đúng vậy!" Dược Thiên Sầu lúng túng cố nặn ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng rủa thầm là ngẫu nhiên mà thôi.
Đột nhiên, Hồng Thái Long đứng lên há miệng nuốt cái bàn quay vào trong bụng rồi vung tay lên nói:
"Nên sớm không nên trễ, đi!" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên đứng lên nói:
"Đi đâu?" "Đương nhiên là đi chỗ ngươi nói là Phù Tiên đảo"... Hồng Thái Long hắc hắc cười trộm nói:
"Chuyện rất rõ ràng, Phù Tiên đảo khẳng định chính là chỗ phong ấn Vô Thượng thần cung, nếu như biết được chỗ rồi còn đợi tới khi nào? Lấy được Vô Thượng thần cung, chúng ta cũng có thể đi thần giới rồi, ngươi muốn cứu Vũ Lập Tuyết hay diệt trừ Ma thần đều được. Đi mau, đi mau, lão Long ta khẩn cấp muốn nhìn một chút Vô Thượng thần cung trong truyền thuyết kia là gì." Dược Thiên Sầu nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, thuận tay bắn ra một tiểu ngân cầu xuống dưới chân núi, vung tay lên rồi hai người nhất tề biến mất ở đỉnh núi.
Trời cao biển rộng vô tận, Phù Tiên đảo vẫn là Phù Tiên đảo kia, đại trận phòng hộ trên đảo cũng vẫn tồn tại nhưng căn bản không ngăn cản được hai người tiến vào, trực tiếp xuất hiện ở trên đảo.
Mới qua mấy năm không có ai ở mà kiến trúc trên đảo đã lộ ra vẻ tàn tạ, cỏ dại mọc đầy, cả Phù Tiên đảo im ắng, không thấy một bóng người, trên thực tế chủ nhân của đảo này cũng không thể trở về .
Thăm lại chốn xưa, nhìn vật nhớ người, Dược Thiên Sầu cảm khái không dứt, tình hình năm đó mới vào Phù Tiên đảo thoáng như ngày hôm qua, hôm nay cảnh còn người mất, hết thảy đều do tội lỗi của mình đã khiến cho cảnh tượng nhất thời từng là thiên hạ đại phái đệ nhất mai một ở trong năm tháng.
Hắn bước chậm chung quanh đảo ngắm nhìn tìm kiếm dấu chân ngày trước. Hồng Thái Long thì không đa sầu đa cảm như vậy. Ầm một tiếng, đại trận phòng hộ trên đảo đã bị hắn mạnh mẽ phá hủy, phóng đi tứ phía dùng thần thức cường đại xâm nhập dò xét.
Tìm nhiều lần rồi hắn lại trở về bên cạnh Dược Thiên Sầu kỳ quái nói:
"Ngươi nhớ không lầm chứ! Nếu như trên Phù Tiên đảo này thật sự có thần khí như Vô Thượng thần cung thì một chỗ nhỏ như vậy sao không hề phát hiện được một chút dị thường!" "Một chút dị thường cũng không có?" Dược Thiên Sầu cũng có chút không tin, tự mình bay đến không trung, phóng xuất thần thức đến cực hạn quét qua trên đảo lẫn dưới sâu mấy lần, không bỏ qua bất kỳ một địa phương nào nhưng vẫn không hề phát hiện một chỗ nào dị thường, trở xuống mặt đất cảm thấy có chút kỳ quái nói:
"Không sai! Đồ hình trên cái bàn quay giống nhau như đúc trên Phù tiên lệnh!" "Nếu không sai, vậy để lão Long ta đem Phù Tiên đảo này hủy đi, ta không tin tìm không được nó." Hồng Thái Long nhe răng cười ngắm nhìn bốn phía, chỉ muốn lập tức lật cả đảo lên một lần.
"Phí công thôi, không có tác dụng đâu." Dược Thiên Sầu đưa tay ngăn trở, cau mày khẽ lắc đầu nói:
"Sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy, nếu như Vô Thượng thần cung có thể dễ dàng tìm được như thế thì chỉ sợ lúc Cổ thần hạ xuống đã sớm bị người ta lấy đi rồi, còn đâu đến lượt chúng ta kiếm tiện nghi. Đem cái bàn quay kia ra xem kỹ lại xem." "Cứ vậy đi!" Hồng Thái Long há miệng phun ra chiếc bàn quay kim khí, đặt ngang trên mặt đất, không biết là nguyên nhân chịu lực tác động hay vì nguyên nhân gì mà chiếc bàn lại chuyển động một chút.
Những vòng kim loại khác không chuyển động, duy chỉ có một vòng chuyển động. Là một người xuyên việt, kiến thức của Dược Thiên Sầu khác biệt với những người cùng thời đại, chỉ với ba chữ
"Kim chỉ nam" đã làm hắn nhướng mắt, cẩn thận xem xét chuyển động của vòng kim loại kia.
