Trên tầng trời cao, có một đạo thanh quang nhanh như thiểm điện xẹt qua, Dược Thiên Sầu khoanh tay mà đứng ở trên lưng con dơi khổng lồ, yên lặng ngắm nhìn khung cảnh nước non tú lệ bên dưới, trong lòng cảm khái không thôi. Thế nhưng cũng không phải cảm khái non xanh thủy tú, mà là hắn không nghĩ qua có một ngày mình sẽ khống chế Tiên Thú cấp bậc tu vi Tiên Đế ah!
Còn Vi Xuân Thu lộ nguyên hình vỗ cánh phi hành thì không thèm rên lên một tiếng, có vẻ như trong lòng hắn đang nghẹn một ngụm ác khí, Dược Thiên Sầu bắt chuyện như thế nào cũng không đáp lời, theo nét mặt dữ tợn nguyên bản của con đại biên bức này, lại không nhìn ra tâm tình trong lúc này của hắn như thế nào.
Đôi cánh khổng lồ dài mấy chục thước thản nhiên lóe ra thanh quang, thoạt nhìn phi thường xinh đẹp. Vốn dĩ Dược Thiên Sầu tưởng rằng đứng trên lưng con dơi khổng lồ này sẽ phải thừa nhận áp lực cuồng phong rất lớn, dù sao tốc độ phi hành vẫn là quá nhanh. Nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, con siêu cấp đại biên bức này vừa giương cánh bay lên, thì trên người liền tản xuất ra một vòng thanh quang hộ tráo. Dược Thiên Sầu như người phát mộng đứng trên lưng Vi Xuân Thu, hưởng thụ cảm giác phi hành tốc độ cao mà không phải thừa nhận cuồng phong, cảm giác phi thường kì diệu.
Đôi nhục sí* màu xanh mỗi lần nâng lên hạ xuống, thì cảnh vật non xanh nước biếc ở bên dưới liền nhanh chóng thay đổi, có thể thấy được tốc độ phi hành của Vi Xuân Thu chóng thực là rất nhanh. (*cánh thịt)
Một người một dơi giằng co nhau im lặng cả ngày, theo sau Dược Thiên Sầu đã muốn khoanh chân ngồi xuống, không biết hắn lấy được khối thịt nướng từ nơi nào, hơn nữa còn mang theo hương vị thơm phức nóng hổi tản mát ra bốn phía xung quanh, đưa lên miệng cắn xé nhai vài miếng, bàn tay còn lại thì ồ ồ dốc rượu vào trong mồm. Dược Thiên Sầu sống hai đời người, vẫn là lần đầu tiên cảm giác thích thú như thế này, cảnh sắc bên dưới không ngừng biến hóa, hơn nữa trên không mây trắng phiêu du, lại có rượu ngon thịt thơm, há lại có thể dùng một chữ thích để hình dung được hay sao?
Vi Xuân Thu vỗ cánh phi hành thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại quan sát, trong mắt không thể che giấu nổi thần tình giận dữ. Dược Thiên Sầu uống rượu no nê, theo sau mới dùng vẻ mặt quan tâm hỏi:
"Vi Bức Vương, ngươi có muốn dừng lại nghỉ chân ăn một chút gì hay không?" Vi Xuân Thu quay đầu lại, nhưng không thèm quan tâm đến hắn. Đời này vẫn là lần đầu tiên làm thú cưỡi cho người khác, nỗi biệt khuất trong lòng không cần nói ra cũng có thể hiểu được. Bỗng dưng trên lưng truyền đến cảm giác mát lạnh, vừa nhìn lại, nhất thời giận đến tím tái mặt mày, chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang ngửa cổ uống rượu, tửu thủy theo khóe miệng trào ra, đem phần lưng của mình làm cho trớt thành một vũng lớn. Lúc này Vi Xuân Thu không khỏi giận dữ quát lớn:
"Dược Thiên Sầu, ngươi coi ta là thứ gi? Đừng có mà hung hăng càn quấy như thế." "Ách...Xin lỗi, ta không phải cố tình." Dược Thiên Sầu xấu hổ nói, năm ngón tay co ra duỗi vào hấp tinh một phen, một đoàn sương trắng bốc lên chui vào trong lòng bàn tay của hắn, cái địa phương trớt át trên lưng Vi Xuân Thu nháy mắt cũng đã khô cong.
