Tinh Thần Châu Chương 414: Phí an gia

"Là ý tứ gì thì ta không cần nói." Cừu Vô Oán hắc hắc cười: "Ngươi không thấy những người đó đối với Dược Thiên Sầu rất dễ bảo, thủ hạ tốt như vậy, ngươi nghĩ Dược Thiên Sầu có thể thành thành thật thật giao người ra đây sao?"
 
"Ai! Mặc kệ có nguyện ý hay không, ngươi và ta cuối cùng cũng phải có người đi nói! Bằng không không có biện pháp hướng các phái ăn nói." Đông Phương Trường Ngạo bất đắc dĩ.
 
"Người ta vừa mới cứu mạng chúng ta, chúng ta lại đi cắt thịt người ta, lời này ai có thể nói ra khỏi miệng?" Cừu Vô Oán vỗ bàn trả lời.
 
Đông Phương Trường Ngạo nhíu mày nói: "Bọn họ không nhìn thấy được tình hình lúc đó, nên đứng nói mà thắt lưng không đau nhức. Nhưng nếu như Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung đều đồng ý, ở đây chỉ có chúng ta làm chủ sự, cũng chỉ có ngươi và ta đi nơi."

 
"Nói cái rắm!" Cừu Vô Oán đứng bật lên, chỉ về hướng đông, phẫn nộ nói: "Bọn họ ở xa, mới dám dõng dạc. Ngươi có tin hay không, giả như lúc này mặt đối mặt, bọn họ có một người nào dám ở ngay trước mặt Dược Thiên Sầu nói ra lời như vậy, tính tính của tiểu tử kia, quản ngươi tu vi cao bao nhiêu, quản ngươi là ai, tại chỗ lập tức giết người, là môn phái nào dám phóng thí như vậy?"
 
"Bên trong đây cũng có pháp chỉ của Vạn Ma Cung, ngươi dám không tuân?" Đông Phương Trường Ngạo hỏi.
 
Cừu Vô Oán nghe vậy nhất thời tức giận đến xuy mép trừng mắt, đặt mông ngồi phịch xuống. Đông Phương Trường Ngạo đứng lên, than thở: "Chúng ta dây dưa ở chỗ này cũng không phải biện pháp, đi thôi! Chúng ta cùng đi, muốn mất mặt cùng nhau mất."
 
Trên lầu Bách Hoa Cư, Dược Thiên Sầu đang đứng trước cửa sổ niết cằm cười nhạt, kết quả thương nghị phía bên Đông Hải vừa ra tới, Tất Sơn lập tức truyền lại tin tức, làm người của cửa hàng Tất gia đem tin tức nói cho hắn. Hiện tại hắn đang chờ đợi, thật muốn nhìn xem người nào của tu chân liên mình tới nói cho hắn tin tức này.
 
Bách Mị Yêu Cơ đứng dựa một bên cau mày, nàng là giáo chủ Hồng Phấn giáo, kết quả thương nghị vừa ra tới, nàng tự nhiên liền biết ngay. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn nàng, cười lạnh: "Những môn phái như các ngươi không có một ai là thứ tốt. Sớm biết như vậy ta để đệ tử các phái chết sạch sẽ trong Bách Hoa Cốc, một đám người lấy oán trả ơn."
 
Bách Mị Yêu Cơ trợn mắt nói: "Ngươi nổi giận sao mắng luôn cả ta, các phái cùng tán thành, một Hồng Phấn giáo nho nhỏ như ta có thể ngăn cản nổi sao? Huống chi ngươi là người dễ nói chuyện như vậy? Ngươi sẽ chịu giao người ra sao?"
 
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, nghĩ thầm, trò hay ở phía sau, chúng ta chậm rãi chơi.
 
"Uy! Ta hỏi ngươi, sáu trăm tán tu và Anh Hùng có quan hệ gì?" Bách Mị Yêu Cơ cười quyến rũ nhích lại gần, lại dùng ngón tay chọt chọt trên lưng hắn.
 
Dược Thiên Sầu rất thẳng thắn lắc đầu nói: "Không có chút quan hệ nào, đừng suy
 
Nghĩ miên man."

 
Tử Y ngồi một bên, trừng lớn mắt nhìn hai người, phía trước nghe lời nói còn hiểu được, đến phía sau càng nghe càng hồ đồ. Mắt thấy hai người quấn vào một chỗ, trong lòng nổi lên cỗ ghen tuông thật kỳ lạ.
 
"Tới rồi." Dược Thiên Sầu nhìn phía dưới thấy Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cùng đi tới nói. Bách Mị Yêu Cơ cũng nhìn theo, hai người phía dưới cũng thấy được hai người đứng trên cửa sổ, đưa mắt nhìn nhau, trầm lặng đi vào Bách Hoa Cư.
 
Hai người vừa đi vào phòng, Dược Thiên Sầu nhìn hai người xua tay nói: "Cái gì cũng không cần nói, ta đều đã biết. Vì đại cục, ta không có ý kiến, thế nhưng ta nói lời thành thật, ta không làm chủ được chuyện này, có cái gì muốn nói, các ngươi nói ngay mặt bọn họ đi! Ta sẽ không chen vào, miễn cho có người nói ta phá hư. Đi thôi! Theo ta đi gặp bọn họ."
 
Hai người sủng sốt, lập tức ngẫm lại cũng phải, người của tứ đại gia tộc sợ rằng đã nói trước cho hắn, bất quá như vậy cũng tốt, miễn cho bị xấu hổ. Vì vậy hai người không nói một câu, lại cùng hắn đi ra. Chỉ là trong lòng không ngớt oán thầm, người này dễ nói chuyện như vậy?
 
Vừa ra Bách Hoa Cư, liền nhìn thấy những người qua đường không ngừng hướng Dược Thiên Sầu hành lễ, ai kêu hắn cứu tính mạng của mọi người làm chi! Dược Thiên Sầu trên đường hòa ái mỉm cười xua tay. Đoàn người ra khỏi Bách Hoa Cốc, Dược Thiên Sầu ném ra thanh phi kiếm, đạp kiếm bay đi, mấy người đi theo đến một sơn cốc hẻo lánh hạ xuống.
 
Nhìn quanh bốn phía không gặp một người, Dược Thiên Sầu vỗ vỗ tay, bỗng nhiên trong một góc âm u của sơn cốc có tiếng người quát: "Ai?"
 
"Thiên vương cái địa hổ." Dược Thiên Sầu lắc lắc đầu nói ra một câu thật kỳ lạ. Nơi góc âm u có người trả lời: "Bảo thấp trấn hà yêu!"
 
Mấy người lập tức hiểu được, nguyên lai là ám hiệu, cũng bị ám hiệu kinh điển như vậy làm kinh ngạc nhìn nhau. Mấy bóng người phóng tới, chính là vài tên tán tu, chỉ thấy mảnh vải đen phủ đầu đã kéo lên phân nửa, lộ ra mũi và miệng, miệng còn dính bùn, còn đang nhai nhai, ra vẻ đang ăn món gì đó.
 
Mấy người Đông Phương Trường Ngạo chuyển ánh mắt qua tay bọn họ, chỉ thấy có người cầm củ khoai, có người cầm rau dại, đều ăn hơn phân nửa, nguyên lai họ đang ăn thứ này, bất quá chưa từng rửa qua, có lẽ vừa đào lên thì lấy ăn ngay.
 
Mấy người nhìn thấy thật kỳ lạ, không biết họ đang làm gì. Chợt thấy Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói: "Các huynh đệ, là ta xin lỗi các ngươi, ai! Phù Tiên Đảo Đông Phương trưởng lão và Vạn Ma Cung Cừu trưởng lão mang đến pháp chỉ của tu chân liên mình, các ngươi hãy tự quyết định, ta không nói gì nữa." Nói xong lẳng lặng đứng sang bên, làm như không để ý tới.
 
Xin lỗi bọn họ? Người này đang làm gì? Mấy người vẻ mặt mê hoặc, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán trao đổi ánh mắt, Cừu Vô Oán tiến lên một bước, ho khan một tiếng nói: "Nhận được pháp chỉ do tu chân liên mình truyền đến, để ứng đối khiêu khích của ngoại bang tu sĩ, quyết định từ trong các ngươi điều hơn năm trăm người đến trợ giúp, ngay hôm nay lập tức xuất phát!"
 
"Phi!" Đầu lĩnh ói ra thứ gì đó trong miệng, quay đầu nhìn Cừu Vô Oán xua tay nói: "Cái gì chó má pháp chỉ, chúng ta không biết. Thời gian cầm tiền chúng ta không có phần, thời gian liều mạng thì nghĩ tới chúng ta. Con mẹ nó, cho đến bây giờ chúng ta chưa từng được thấy một viên linh thạch, mỗi ngày ở trong núi phải đào thứ này ăn, thứ gì vậy!"
 
Nói xong tiện tay ném đi nửa củ khoai lang, mấy người bên cạnh cũng ném vật trong tay, hét lên: "Đúng, không trả tiền thì mặc kệ, mặc kệ." Đưa tay lau miệng, bọn họ đều kéo sụp khăn che mặt xuống.
 
Đông Phương Trường Ngạo nhướng mày, sắc mặt Cừu Vô Oán trầm xuống, hai người cũng không phải kẻ ngu si, làm nửa ngày lộng ra tràng diện lớn như vậy đem ra hù dọa người, nói đến cùng cũng vì tiền, mười phần đúng phong cách của Dược Thiên Sầu. Nếu như nói không phải do Dược Thiên Sầu sai sử, đó mới thật là gặp quỷ.
 
Tử Y đối với cách nói không trả tiền không làm việc của những người che mặt này thầm đồng ý gật đầu, chỉ là nghi hoặc vì sao bọn họ phải ăn những thứ này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
 
Bách Mị Yêu Cơ không khỏi mủn cười, người này nếu muốn làm phải làm giống một chút, không nên làm cho kẽ hở chồng chất như vậy, đường đường tu sĩ Độ Kiếp kỳ lại đói đến mức đào khoai lang ăn? Bằng tu vi bọn họ ích cốc nửa năm cũng không thành vấn đề, dùng lý do này đòi tiền, thật là quá trắng trợn.
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi có ý tứ gì?" Cừu Vô Oán xoay người hỏi, sắc mặt âm trầm có loại cảm giác bị người đùa giỡn.
 
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, các ngươi hiểu được là tốt rồi, chỉ sợ các ngươi không rõ, bằng không thật đúng là xem lão tử như kẻ ngu ngốc. Hắn chậm rãi xoay người lại nói: "Ta có ý tứ gì? Ý tứ của họ là của họ, không quan hệ gì tới ta."
 
Đông Phương Trường Ngạo vỗ vỗ tay Cừu Vô Oán, ý bào hắn đừng quá kích động, lại đi tới hỏi vài tên tán tu: "Pháp chỉ chúng ta đã nhắn nhủ, các ngươi có yêu cầu gì, không ngại cũng nói cho ta biết, do ta chuyển đạt cho tu chân liên mình."
 
"Đông Phương trưởng lão minh giám." Tán tu đầu lĩnh che mặt ôm quyền nói: "Chúng ta đều là tán tu, lúc tu chân liên mình không dùng tới chúng ta, ngay con mắt cũng lười nhìn chúng ta. Hôm nay cần dùng tới, chỉ dùng một pháp chỉ thì bắt chúng ta đi liều mạng, thực sự là hảo dự định. Chúng ta trên có già dưới có trẻ, lại không có môn phái làm bảo chứng, nếu chết đi thì không còn gì, hôm nay chỉ có một yêu cầu, cho huynh đệ chúng ta một chút phí an giạ, như vậy cho dù đã chết, chúng ta cũng không thể nói gì hơn."
 
Trên có già dưới có trẻ? Còn tiền an gia? Thế nào cảm giác giống như thế tục giang hồ? Đông Phương Trường Ngạo hơi sửng sốt, thiếu chút nữa nghe không hiểu ý tứ, nhưng hiểu được là bọn họ muốn lấy tiền. Hắn hít một hơi thật sâu, tận lực bảo trì bình tĩnh nói: "Các ngươi muốn bao nhiêu tiền, có thể trực tiếp nói cho ta biết, ta sẽ chuyển đạt cho tu chân liên mình, về phần có được cấp hay không, ta cũng không thể bảo chứng."
 
Đầu lĩnh tán tu che mặt nói: "Chúng ta có hơn sáu trăm huynh đệ, mỗi người mười vạn thượng phẩm linh thạch, ít hơn số này thì khỏi nói nhiều."
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-414/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận