Tinh Thần Châu Chương 768: Tìm kiếm Dược Thiên Sầu (2)

Lúc này Văn Lan Phong cà người xanh xao, hai mắt thoáng trũng sâu xuống, xương gò má rõ ràng nhô ra. Hình dáng so với trước kia gầy yếu hơn rất nhiều, thoạt nhìn thần sắc giống như một gã si ngốc. Nhất là khóe miệng kia, mơ hồ thoáng trông thấy vết máu màu đen. Mộc Nương Tử không dám tin dò hỏi: "Văn tiên sinh, ngài làm sao thế? Phải chăng là đã bị thương?"
 
Văn Lan Phong quét thần thức xung quanh Thuận Thiên Đảo một lần, phát hiện ra trên đảo chỉ có một mình Mộc Nương Từ, thoáng nhăn mày nói: "Dược Thiên Sầu đâu rồi?"
 
Mộc Nương Tử khom lưng hành lễ đáp: "Từ ngày tiên sinh ròi đi, chưa hề quay lại."
 
Văn Lan Phong nhàn nhạt nói: "Đừng giấu giếm ta, ta nói Dược Thiên Sầu chính là muốn nói đến Ngưu Hữu Đức đảm đưong chức vụ Chưởng Hình Sứ trong Yêu Quỷ Vực này ah! Phải chăng ngươi nghĩ rằng ta không biết gì sao? Nói đi, hắn đâu rồi?"

 
"Nguyên lai là hắn cũng biết!" Mộc Nương Tử không khỏi giải thích: "Ta nói tiên sinh đó chính là Chưởng Hình Sứ đại nhân, hắn quà thật đã lâu chưa hề quay về."
 
Văn Lan Phong nghe vậy nhất thời nổi xung lên, giận tím mặt nói: "Đồ khốn, thân là Chưởng Hình Sứ trấn áp Yêu Quỷ Vực, há lại có thể chạy loạn lung tung."
 
Điều này cũng không thể trách Văn Lan Phong, bởi vì hắn nháo nhào phi hành chạy đến đây tìm Dược Thiên Sầu. Nào ngờ vừa đáp xuống liền không thấy người đâu. Cho nên Văn Lan Phong mới phát tiết lửa giận vô cớ!
 
Thế nhưng trong mắt Mộc Nương Tử lại thoáng xuất hiện một tia buồn bực. Thầm nghĩ, ngươi bất quá cũng chỉ là bại tướng dưới tay Chưởng Hình Sứ tiền nhiệm, hiện giờ ngài ấy không còn ở đây. Ngươi cư nhiên còn dám đến giễu võ dưong oai, nếu không phải Chưởng Hình Sứ đại nhân tiền nhiệm hạ thủ lưu tình, thì ngươi hôm nay còn có thể đứng đây gào rít nữa hay sao? Thần sắc của Mộc Nương Tử nháy mắt liền trở nên lãnh đạm. Đứng bên cạnh không hề lên tiếng!
 
Sau khi phát tiết xong, Văn Lan Phong mới giật mình tinh ngộ, biết mình vừa mới thất thố. Nếu như Tất Trường Xuân còn quan ttán ở trong này. Bản thân mình dám làm như vậy, thì ắt hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Dừng một chút, ngữ khí hòa hoãn xuống, nói: "Mộc Nương Từ, ngươi đừng hiểu lầm, ta không hề có ý gì khác. Chỉ là ta có chuyện quan trọng muốn tìm Dược Thiên Sầu. Rốt cuộc hắn đang ở chỗ nào vậy?"
 
Mộc Nương Tử hồi đáp: "Tiên sinh đi về tùy ý, ta mang thân phận nô bộc không dám hỏi nhiều. Ta thật không biết ngài ấy đang ở đâu."
 
Lúc này Văn Lan Phong đã muốn phát mộng, tiểu tử kia vốn hành tung luôn xuất quỷ nhấp thần. Chỉ có hắn đến tìm người khác chứ không một ai có khà năng thăm dò hành tung của hắn. Nếu như muốn tìm hắn thì quả thực chính là mò kim đáy bể. Nhưng nếu không tìm ra hắn, vậy thì Lộ Nghiên Thanh sẽ phi thường nguy hiểm.
 
"Vậy ngươi biết khi nào Dược Thiên Sầu quay về hay không?" Văn Lan Phong ôm một tia hy vọng cuối cùng dò hỏi.
 
Nhưng Mộc Nương Tử thoáng lắc đầu nói: "Chuyện này ta quả thực không biết."
 
Văn Lan Phong nghe vậy, diễn cảm trên mặt thoáng dâng lên một tia bi thảm. Chẳng lẽ đây đúng là mệnh số hay sao?
 
Bất quá Văn Lan Phong cũng không dám chậm trễ thời gian, toan tính phóng lên không trung phi hành đến Hoa Hạ thăm dò tung tích của Dược Thiên Sầu, nhưng lại phát hiện ra chân nguyên trong nội thể bế tắc.
 
Lúc này Văn Lan Phong dứt khoát vỗ thẳng một chưởng vào lồng ngực của mình, phun ra một ngụm máu huyết làm ứ tắc kinh mạch. Đồng thời nhân lức kinh mạch vừa khai thông, liền vận chuyển tu vi thâm hậu công phá đến tứ chi bách hải. Cuối cùng mới duy trì nổi trạng huống bình thường.
 
Thế nhưng Mộc Nương Từ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hoảng sợ. Nhất là khi chứng kiến cục máu đen do Văn Lan Phong nhổ xuống dưới đất. Nàng liền giật mình cả kinh nói: "Văn tiên sinh, ngài làm sao thế? Phải chăng ngài tìm tiên sinh nhà ta là muốn chữa thương hay sao?"
 
Văn Lan Phong lắc đầu cười khổ nói: "Mộc Nương Tử, ta đã làm phiền ngươi rồi, Văn mỗ cáo từ!"
 
Đang tính ly khai thì chợt nghe Mộc Nương Tử hô lớn: "Văn tiên sinh chờ chút."
 
Văn Lan Phong kinh ngạc nói: "Có chuyện gì nữa sao?"
 
Mộc Nương Tử trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một khỏa tiểu ngân cầu, trầm ngâm hồi lâu sau, cuối cùng nàng vẫn không giao ra. Bởi Dược Thiên Sầu từng công đạo, nếu Yêu Quỷ Vực phát sinh chuyện gì thì thông qua viên tiểu ngân cầu này tìm đến hắn. Còn khách nhân đến tìm kiếm, ngoại trừ Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiền bối ra, thì bất luận kẻ nào cũng không cần tiếp.
 
"Mộc Nương Tư, ta đang rất cần thời gian, nếu ngươi có chuyện gì thì mau nói ra. Ta không thể chờ lâu thêm được nữa." Văn Lan Phong cười khổ giải thích nói.
 
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, Mộc Nương Tử do dự nhắc nhở: "Tiên sinh không phải cũng là bằng hữu của Lộng Trúc tiền bối hay sao? Lộng Trúc tiền bối hẳn là có biện pháp tìm được tiên sinh nhà ta."
 
Văn Lan Phong thoảng ngây dại, theo sau kinh hỉ hướng Mộc Nương Tử khom lưng nói: "Đa tạ đã hảo tâm nhắc nhở. Nếu có cơ hội, ngày sau Văn mỗ nhất định sẽ hậu báo."
 
Nói xong trực tiếp lao vút lên không trung mà phi hành về phương hướng của Nam Hải Tử Trúc Lâm... Nguồn truyện: TruyệnYY.com
 
Mộc Nương Tử nhìn theo bóng lưng Văn Lan Phong rời đi, thoáng nghiên đầu nhìn về phía Truyền Tống Trận nằm trên đảo. Lúc trước Dược Thiên Sầu đã từng giao phó qua, kêu nàng canh chừng Truyền Tống Trận, nếu Lộng Trúc truyền tin kiếm hắn, thì nàng có thể gọi hắn về ngay lập tức. Vốn định kêu Văn Lan Phong thông qua truyền tống trận liên hệ đến Tử Trúc Lâm. Nào ngờ Văn Lan Phong khá mức vội vàng, đã đích thân chạy đến Nam Hải, hiển nhiên Văn Lan Phong cũng không biết trên Nam Hải Tử Trúc Lâm có bố trí Truyền Tống Trận.
 
Bất quá như thế cũng tốt, tuy rằng phiền toái thêm một chút, nhưng chỉ cần hắn tìm được Lộng Trúc tiên sinh, Lộng Trúc tiên sinh truyền tin đến cho mình, là mình sẽ có
 
Thể gọi Chưởng Hình Sứ đại nhân quay về...
 
