"Hơn sáu ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, các ngươi đây là sư tử ngoạm a!" Cừu Vô Oán cười lạnh nói.
"Cừu trưởng lão sao lại nói vậy, nói chung ai cũng không miễn cưỡng ai, trả thù lao thì làm, không thì thôi. Thiên hạ rộng lớn, tin tưởng hơn sáu trăm huynh đệ chúng ta đoàn kết cùng một chỗ, muốn kiếm sáu ngàn vạn thật không phải là việc gì khó, Cừu trưởng lão thấy thế nào?" Tán tu đầu lĩnh che mặt nhàn nhạt nói, nhưng ý tứ uy hiếp hàm xúc trong lời nói mặc là ai cũng đều nghe ra.
Đông Phương Trường Ngạo ngăn lại Cừu Vô Oán có chút xung động, gật đầu nói:
"Ý tứ các ngươi ta đã biết, nhất định chuyển đạt, trước hết cứ nói như vậy! Xong câu trả lời, trở lại nói cho chư vị." Cừu Vô Oán không nói một lời, dẫn đầu bắn lên khoảng không bay đi, Đông Phương Trường Ngạo hướng mọi người chắp tay, cũng rời đi.
"Làm được không tệ, các ngươi tiếp tục, ta sẽ không quấy rối nữa." Dược Thiên Sầu cười bỏ lại một câu nói, xuất ra phi kiếm rời khỏi, hai nàng cũng cùng đi theo. Mấy người cứ như vậy mà đi, không có được hiệu quả gì thực tế.
Các phái nhận được tin tức từ bên này truyền lại, nhất thời có không ít người chửi ầm lên, nhưng vẫn cảm thấy những tán tu này tụ cùng một chỗ đúng thật là uy hiếp, nhất định phải nghĩ biện pháp phân giải mới xong. Song song phải tuyển nhận vào chính môn hạ của mình để sai sử, đặc biệt ở tình thể này, có thêm một nhóm cao thủ Độ Kiếp kỳ ý nghĩa là gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Sáu ngàn vạn dù có lớn nhưng các môn phái đều có thể lấy ra, nhưng không ai muốn để ai chiếm lấy sáu trăm người một lúc. Vì vậy các phái lấy ra biện pháp gom tiền, theo một người mười vạn thượng phẩm linh thạch mà tính, cứ thế chia cắt sáu trăm tán tu kia. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán nhận được tin tức lại lần nữa tìm tới những tán tu, nào ngờ đám người kia không nhìn thấy tiền thì không làm việc, đòi lấy linh thạch trước rồi mới tính toán sau.
Yêu cầu của đám người kia cũng không tính là quá đáng. Nhưng nhiều ít Cừu Vồ Oán vẫn có điểm buồn bực, chưa bao giờ hắn bị áp chế tới mức này. Đông Phương Trường Ngạo thì mặt không đổi sắc hỏi:
"Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người? Nói cho ta biết, để ta hồi báo Liên mình Tu Chân thử xem nào." "Sáu trăm ba mươi hai người. Chỉ cần nhìn thấy tiền, chúng ta cam đoan không thiếu một ai. Các ngươi yên tâm, chúng ta nói được thì sẽ làm được." "Hảo!" Đông Phương Trường Ngạo sảng khoái đáp ứng. Hai người lại quay về đem yêu cầu của đám tán tu nhắn đi. Các phái nghe tin xong, mặc dù tức khí, nhưng có thể chiếm lấy vây cánh của Dược Thiên Sầu, để cho hắn biến thành cô độc, cũng là đáng giá.
Vĩ thế lệnh cho người ở Bách Hoa Cốc, đem tiền mang ra giao cho Đông Phương Trương Ngạo và Cừu Vô Oán. Các phái cũng không tin, những người này dám cần tiền xong rồi chạy trốn. Tuy rằng sáu trăm cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ mặc dù khủng bố, nhưng nếu đã xâm phạm vào lợi ích của các phái, thì cũng khó lòng mà thừa nhận lửa giận của cả Hoa Hạ tu chân giới.