Nhìn một lúc không thấy có gì kỳ quặc, hắn cẩn thận quan sát cả bàn quay. Từ lúc nhìn thấy cái bàn quay đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn xem xét cẩn thận hắn như thế.
Không bao lâu, tại một chỗ lõm của vòng ngoài có một mũi tên chỉ bốn phương tám hướng đã làm hắn chú ý. Linh quang trong đầu chợt lóe, hắn nhanh chóng xem xét tất cả các vòng trên bàn quay thì phát hiện trừ một vòng và một mũi tên chỉ cùng hướng ra bên ngoài thì không còn mũi tên nào trùng.
"Khó càng thêm khó! Muốn từ trên mâm này nhìn ra đến tột cùng , thật sự là khó khăn! Dược Thiên Sầu, nếu như ta không đoán sai thì ba trăm vùng này phải chia ra gắn với Phù tiên lệnh tương ứng mới nhìn ra được chút gì." Hồng Thái Long rung đùi đắc ý nói.
Dược Thiên Sầu lặng lẽ bưng cái mâm quay từ trên mặt đất rồi quan sát thấy vùng lõm kia lại lần nữa phối hợp với mũi tên chỉ hướng vừa rồi.
Hồng Thái Long nói vẻ quái lạ:
" Có phải ngươi nhìn ra được chút gì rồi không?" Dược Thiên Sầu không nói hai lời, nâng bàn quay bay đi theo hướng mà mũi tên vừa chỉ.
Hai người bay đến cấm địa của Phù Tiên đảo, vùng lõm kia đột nhiên phóng xuất ra ánh sáng mờ. Dược Thiên Sầu lập tức dừng lại, cúi đầu vừa nhìn, chính là chỗ mà năm đó cung phụng của Phù Tiên đảo từng ở, lập tức chỉ vào một căn phòng bên dưới, trầm giọng nói:
"Nếu như ta đoán không sai thì trong phòng này chắc là có một khối Phù tiên lệnh!" Hồng Thái Long thấy vùng lõm kia phóng xuất ra ánh sáng mờ thì cũng hưng phấn xoa tay:
" Để ta tới tìm!" Hắn dùng thần thức quét qua căn phòng rồi sáng mắt tiến thẳng vào trong, một chưởng đánh gãy bề mặt của một chiếc ghế mục, từ trong đó rơi ra một khối lệnh bài giống như làm bằng gỗ đen, cầm lên thì thấy một mặt có khắc hai chữ
"Phù tiên", một mặt còn lại khắc hải đồ vùng đảo, quả nhiên giống với đồ án trong bàn quay kim khí.
Hắn dùng ngón tay gõ gõ một cái thì phát ra tiếng kêu leng keng, chiếc lệnh bài giống như làm bằng gỗ nhưng lại không phải, rất cứng rắn, không biết là loại vật liệu gì.
Hồng Thái Long cầm tấm lệnh bài nhanh chóng trở lại, cười ha ha nói:
"Khốn kiếp, thật đúng là có giấu, lại giấu ở trong ghế, có người nào lại nghĩ ra trong tấm ván mỏng sẽ giấu vật này." "Gắn vào vùng lõm phát sáng xem sao." Dược Thiên Sầu chỉ vào nói. Hồng Thái Long thấy bên trong đó cũng khắc hai chữ
"Phù tiên" thì lập tức đem tấm lệnh bài tương ứng lắp vào vừa khít, vầng sáng mờ lập tức biến mất.
Đồng thời ở bên trong lại có một vòng kim loại chuyển động, , Dược Thiên Sầu tiếp tục cầm bàn xoay đi theo hướng chỉ của mũi tên, Hồng Thái Long theo sát phía sau.
Đến một hải vực cách Phù Tiên đảo không xa thì vùng lõm lại phát ra ánh sáng mờ, lần này không cần Dược Thiên Sầu ra lệnh, Hồng Thái Long đã chui vào trong biển, chỉ chốc lát sau đã cầm một tấm lệnh bài bay lên, nhìn Dược Thiên Sầu cười ha ha nói:
"Lão Long ta thật là phục ngươi, ta nói đầu óc ngươi đúng là nhanh nhạy, lão Long ta xem hồi lâu cũng không biết có ý nghĩa gì, ngươi vừa nhìn đã hiểu rồi, mau nói cho ta biết là làm sao." Dược Thiên Sầu cũng không dấu diếm, đem sự huyền bí bên trong giải nghĩa . Sau đó Hồng Thái Long lại đem tấm Phù tiên lệnh trong tay lắp vào, bàn quay lại chuyển động rồi tiếp tục chỉ một phương hướng khác.
"Để cho ta vui đùa một chút, để cho ta vui đùa một chút." Hồng Thái Long cướp lấy bàn quay rồi hai người nhanh chóng bay đi theo hướng chỉ.