Vi Xuân Thu chứng kiến đoàn sương trắng chui vào trong lòng bàn tay của hắn, đồng tử hơi co rút lại, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Dược Thiên Sầu trên mặt thản nhiên treo ý cười, cuối cùng ho khan vài tiếng, dò hỏi:
"Vi Bức Vương, chẳng biết cần mất bao lâu thời gian nữa thì mới đến Mê Huyễn Tiên Thành?" Vi Xuân Thu uất khí trong lòng còn chưa tiêu tán, chẳng thèm quản đến hắn, chuyên chú phi hành. Đột nhiên ở phía trước không xa, bỗng dưng trông thấy một ngọn núi cao chót vót, thế núi dựng đứng hiểm trở, xung quanh sương mù vần vũ, thi thoảng chứng kiến vài con bạch hạc nhẹ nhàng vỗ cánh nhảy múa xung quanh. Vừa nhìn thấy địa phương tú lệ như thế, Dược Thiên Sầu liền ném đồ ăn trong tay đi, nhãn tình bừng sáng tấm tắc nói:
"Tiên cảnh phúc địa khá lắm! Vi Bức Vương, chúng qua ta đó nghỉ chân đi." Nhưng vừa nhìn thấy ngọn núi kia, trong mắt Vi Xuân Thu liền đã toát ra tinh quang, nhanh chóng vỗ cánh chuyển hướng phi hành, vòng qua cái địa phương tiên cảnh phúc địa ở trong miệng của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu không khỏi ngạc nhiên nói:
"Vi Bức Vương, phương hướng này dường như không phải đường đến Mê Huyễn Tiên Thành ah?" "Câm miệng cho ta." Vi Xuân Thu miệng phun tiếng người, tức giận nói:
"Đi như thế nào, ta so với ngươi còn quen thuộc hơn gấp ngàn vạn lần." Ngay khi hai người thay đổi phương hướng phi hành không bao lâu sau, thì bỗng nhiên có một đạo bạch quang theo trên vách núi cao chót vót kia bắn ra, hướng về phía hai người mà đuổi tới. Vi Xuân Thu quay đầu liếc mắt quan sát, tốc độ vỗ cánh rõ ràng nhanh hơn không ít, nhưng mà tốc độ của đạo bạch quang kia dường như không kém Vi Xuân Thu chút nào, dần dần rút ngắn khoảng cách đuổi theo hai người. Dược Thiên Sầu nao nao, mơ hồ cảm giác có điểm chẳng lành, cau mày nói:
"Vi Bức Vương, phía sau chẳng lẽ có người đang đuổi theo chúng ta?" "Câm miệng, đều bởi vì ngươi mà hôm nay ta phải mất mặt rồi." Vi Xuân Thu ngữ khí có chút luống cuống.
Vừa nói dứt lời, thì đã thấy đạo bạch quang ở phía sau gia tốc, nhanh chóng đuổi theo hai người, cùng Vi Xuân Thu song song phi hành. Chỉ thấy bên trong tầng bạch quang hộ tráo có một gã bạch y nhân, tóc trắng như tuyết đơn giản búi ở sau lưng, đôi mày kiếm màu bạch kim, hai mắt anh ánh tinh quang sắc bén như chim trng, toàn thân khí thế bất phàm, khiến cho người ta ngắm nhìn mà bị chấn nhiếp không nhẹ.
Dược Thiên Sầu không khỏi cành giác lên, người có tốc độ phi hành ngang bằng Vi Bức Vương, hơn nữa còn làm cho Vi Bức Vương băn khoăn lo lắng, tu vi khẳng định là không hề đơn giản. Nhưng kì quái chính là, lúc này Vi Bức Vương cùng người kia chẳng thèm nhìn nhau chào hỏi lấy một cái, song phương chỉ cùng nhau chuyên chú phi hành, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho Dược Thiên Sầu hoa mắt chóng mặt, cơ hồ hoàn toàn không nhìn thấy rõ quang cảnh di chuyển trên đường đi, tất cả đều trôi qua vùn vụt.
Song phương giằng co không bao lâu sau, thì gã bạch y nhân kia đã dẫn trước Vi Bức Vương, khiến cho Vi Bức Vương liều mạng đuổi theo nhưng làm như thế nào cũng đều không thể đuổi kịp. Đến lúc người kia dẫn trước Vi Bức Vương khoảng gần nửa ngày thời gian thì, Vi Bức Vương dường như cũng biết không thể đuổi kịp, cho nên dứt khoát thay đổi phương hướng đi về phía Mê Huyễn Tiên Thành.
Dược Thiên Sầu sờ cằm ngắm nhìn đạo bạch quang kia càng lúc càng cách xa, hắn phát hiện ra hành động của hai người này có vẻ như là đang tranh phong tốc độ, hai người trong lòng nhiều ít đều ganh đua, đều muốn lấy tốc độ của minh để áp bức tốc độ của đối phương.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Đang muốn hỏi Vi Xuân Thu xem đối phương rốt cuộc là ai, bỗng nhiên nhìn thấy đạo bạch quang kia đột ngột chuyển hướng cấp tốc đuổi theo hai người. Không bao lâu, bạch y nhân cùng Vi Xuân Thu đã hình thành cục diện phi hành song song. Dược Thiên Sầu nhân cơ hội chuyển mắt đánh giá đối phương, lúc này gã bạch y nhân cũng trành mắt lạnh sang, cao thấp đánh giá Dược Thiên Sầu, phát hiện ra chính minh nhìn không thấu tu vi của Dược Thiên Sầu, trong đôi con ngươi băng lãnh nhiều ít cũng hiện ra một tia kinh ngạc.
"Lúc nãy ta còn tưởng rằng minh hoa mắt nhìn nhầm, không ngờ lại đúng là xú biên bức nhà ngươi." Bạch y nhân nhướng đôi mày kiếm lên, dùng ánh mắt khinh thường nhìn sang Vi Xuân Thu, ngữ khí không nhanh không chậm hừ lạnh nói:
"Không nghĩ ra, vạn năm trước đường đường là Thanh Dực Bức Vương, mà hôm nay lại trở thành thú cưỡi của người khác, chẳng trách không có mặt mũi gặp lại bằng hữu, phải vòng qua Bạch Vân Sơn tránh mặt ta." "Thúi lắm!" Vi Xuân Thu luôn không buồn mở miệng, lúc này nhịn không được lớn
Tiếng mắng, nghiêng đầu trành mắt nhìn sang bạch y nhân quát:
"Vân Bằng, ai làm tiên thú để người khác cưỡi? Ngươi mau nói rõ ràng cho lão tử nghe xem nào." Bạch y nhân tên kêu Vân Bằng thoáng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, ý tứ không cần nói cũng quá rõ ràng, chính là ám chỉ Vi Bức Vương trở thành tiên thú của Dược Thiên Sầu. Lúc này Vi Xuân Thu gân cổ quát mắng:
"Mở to cặp mắt điểu của ngươi ra nhìn xem? Người ta tu vi bất quá mới chỉ là Hóa Thần hậu kỳ thôi, dùng đầu óc ngẫm nghĩ thừ xem, với tu vi của hắn mà có thể biến lão tử trở thành thú cưỡi cho hắn sao? Lão tử chẳng qua bởi vì làm hỏng pháp khí phi hành của người ta, mà tiện đường chở hắn một đoạn thôi. Mở to mắt điểu của ngươi ra mà nhìn cho kỹ đi." Vân Bằng giật minh, cần thẩn đánh giá lại Dược Thiên Sầu, tinh quang trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, hiển nhiên nghi hoặc vì chính minh không thể nhìn thấu được tu vi của đối phương. Nhưng hắn cũng rõ ràng, nếu Vi Xuân Thu đã nói thẳng ra như thế, vậy khẳng định sẽ không phải là thú cưỡi của đối phương, bởi vì không có tiên thú nào dám hỗn láo với chủ nhân của minh như thế.
Theo sau ánh mắt của Vân Bằng lại nhìn xuống trên người Vi Xuân Thu, diễn cảm lãnh đạm khẽ lắc đầu nói:
"Không nghĩ ra đã qua một vạn năm rồi, mà tu vi của ngươi vẫn không có tiến triển gì, luận tốc độ, hiện giờ ngươi không phải là đối thủ của ta. Nhiều năm ganh đua rốt cuộc đã phân ra cao thấp, Vi Xuân Thu ngươi đã chịu thua hay chưa?" "Ta phục cái lông chim nhà ngươi." Vi Xuân Thu châm chọc nói:
"Lười cùng ngươi tính toán, ngươi đừng giả ngu như thế ở trước mặt ta. Rõ ràng chứng kiến ta đang chở người theo, còn mặt dày cùng ta so bì tốc độ, mệt thái độ làm người của ngươi ah!" Dược Thiên Sầu hồ nghi đánh giá Vân Bằng, nghe Vi Xuân Thu mỗi lần mở miệng đều kêu đối phương là điểu, thì hắn đối với thân phận làm người của Vân Bằng phi thường hoài nghi.
"Ít nhiều lời vô nghĩa, ngươi rốt cuộc là có phục không?" Vân Bằng hờ hững nói:
"Nếu là không phục, ngươi có thể ném hắn xuống. Chúng ta đường đường chính chính so tài một phen, hôm nay nhất định phải phân rõ cao thấp." Vi Xuân Thu hết đường phàn bác, chuyện của mình chính bản thân mình mới rõ ràng nhất, nhiều năm qua căn bản là không có hảo hảo tu luyện, một lòng một dạ tham cứu Vạn Yêu Tâm Kinh, hơn nữa nội đan ngưng tụ đã bị Dược Thiên Sầu dùng Tử Hỏa thiêu đốt hai lần. Trên thực tế tu vi đã không thể so sánh cùng vạn năm về trước. Nếu hôm nay thi thố tài năng, khẳng định là không phải đối thủ của lão bằng hữu.
Tuy rằng như thế, nhưng ngoài mặt Vi Xuân Thu vẫn khinh thường nói:
"Vân Bằng, đời này ngươi sống đúng là không uổng phí chút nào, càng sống lâu thì càng gian ứá. Lúc trước ta vốn phi hành đường dài nhiều ngày, hơn nữa còn chở người khác trên lưng, đã tiêu hao rất nhiều tiên nguyên lực. Ngươi cảm thấy hôm nay hai chúng ta tỷ thí, ở trong mắt ngươi có thể coi là đường đường chính chính hay sao?" Vân Bằng mày kiếm nhăn lại, trầm ngâm nói:
"Vậy nếu ngươi không chê thì đến Bạch Vân Sơn của ta nghỉ ngơi, chờ khi ngươi khôi phục tiên nguyên, chúng ta mới đường đường chính chính tỷ thí tài năng. Đến lúc đó ta sẽ khiến cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!" Vi Bức Vương xuy miệng đáp:
"Nhưng ta không có thời gian rảnh rỗi như thế, ta đáp ứng đưa hắn đến Mê Huyễn Tiên Thành, chuyện tình tỷ thí để sau hãy nói." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vân Bằng tràn đầy vẻ khinh thường, nói:
"Hay là biết ngươi không thắng nổi ta, nên cố tình kiếm lý do thoái thác phải không?" Vi Bức Vương nghe vậy, thì hung hăng quay đầu sang, gằn từng chữ nói:
"Nếu ngươi muốn so tài, thì hiện nguyên hình ra, ngươi chở hắn một đoạn thời gian, rồi chúng ta tái thi thố. Ngươi dám chở hắn không?"