Văn Lan Phong nằm mơ cũng không nghĩ ra lại sẽ có một ngày như thế. Từ khi bắt đầu bước chân vào tu chân giới, hắn đã chuần bị tâm tưởng chết già. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới người của Văn gia lại muốn đưa mình vào tử địa.
Nhất là nếu không có mình tương trợ, thì Văn Thụy sẽ chẳng bao giờ bước chân vào nổi cảnh giới cao thủ Hóa Thần kỳ. Nếu chính mình không bảo lưu cảnh giác thì...Một lòng căm phẫn biết dùng cách nào để phát tiết đây.
Văn Lan Phong diễn cảm bi phẫn, hai ngón tay dùng sức trực tiếp đoạn gãy đầu mũi kiếm đang đâm xuyên qua ngực. Đồng thời vung cánh tay còn lại dùng xu thế lôi đình nhanh như thiểm điện chém ra.
"Phanh" Lồng ngực Văn Thụy tóe lên một đóa hoa huyết, Văn Thụy phún máu tươi, đạo hàn quang mang sức nặng ngàn cân giáng xuống, xuyên thẳng qua lồng ngực. Đồng thời cả ngươi cũng bị lực lượng chấn bay ra phía xa.
Ngay khi Văn Lan Phong xuất thủ, thân hình của Yến Truy Tinh liền hóa thành một đạo tàn ảnh, cấp tốc đánh tới. Văn Lan Phong toàn thân tràn ngập sát khí, như cuồng phong đột khởi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Văn Thụy, cũng không thèm quay đầu lại mà vỗ thẳng một chưởng xuống lồng ngực của mình. Nửa thanh huyết kiếm cắm trong ngực ngang nhiên lao vút ra. Khí thế như đông sơn tái khởi, bạo xạ đánh úp về phía Yến Truy Tinh.
Một chiêu mang khí thế lăng lệ này, khiến cho Yến Truy Tinh vô cùng kinh hãi.
Văn Lan Phong chính là Văn Lan Phong, tu vi còn cao hơn Băng Thành Tử rất nhiều. Chính bản thân mình có điểm tự tin quá mức. Yến Truy Tinh âm thầm đánh giá, một chiêu này không phải bản thân mình có khả năng ngăn cản.
Linh quang chợt lóe lên, tàn ảnh Yến Truy Tinh liền hóa thành ba luồng khói đen phiêu phù. Thanh kiếm gãy nhanh chóng xuyên qua màn khói đen, bắn thẳng vào trong Tẩy Tâm hồ, khiến cho hồ nước dâng lên một cột sóng ngập trời. Lúc này Yến Truy Tinh đã không khỏi toát mồ hôi lạnh. Dù tránh thoát được một kích trí mạng, nhưng chân khí trong người đã trở nên nhộn nhạo khó chịu vô cùng, rất nhanh hắn đem ba luồng khói đen tập trung lại.
Ngay khi Yến Truy Tinh hiện thân, thì trông hắn đã có điểm chật vật không chịu nổi, trên hắc bào cũng xuất hiện thêm vài lỗ thủng. Da thịt bên trong đau đớn như muốn toác rạ, giống như đang bị ngàn vạn cây kim đâm thấu bình thường. Nếu không phải ma thể cường hãn, thì lúc này Yến Truy Tinh đã biến thành một cái sàng đãi cám mất rồi.
Yến Truy Tinh phiêu phù trên không trung, cả ngươi phát ra những thanh âm lách cách, sát khí màu đen theo trong cơ thể tuôn trào, lượn lờ quanh người. Hắn chậm rãi ngẳng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng dời về phía Văn Lan Phong, hờ hững nói:
"Văn tiền bối quả nhiên là danh bất hư truyền. Vãn bối ăn khổ cũng không hề oan uổng!" Lời này không phải là muốn tuyên dương Văn Lan Phong. Bởi vì Yến Truy Tinh vốn tưởng rằng, dựa vào ma công bá đạo liền có thể đánh lén thành công. Nhưng nào ngờ Vãn Lan Phong vẫn bất động như sơn, bất quá chỉ cần nhấc tay một cái là đã đủ ứng phó hai người bọn hắn rồi.
Văn Thuy còn đang giãy giụa trong vũng máu, nhưng tựa hồ đã bị thương quá nặng, đầu óc hồn mê, nưa ngày mà vẫn không thể đứng dậy nồi. Văn Lan Phong nhìn hắn
Không chuyển mắt, diễn cảm bi thống vô cùng...Theo sau điểm xuống lồng ngực mình vài cái cầm máu. Lúc này thân hình cô quạnh bỗng nhiên quay lại, trợn mắt trành về phía Yến Truy Tinh nói:
"Tiểu bối vô tri, hôm nay ngươi không thể ly khai, mau nạp táng mạng của ngươi cho ta!" Yến Truy Tinh chờ đúng thời cơ này, nhanh chóng trầm giọng quát:
"Xem ma nhãn của ta!" Hai mắt đột nhiên tản xuất ra hồng quang yêu dị, nhiếp thẳng đến nhãn tình của Văn Lan Phong.
Văn Lan Phong thoáng ngây ra, nhưng chuyện này chỉ là trong sát ná công phu mà thôi. Hai mắt đột nhiên phóng xuất tinh quang, phẫn nộ quát:
"Tà ma ngoại đạo, cư nhiên còn dám đem ra sính cường ở trước mặt ta. Hôm nay ta nhất định phải diệt trừ nhà ngươi." Thanh âm vang dội, tầng tầng khuấy động mà truyền đến. Yến Truy Tinh diễn cảm thống khổ, hồng quang trong đôi con ngươi cũng đã tiêu thất, hung hăng phún ra một ngụm ma huyết. Văn Lan Phong tu vi cao thâm, nguyên thần cương mãnh. Căn bản là không phải hắn có thể khống chế nổi, kết quả chân nguyên phản phệ, tự làm bị thương chính mình.
Kỳ thật Ma Điền cũng có cành giới khác nhau, đối mặt với đối thủ có tu vi cao hơn mình, thì không nên khinh suất mà dùng Ma Nhãn Tiêu Hồn, nếu không bản thân sẽ bị ma nguyên lực phản phệ. Người nào có nguyên thần mạnh mẽ, thì sẽ càng khó lòng khống chế, ngay cả đám tu sĩ có tu vi thấp hơn mình, nhưng trên phương diện nguyên thần có căn cơ nhất định, thì cũng không thể nào khinh suất. Nếu làm không tốt còn bị đối phương khống chế ngược lại. Đây chính là khuyết điểm chí mạng của Ma Nhãn Tiêu Hồn thuật!
Yến Truy Tinh không phải là không biết khuyết điểm này, chẳng qua bởi vì tu vi tăng mạnh, hơn nữa chỉ dùng nhất quyền mà đã đánh thương Băng Thành Tử. Quả thật đã khiến cho lòng tự tin của hắn bạo phát, kết quả đành phải ăn khổ ở dưới tay Văn Lan Phong.
Ngay khi thanh âm cuồng hống vang lên, chiếc túi trữ vật bên hông Văn Lan Phong lóe ra một luồng bạch quang. Văn Lan Phong khu chỉ, Cự Ngân Kiếm mang theo khí thể thiên quân vạn mã tầng tầng khí lãng, bạo phát bắn đi.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com Một kích này, Văn Lan Phong không hề bảo toàn thực lực. Tựa hồ như hắn đã nhất quyết phải giết cho được Yến Truy Tinh.
Yến Truy Tinh kinh hãi, không cần nghĩ ngợi mau chóng thuấn di trốn tránh. Nhưng vừa mới hiện thân ở cách xa vài trăm thước, liền đã nghe thấy thanh âm phá không gào rít đuổi theo. Yến Truy Tinh nghiêng đầu vừa nhìn, lập tức sợ tới mức hồn bay phách tán, Cự Ngân Kiếm cơ hồ cũng di động theo chuyển động của hắn, tốc độ nhanh tới mức dọa người, lúc này đành phải thuấn di tiếp tục né tránh...
Văn Lan Phong thân mặc trường bào màu trắng xám nhuốm máu đứng sừng sững bên hồ, ánh mắt đuổi theo bóng ảnh của Yến Truy Tinh, lúc này hắn đã hoàn toàn nổi lên sát tâm, làm sao có thể để cho Yến Truy Tinh dễ dàng trốn thoát.
Mặt nước Tẩy Tâm hồ đột nhiên xung động, tầng tầng sóng lãng dạt ra bốn phía chung quanh. Ngay khi toàn thân Văn Lan Phong bành trướng khí thế, muốn đích thân xông tới thu thập Yến Truy Tinh, thì phía sau bỗng dưng truyền đến thanh âm loạn hưởng. Văn Lan Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Thụy hai mắt như muốn nứt ra, miệng hộc từng ngụm máu tươi, điên cuồng lao tới không quản đến tánh mạng.
"Súc sinh..." Văn Lan Phong nổi giận lôi đình cuồng hống một tiếng. Bàn tay trái vươn ra chuần bị phát chưởng. Phỏng chừng dựa vào thân thế tàn tã của Văn Thụy lúc
Này, nếu dính chưởng sợ rằng tất sẽ phải chết ngay lập tức.
Song khi Văn Lan Phong tiếp xúc với ánh mắt bạo ngược chưa bao giờ từng thấy qua ở trên người Văn Thụy, liền hồi tưởng đến tinh cảnh vừa rồi Yến Truy Tinh đã dùng ma nhãn không chế mình. Trong nháy mắt hắn đã minh bạch vì sao Văn Thụy lại công kích mình rồi.
Văn Lan Phong kinh hãi nghiêng người né sang một bên, đồng thời hai ngón tay điểm thẳng xuống lưng của Văn Thụy, Văn Thụy nhanh chóng nằm xụi lơ ở dưới mặt đất. Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng phi hành phá không. Văn Lan Phong theo sau nhìn lại, chỉ thấy một đạo hắc quang lấy tốc độ không dám tin thoát khỏi sự truy đuổi của Cự Ngân Kiếm...
"Còn muốn chạy?" Văn Lan Phong hừ lạnh, cả người bỗng dưng tiêu thất, trên không trung liên tục thuấn di ba lần. Trong khoảng khắc đã đuổi tới gần Yến Truy Tinh, vung quyền hoành ra:
"Mau nạp mạng!" Quyền kình xé gió lao đến, khí thế kinh người. Yến Truy Tinh vừa quay đầu nhìn lại, nhất thời sợ tới mức mất mật. Quyền ảnh của Văn Lan Phong đã muốn vung tới trước mặt. Lúc này Yến Truy Tinh không muốn liều mạng cũng đành phải liều mạng, nhanh như chớp dùng hết tu vi toàn thân, quát lớn:
"Tiểu Ma Quyền!" "Oanh" Trên không trung vang lên một tiếng nổ rung trời, khí lãng trào xuất ra bốn phía xung quanh. Yến Truy Tinh lại phun ra một ngụm ma huyết, cả người trực tiếp bay ngược trở về phía sau. Nhưng lúc này trong tâm trí hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó chính là đào tẩu. Nương theo lực đẩy, Yến Truy Tinh liền dùng Ma Quang Lược Ảnh gia tăng thân pháp lên tới cực hạn. Theo ngay sau đó cả người hắn biến thành lưu quang bắn thẳng về phía cuối chân trời, thi thoảng quay đầu nhìn lại, sợ Vãn Lan Phong sẽ đuổi theo truy sát mình...
Văn Lan Phong dừng trên không trung, nhìn theo bóng lưng Yến Truy Tinh tháo chạy, ứong mắt đã tràn ngập diễn cảm không dám tin. Một quyền vừa rồi của Yến Truy Tinh ẩn chứa lực xuyên thấu cùng lực phá hoại, cường đại tới mức khiến cho Văn Lan Phong không thể tin rằng đây là một quyền do Yến Truy Tinh đích thân sử ra.
Lúc này không phải là hắn không muốn truy sát Yến Truy Tinh, mà chân nguyên trong cơ thể đang hỗn loạn cực điểm, thế nhưng mơ hồ đã vô pháp ngưng tụ. Lúc này vết thương trước ngực hắn, máu tươi lại trào xuất ra.
Đáng tiếc Yến Truy Tinh chỉ mải đào tẩu, không hề nhìn thấy cảnh tượng này. Nếu như hắn nhìn ra, Văn Lan Phong đã mất đi năng lực ra tay. Nếu hắn thừa dịp chân nguyên của Văn Lan Phong chưa khôi phục bình thường, thì nhất định hắn đã có thể rửa được mối hận ngày trước ở Linh Phương Cốc rồi!
Thật lâu sau đó, Văn Lan Phong mới vươn tay điểm xuống ngực cầm máu. Lúc này sắc mặt Văn Lan Phong cũng hơi tái nhợt, nguyên nhân là bởi vì mất quá nhiều máu. Bất quá dựa vào tu vi của Văn Lan Phong thì chuyện này chẳng nhằm nhò gì.
Ngắm nhìn theo phương hướng Yến Truy Tinh biến mất, Văn Lan Phong khẽ lắc đầu thở dài, biết lúc này có truy đuổi cũng là vô dụng. Mới vừa quay đầu nhìn lại, thì đã thấy một đám đệ tử Văn gia bay đến. Đó là nhóm đệ tử tiềm tu, hiển nhiên bởi vì động tĩnh bên ngoài quá lớn mà đã bừng tỉnh xuất quan.
Văn Lan Phong một câu cũng không thèm giải thích. Trực tiếp xuyên qua bọn hắn, đến ven hồ mang theo Văn Thụy quay về. Còn nhóm đệ từ vừa rồi chưa kịp hành lễ thì đang đưa ánh mắt kinh nghi nhìn nhau. Bọn hắn đã nhìn thấy lão tổ tông trúng thương?