Bên trong tổng bộ của Liên mình Tu Chân, Cừu Vô Oán cầm theo túi trữ vật trong tay, hậm hực nói:
"Giờ linh thạch cũng đã chuẩn bị xong rồi. Ta xem bọn hắn còn có thể diễn thêm trò gì nữa. Trừ phi là muốn đối lập cùng với Liên mình Tu Chân!" Đông Phương Trường Ngạo khẽ cau mày. Hai ngày qua Dược Thiên Sầu biểu hiện bình tĩnh quá mức. Thực giống như chuyện này cùng hắn đều không có một chút quan hệ nào. Chẳng lẽ hắn dễ dàng giao đám người đó ra như vậy hay sao?
"Ngươi có thấy Dược Thiên Sầu có chút cổ quái không?" Đông Phương Trường Ngạo chợt hỏi.
"Ưm! Hai hôm nay không thấy hắn đến gây sự, khiến cho ta cũng cảm thấy nghi hoặc." Cừu Vô Oán hồ nghi đáp.
"Chuyện này tất có âm mưa bên trong." Đông Phương Trương Ngạo thoáng trầm ngâm, lại lắc đầu nói:
"Quên đi, chuyện này nói cho cùng thì vẫn là Liên mình Tu Chân đuối lý. Chúng ta đây chỉ cần hoàn thành ứách nhiệm chuyển cáo là được rồi. Ài! Tiếp tục đi thêm một chuyến nữa nào!" Hai người ra khỏi tổng đà Liên mình Tu chân, thì đã thấy bên ngoài treo không ít cờ trắng chiêu hồn. Hiển nhiên đây là đêm nay sẽ tổ chức một tràng nghi thức tế điện, để cúng bái cho những đệ tử các phái đã chết. Chứng kiến cảnh tượng này, tâm tình hai người hơi trầm xuống. Bởi vì Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung đồng dạng cũng chết không ít đệ tử!
Lúc này trên lầu Bách Hoa Cư, Dược Thiên Sầu đang uống chà bàn chuyện phiế cùng Bách Mị Yêu Cơ. Vừa nhìn thấy bóng dáng của hai người đi ra, hắn liền thân thiết vẫy tay hỏi thăm, hai người cũng khẽ gật đầu đáp lễ.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời khỏi Bách Hoa Cốc. Bách Mị Yêu Cơ quay sang cười nói:
"Tiểu hồ ly, ngươi đang giở trò quỷ gì thế, có thể nói cho ta nghe một chút được không?" Dược Thiên Sầu thần tình vô tội, lắc đầu thở dài:
"Lúc này rõ ràng là ta đang an phận sống qua ngày. Ngươi từ đâu mà nhìn ra ta đang toan tính chuyên xấu đây? Haiizz! Bản tâm ta hướng trăng sáng, nhưng trắng sáng lại chiếu xuống mương máng ah!" "Nga! Vậy thì ta đành phải mỏi mắt chờ mong rồi. Hy vọng rằng chuyện này sẽ thú vị..." Bách Mị Yêu Cơ cười khanh khách nói.
Tử Y đứng ở bên cạnh, bỗng dưng bị ai phát hiện ra, bản thân mình ở nơi này giống như hơi thừa thãi.
Ngoài Bách Hoa Cốc...
Cừu Vô Oán cau mày nói:
"Ta có chút kì quái. Nữ nhân Bách Mị Yêu Cơ kia, tiềm ần nhiều qua như vậy. Vì sao bây giờ lại cùng đi với Dược Thiên Sầu nhỉ?" "Ngươi không hiều thì quay về hỏi bọn hắn xem, như vậy không phải là tất cả đều sẽ rõ ràng ư?" Đông Phương Trường Ngạo phun ra một câu, liền nhảy lên không trung, hướng về phía đám người Tán Tu ẩn thân mà bay đến. Cừu Vô Oán trừng mắt đuổi theo, hai người này từ sau lần địa chiến kia, quan hệ đã thuyên giảm đi ít nhiều.
Đi tới cái sơn cốc hôn ám bí mật lần trước. Hai người ngắm nhìn hoàn cảnh ầm trớt bốn phía xung quanh, trong lòng không khỏi bội phục đám người này, lại có thể ản trốn ở đây, không di chuyển đi đâu. Trải qua câu ám hiệu chán ngấy. Đám người kia liền xuất hiện. Đông Phương Trường Ngạo cầm túi trữ vật trong tay giao cho đầu lĩnh tán tu nói:
"Sáu ngàn ba trăm hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, một khối đều không thiếu, các ngươi kiểm tra đi." Đầu lĩnh tán tu che mặt, khoát tay nói:
"Hảo, sáng sớm ngày mai, ta sẽ chờ ở bên ngoài Bách Hoa Cốc. Sau khi tập kết đông đủ liền chạy tới Đông Hải Chi Tân." Đông Phương Trường Ngạo nhìn Cừu Vô Oán. Hiển nhiên là không nghĩ tới đối phương sẽ đáp ứng thống khoái như thế này. Cừu Vô Oán trầm giọng nói:
"Linh thạch đã giao cho các ngươi, hy vọng các ngươi sẽ tuân thủ ước hẹn, ta không mong muốn tới lúc đó sẽ thiếu một người huynh đệ nào của ngươi đâu." "Cừu trưởng lão hãy yên tâm, ngày mai ngươi sẽ thấy, sáu trăm ba mươi hai Tán Tu lần trước xuất hiện ở bên ngoài Bách Hoa Cung, sẽ không thiếu một ai!" Đầu lĩnh tán tu khí phách hào hùng nói.
"Như thế thì tốt, nhưng ta hy vọng các ngươi nhớ kĩ. Ngàn vạn lần đừng ôm tiền chạy mất. Cái hậu quả này không phải là Dược Thiên Sầu có thế gánh vác nổi đâu." Cừu Vô Oán trầm giọng cảnh báo nói.
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, chúng ta đã xác nhận các ngươi là thủ hạ của Dược Thiên Sầu. Các ngươi mà trốn, Liên mình Tu Chân sẽ tìm Dược Thiên Sầu tính sổ.
"Cảm tạ Cừu trưởng lão chân thành khuyên bảo, hẹn ngày mai gặp nhau!" Đầu lĩnh tán tu cười xòa một tiếng, khoát tay lên, nhóm người tán tu lại âm thầm tản đi.
Màn đêm buông xuống, trên không trung trăng sáng như gương.
Bách Mị Yêu Cơ từ dưới lầu bưng rượu và thức ăn đi lên phòng nghỉ. Vào trong phòng lại không thấy Dược Thiên Sầu đâu cả. Chỉ có một mình Tử Y đứng ghé bên cửa sổ, dường như nàng đang ngắm nhìn đốm lửa bốc cháy trong nghi thức cúng bái những đệ tử đã chết của các phái ở bên ngoài phía quảng trường xa xa.
"Tử Y cô nương, Dược Thiên Sầu đã chạy đi đâu rồi?" Bách Mị Yêu Cơ lên tiếng dò hỏi.
Tử Y vươn tay chỉ lên trên nóc nhà, đáp:
"Trên đó!" Bách Mị Yêu Cơ ngó ra ngoài cửa sổ thăm dò. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang chống tay nằm trên nóc nhà, ngẩn ngơ ngắm nhìn ánh trăng, cũng không hiểu hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
"Chúng ta cũng đi lên trên đó nhé!" Bách Mị Yêu Cơ tay bưng mâm rượu thịt, liếc mắt nhìn Tử Y nói.
Tử Y hiểu ỷ cầm theo chiếc bàn chân lùn ở trong phòng nhảy lên mái nhà. Chỉ chốc lát sau hai người đã dọn ra một bàn rượu thịt tươm tất. Đối với hành động của hai người, Dược Thiên Sầu có điểm thờ ơ, không muốn quản đến.
Bách Mị Yêu Cơ rót một chén rượu đầy, đi tới gần bên người Dược Thiên Sầu, cười nói:
"Như thế nào, đang tính toán đánh chủ ý lên ai vậy?" Tử Y liếc mắt nhìn hai người, lại nhìn ánh trăng giữa màn đêm. Có chút hoan hỉ bắt đầu nhấc đũa lên dùng cơm. Dường như đây là lần đầu tiên nàng được ăn cơm dưới ánh trăng như thế này.
Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
"Chẳng biết đám người kia, sau khi chết, có bao nhiêu người còn nhớ tới bọn họ. Nếu Dược Thiên Sầu ta có một ngày giống như họ, thì sẽ có mấy người nhớ đến ta." Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, thì trên không trung, có vài con chim cưu bay qua ánh trăng, lưu lại những tiếng
"cạc cạc" phi thường chói tai.
Đương thời chúng nhân đều coi chim cưa như là một điểm xấu. Ngay khi Dược Thiên Sầu vừa nói ra những lời này thì đã xuất hiện bóng dáng của chim cưu. Bách Mị Yêu Cơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn đêm hôn ám, thần tình biến sắc, gắt gỏng nói:
"Đừng ăn nói bậy bạ thêm nữa." Dược Thiên Sầu ảm đạm cười, tùy tay đón nhận chén rượu, vừa nhấp môi, thì bỗng nhiên dừng lại. Bách Mị Yêu Cơ nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy Bách Hoa tiên tử đang dẫn nhóm đệ tử Bách Hoa cung đi về phía quảng trường cúng tế.
"Nghe nói hơn sáu trăm Tán Tu kia, ngày mai sẽ chạy đến Đông Hải Chi Tân. Nếu như Yến Bất Quy tiếp tục dẫn theo người tới mang hai mẹ con Quan Mộ Tuyết đi thì chỉ dựa vào những người ở đây, là không thể chống đỡ nổi?" Bách Mị Yêu Cơ thu hồi ánh mắt, lo lắng nói.
"Yên tâm, lần này bọn chúng đại thương nguyên khí, trong khoảng thời gian ngắn chắc là sẽ không tìm đến gây phiền toái đâu." Dược Thiên Sầu tràn đầy tự tin mỉm cười, chén rượu trong tay nâng lên uống cạn sạch. Lúc này nhìn hắn hơi có vài phần hương vị chỉ điểm giang sơn.
Bách Mị Yêu Cơ nao núng nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp. Tiếp nhận chén rượu trong tay hắn, nói:
"Ngươi quả thực sẽ giao đám người kia cho Liên mình Tu Chân sao?" Dược Thiên Sâu chỉ mỉm cười mà không đáp. Nữ nhân này nói vài câu tâm sự, liền đã muốn thăm dò ta rồi. Cho nên hắn đành phải lảng tránh đi:
"Cung chủ, năm xưa sau khi Huyễn Ma Cung chiến bại, các ngươi có cử hành nghi lễ cúng bái này cho đệ tử của mình không?" Bách Mị Yêu Cơ nghe vậy biến sắc. Rốt cuộc đã cười không nổi, thần tình có chút hoảng hốt, quẳng ném ánh mắt về phía ngọn lửa bùng cháy ở giữa quảng trường cúng tế. Nàng khẽ thở dài, khom người đặt chén rượu xuống bàn, khoanh chân ngồi ở trên mái nhà, theo trong túi trữ vật lấy tố cầm ra. Tiếng đàn thanh thúy, réo rắt cũng bắt đầu vang lên.
Nghe tiếng đàn réo rắt thê lương của Bách Mị Yêu Cơ, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cảm thấy vận mệnh của mình có quá nhiều đổi thay. Hắn xoay người nhấc bầu rượu cùng chén rượu lên, rót đầy một ly uống cạn. Trầm ngâm hồi lâu sau, liền giờ chén lên đối ầm với nàng nguyệt, chân nguyên vận chuyển, đè nặng thanh âm chậm rãi nói:
"Trước rượu nên hát Đời người bao lâu?
Giống như sương sớm Ngày qua khổ đau Nghĩ tới ngậm ngùi Buồn lo suốt đời Lấy gì quên được Chỉ rượu mà thôi Xanh xanh áo ai Lòng ta bồi hồi Chỉ vì ai đó..." Tiếng ca trầm ấm cùng với tiếng đàn réo rắt như hòa quyện làm một. Khiến cho bầu không khí nơi đây trở nên huyền diệu mỹ cảm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Bách Mị Yêu Cơ kinh ngạc đình chỉ gảy đàn. Ngần ngơ nhìn hắn, gã nam nhân này cấp cho nàng một loại cảm giác cao thâm khó lường. Bình thường nhìn hắn không hề đứng đắn chút nào, nhưng kì thực là mưu lược sâu xa, không ai bì kịp.
Tử Y ngậm đôi đũa trong miệng, hai mắt mở to nhìn nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Nàng cũng phát hiện ra mình càng ngày càng nhìn không thấu con người của hắn.
Tiếng đàn ngừng gầy, Dược Thiên Sầu cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn phát hiện ra đầu óc mình có điểm loạn phát cảm khái. Ngửa cổ uống thêm một chén rượu, liền lắc mình nhảy vào bên trong Bách Hoa Cư.
Ngày hôm sau, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán sáng sớm liền đã chạy tới bên ngoài Bách Hoa cốc. Đợi tới lúc mặt trời ló dạng, thì đám tán tu che mặt quả