Ngoài Nam Hài xa xôi, trong tầng sương mù trắng xóa thấp thoáng trông thấy bóng dáng của hai nữ nhân đang chơi đùa cùng đám cá kinh ngoài khơi. Hai người lúc thì lao xuống biển truy đuổi những con cá có màu sắc rực rỡ, khi thì leo lên trên lưng kinh ngư rẽ sóng đuổi bắt nhau.
 
Hai nữ nhân này không phải ai khác, mà chính là Phù Dung và Tử Y, trước kia Phù Dung không mấy khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nàng luôn phải chăm sóc linh thảo trong Vạn Phân Viên, những lúc rảnh rỗi thì ngây ngốc trong căn nhà nhỏ bé của nàng. Nhưng từ sau khi gặp được Dược Thiên Sầu, thế giới của nàng đột nhiên thay đổi như trong những giấc mơ. Để cho nàng cảm thụ thế nào là hạnh phúc, thế nào là nhân sinh khoái hoạt...
 
Hai nha đầu bị nước biển ép sát quần áo, khiến cho những đường cong quyến rũ mê người phơi bày ra bên ngoài. Kỳ thật Phù Dung vốn không biết thủy tính, nhưng sau khi đến Nam Hải Tử Trúc Lâm, Tử Y đã truyền dạy kinh nghiệm cho nàng.
 
Sau khi Phù Dung dùng Phá cấm Đan, ước chừng cả người đã không thể nhúc nhích hơn một tháng trời, mới vừa khôi phục lại ứạng thái binh thường, muốn tiếp tục dùng Phá Cấm Đan đề thăng tu vi lên cao hơn nữa. Bởi vì nàng luôn tự nhủ mình tu vi quá thấp, nên không thể giúp cho Dược Thiên Sầu chuyện gì, vì thế mà nàng cảm thấy rất buồn khổ. Nhưng trong khoảng thời gian một tháng qua, Tử Y cũng đã buồn như người mất hồn, vừa thấy Phù Dung tỉnh dậy, sao có thể buông tha được đây. Tử Y nhanh chóng lôi kéo Phù Dung ra ngoài biển chơi đùa thống khoái một phen rồi mới tính tiếp. Vì thế mới có tràng cảnh xuân quang họa tiết như ngày hôm nay.
 
Hai nàng cười khanh khách đang chơi đùa trên biển khơi. Đột nhiên theo phương hướng bên trong Tử Trúc Lâm bất thình lình truyền ra một tiếng hống vô cùng thuần chất thư sướng. Xông thẳng lên thiên không, thanh âm cuồn cuộn mười phần trung khí, tràn ngập vui sướng không sao diễn tả...
 
Phù Dung cưỡi trên lưng cá kình, ngạc nhiên quay đầu sang hỏi: "Là thanh âm của Lộng Trúc tiên sinh, không phải hắn đang bế quan hay sao?"
 
"Oa! Nhất định là sư phụ đã đột phá lên cành giới Hóa Thần hậu kỳ thành công rồi!" Tử Y hoảng hốt kinh hô. Quay sang Phù Dung thủ thỉ nói: "Nhanh mặc quần áo vào, nếu bị sư phụ phát hiện chúng ta chạy ra ngoài này tắm biển, thì nhất định là sẽ ăn mắng ah!"
 
"A!" Phù Dung cũng kinh hô, nhanh chóng búng người lên, hai người theo trong túi trữ vật lấy quần áo mới tinh ra, luống cuống mặc vào. Sau đó Tử Y dẫn Phù Dung tiến nhấp vào bên trong màn sương mù trắng xóa.
 
Hai nàng vừa tiến nhấp vào trong đại trận, liền khom người chui qua rừng trúc, bộ dáng cần thận giống như hai tên tiểu đạo chích. Nhưng đúng lúc này một thanh âm vang lên khiến cho Tử Y không khỏi giật mình kinh hãi.
 
"Tử Y! Ta kêu ngươi siêng năng tu luyện, thế nhưng ngươi lại dẫn Phù Dung chạy ra ngoài dạo chơi là sao?" Trong thanh âm mang theo diễn cảm uy nghiêm vô cùng. Nhưng mà thân ảnh lười nhác đang dựa vào cánh cửa tiểu viện kia thì không hề mang theo hình tượng chút nào. Dung mạo vẫn soái đến rối tinh rối mù như ngày trước. Đây không phải Lộng Trúc thì còn có thể là ai...
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-768/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận