Hai người còn lại cũng không nói chuyện, Nghiêm Thù không chút kiêng nể lạnh lùng nhìn Dược Thiên Sầu, người sau hết nhìn đông tới nhìn tây làm như không phát hiện hắn. Đợi một hồi còn chưa thấy Phí Đức Nam đi ra, sắc mặt Nghiêm Thù cũng càng ngày càng khó coi, đối phương rõ ràng không xem hắn vào trong mắt.
"Ngươi tới đây làm gì?" Rốt cục Nghiêm Thù không nín được, sắc mặt âm trầm hỏi.
Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh, chỉ vào chính mình hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi đang nói với ta sao?" Câu nói làm Nghiêm Thù tức giận, khuôn mặt vặn vẹo lạnh lùng nói:
"Quy củ Phù Tiên Đảo cho phép ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?" Dược Thiên Sầu tựa hồ như mới tỉnh ngộ, làm vẻ nghiêm túc hành lễ nói:
"Đệ từ Dược Thiên Sầu gặp qua sư thúc."
"Sư thúc?" Nghiêm Thù cũng không biết hắn đã trúc cơ thành công, hiện tại đã tới Trúc Cơ kỳ, huống chi tình huống Dược Thiên Sầu đặc thù, người ngoài rất khó nhìn ra tu vi sâu cạn của hắn, trái lại còn cho rằng hắn cố ý giáng thấp mình.
Nghiêm Thù oán hận Dược Thiên Sầu cũng không phải tầm thường, tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, là cần mặt mũi, Dược Thiên Sầu lần đó ngay trước mặt mọi người giận mắng hắn, khiến cho hắn mất hết mặt mũi tại Luyện Đan Các, đến bây giờ vẫn còn đệ tử ở sau lưng đem chuyện này châm chọc hắn. Không tìm một lý do trả thù một chút, hắn làm sao có thể nuốt được khẩu khí, nhất thời không tìm được lý do, chỉ viện cớ để trả thù riêng, phẫn nộ quát:
"lớn mật, mắt không tôn trưởng, trong mắt ngươi còn có môn quy của Phù Tiên Đảo không?" Dược Thiên Sầu xuy nói:
"Kỳ quái? Trong mắt ta làm sao không có môn quy của Phù Tiên Đảo? Nghiêm sư thúc ngươi nói ra nghe một chút." "Chuyện gì xảy ra?" Là thanh âm của Quan Uy Vũ, hắn và Phí Đức Nam từ bên trong Luyện Đan Các đi ra.
"Sư phụ!" Dược Thiên Sầu hành lễ nói, vẻ mặt thâm tình nhìn Quan Uy Vũ, hiện tại là thời gian cần hắn làm quan tòa, cần sư phụ chi trì a!
Quan Uy Vũ cũng đồng dạng thâm tình nhìn Dược Thiên Sầu cười nói:
"Trở về là tốt rồi, nghe nói ngươi đã trúc cơ thành công, vi sư chúc mừng ngươi." Vừa rồi Phí Đức Nam đem chuyện Dược Thiên Sầu trúc cơ thành công nói cho hắn, kể cả chuyện Dược Thiên Sầu cự tuyệt Ma Cửu Cô, sau đó Ma Cửu Cô còn khen hắn có phúc khí thu được đồ đệ tốt, đem vị Đan Si này cảm động thật sâu, liền nói không uổng công thu đồ đệ này. Lúc này nhìn nhìn Dược Thiên Sầu càng nghĩ thuận mắt.
Dược Thiên Sầu hành lễ nói:
"Không có sư phụ giáo huấn, không có Cửu Cô cung phụng tài bồi đệ tử cũng không có ngày hôm nay." Quan Uy Vũ xấu hổ cười cười, chính hắn cũng không nhớ lúc nào mình đã giáo huấn vị đệ tử này, bất quá đồ đệ nói như vậy, trên mặt sư phụ cũng có ánh sáng a! Để che giấu xấu hổ, chuyển nhìn Nghiêm Thù gương mặt nghiêm túc nói:
"Ta vừa rồi nghe được ngươi đang la to, xảy ra chuyện gì?" Nghiêm Thù vốn định đem vấn đề nhỏ xé ra to, hắn cũng biết như vậy mình cũng không làm gì được Dược Thiên Sầu, thuần túy chỉ muốn chọc tức hắn, nghe được Quan Uy Vũ nói Dược Thiên Sầu đã trúc cơ thành công, hắn gọi mình là sư thúc cũng không hề sai, đang ngây người, nghe được câu hỏi, phục hồi lại tinh thần cắn răng nói:
"Không có việc gì!" Quan Uy Vũ vốn không phải người thận trọng, nghe được không có việc gì cũng lười hỏi nhiều, chỉ vào Dược Thiên Sầu nói:
"Nghiêm Thù, sau này Dược Thiên Sầu chuyên trách đến Vạn Phân Viên lấy linh thảo, chuyện khác không cần an bài cho hắn nữa, mặt khác..." Hắn thoáng trầm ngâm, bổ sung:
"Dược Thiên Sầu có thể tùy lúc tiến vào chủ sự đại điện tìm ta, không được ngăn cản." Không biết hắn làm như vậy có tính là dày ái với đồ đệ hay không.
Đệ tử Phù Tiên Đảo nếu đạt tới Trúc Cơ kỳ đều sẽ có một chức vụ cố định, chỉ là phân công khác nhau, dù sao chuyện trong môn phái cũng cần phải có người đi làm, bất quá vẫn khá hơn đệ tử Luyện Khí kỳ làm việc tạp dịch. Hơn nữa chức vụ của Dược Thiên Sầu có thể nói tương đối dễ dàng, mỗi ngày tiêu tốn chút thời gian đến Vạn Phân Viên mang linh thảo cần dùng về cho Luyện Đan Các là được, thời gian tự do cũng khá nhiều.
Nghiêm Thù gian nan đáp:
"Dạ." Dược Thiên Sầu đánh giá việc này cũng dễ làm, liếc mắt nhìn Phí Đức Nam, phỏng chừng là hắn tranh thủ tới cho mình, lý do tự nhiên là vì muốn để hắn có thể thường xuyên tới Vạn Phân Viên.
Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Phí Đức Nam còn lo lắng cho thương thế của nữ nhi, không ở lâu. Quan Uy Vũ cũng tự đi làm việc của mình.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Nghiêm Thù được xem là quản gia Luyện Đan Các, chuyện phân phối nơi ở cho Dược Thiên Sầu roi vào trên người hắn, tâm tính báo thù thật rõ ràng, Dược Thiên Sầu lại bị ném tới tiểu viện hẻo lánh lúc hắn vừa mới tới. Theo lý thuyết, đệ tử Trúc Cơ kỳ có quyền ở vào địa phương có điều kiện thật tốt.
Đối với Dược Thiên Sầu mà nói nơi ở cũng chẳng thèm chọn lựa, huống chi điều kiện ở đây còn khá hơn trong Vạn Phân Viên, hắn cũng lười vì chút việc nhỏ này mà nháo với Nghiêm Thù. Núi xanh còn đó, nước biếc thường lưu, luôn luôn có thời gian báo thù, không cần phải tính toán chi li.
Tiểu viện cũng hình dạng cũ, không có gì biến hóạ, không biết người bên trong có phải vẫn như trước hay không. Nhìn sắc trời, lẽ ra chúng đệ tử đều đã trở về. Hắn đứng trong viện cố ý ho khan một tiếng, quả nhiên nghe được trong viện có động tĩnh, có ba cửa phòng mở ra.
Nhìn ba gương mặt có chút quen thuộc phía trước, Dược Thiên Sầu khẽ cười nói:
"Ba vị huynh đệ, đã lâu không gặp, ta đã trở về." Lăng Phong, Bắc Tử, Tuyên Bình nhìn nhau, đều lộ ra một tia xấu hổ. Ngày xưa ba người cho rằng hắn là người chỉ biết nịnh nọt khoe khoang, không quen nhìn hắn, châm chọc hắn một phen, sau thấy hắn mắng Nghiêm Thù ngay trước mặt mọi người, làm chuyện mà ba người cũng không dám làm, mới biết đã hiểu lầm hắn, sau đó ba người hối hận không ngớt, đáng tiếc dù một cơ hội xin lỗi cũng không có.
Dược Thiên Sầu cười nói:
"Thế nào? Không nhận thức tại hạ sao?" Lăng Phong mở miệng cười khổ nói:
"Thế nào lại không nhận ra, chỉ là lúc đầu ba người chúng tôi hiểu lầm Dược huynh, thật sự thấy xấu hổ." Một người mở miệng, hai người khác cũng theo xin lỗi, nhất là hũ nút Tuyên Bình, lúc đầu hắn nói chuyện khó nghe nhất, hiện tại thật khó khăn nói ra một đống lời xin lỗi.
Dược Thiên Sầu cũng không hề ngại chuyện trước kia, bốn người xưng huynh gọi đệ không uống rượu trợ hứng thật là không thoải mái, đáng tiếc Tuyên Binh không có cất giữ, dù sao phạm vi hoạt động của bọn họ luôn hạn chế, muốn tìm chút rượu cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dược Thiên Sầu lấy trong túi trữ vật ra hai vò lớn, bốn người vây quanh bàn đá thoải mái chè chén.
Vài chén vào miệng, Dược Thiên Sầu quan sát tu vi ba người, phát hiện chỉ là Luyện Khí thấp cấp, kỳ quái nói: "Chẳng lẽ lần này các ngươi không được phân phối Truc Cơ Đan?
Ba người cười khổ, đều tự than thở. Vốn lấy được Trúc Cơ Đan, nhưng có lẽ vì tư chất ba người quá kém, không ngờ không ai trúc cơ thành công. Càng đáng buồn chính là, ba người đều thất bại lần thứ hai, nếu như ba năm sau còn thất bại, chỉ sợ kiếp này sẽ vĩnh biệt Phù Tiên Đảo, từ đó chặt đứt tu chân đại mộng, quay về phàm trần.
Thấy ba người đầy khổ sáp, trong lòng Dược Thiên Sầu hiểu rõ, ba người đều là người có hai lần kinh nghiệm trúc cơ, đối với lần thứ ba có thành công hay không trong ngực đã hiểu. Chính hắn muốn trúc cơ thành công cũng phải ăn vào liên tiếp mười hai viên Trúc Cơ Đan, ăn một viên thân thể biến hóa bao nhiêu, trong lòng cũng biết rõ ràng.
Nhìn dáng dấp chán chường của ba người, Dược Thiên Sầu lại có xung động muốn đem Trúc Cơ Đan cho họ mà không chút điều kiện, dù sao mình còn rất nhiều Trúc Cơ Đan, ngẫm lại đành nén xuống, hiện tại giúp bọn họ lại có chỗ tốt gì? Hay là chờ ba năm sau, khi hi vọng cuối cùng của họ tan biến, có thể không keo kiệt giúp đỡ một tay.
Chí ít bây giờ còn chưa tới thời gian giúp đỡ, giao tình qua chén rượu, rất nông cạn, thời gian tương giao cũng không dài, còn có thời gian thử thách.
Kiếp trước có câu nói rất đúng, trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, Dược Thiên Sầu thầm chấp nhận, người sống trên đời dù sao cũng phải có điều nỗ lực mới có hồi báo, ta trợ ba người trúc cơ thành công, ba người nên làm sao hồi báo cho ta?
"Không nói chúng tạ, lần này Dược huynh trúc cơ thế nào?" Trong miệng Lăng Phong hỏi như vậy, nhưng ngực cũng đã khẳng định Dược Thiên Sầu cũng có kết quả giống như ba người họ, bằng không cũng không cần trở lại tiểu viện này. Bắc Tử và Tuyên Bình cũng có ý nghĩ như vậy.