Trái Đất Tròn, Lòng Người Góc Cạnh Chương 19


Chương 19
Phải làm sao khi cơn ác mộng này cứ kéo dài mãi mà không hề có báo hiệu điểm dừng?

Cảm giác Phiên Vân ra sức lay mạnh hai bờ vai nhưng không tài nào mở được mắt ra, nghe thấy Key gọi, nhưng cũng chẳng thể quay lại nhìn anh ấy. Ô cửa thời gian bí mật kéo tôi chìm sâu vào một khoảng không gian hun hút gió. Lạnh lẽo và đáng sợ. Linh hồn tôi trượt qua những mảnh linh hồn khác. Họ nhợt nhạt và bay vô định, có lẽ họ cũng giống tôi, cũng không biết phải đi đâu về đâu.

Khi thực sống, chúng tôi đã gây ra tội ác gì, để khi sống trong thế giới ảo ảnh, chúng tôi lại gặp quá nhiều khổ đau trắc trở như thế này?

- Mẫn!

Tiếng nói trầm ấm quen thuộc đó dội vào tim tôi một luồng gió mát lịm. Giọng của bố, tiếng của bố, âm thanh của bố.

- Mẫn! Con có ổn không?

Màu trắng của phòng bệnh ập vào mắt tôi sáng lòa, khi vừa trải qua một đường hầm đen kịt để trở về đây, màu sắc này thật khó tiếp nhận. Nhưng dù sao, tôi đủ bình tĩnh để nhận ra rằng, mình đã quay trở về hiện tại.

Tôi tỉnh lại sau khoảng thời gian dài lang thang ở quá khứ để tìm đường trở về. Bố đã thức bên tôi hàng tháng trời, mái tóc của ông bạc đi quá nửa. Tôi mấp máy môi, miệng khô khốc không cất thành tiếng. Bố lấy cốc nước, cầm thìa quết quết nước lên môi cho tôi, rồi nhẹ nhàng bón cho tôi từng thìa nước nhỏ. Tôi nhìn vào mắt ông, đọc được từng tia lo lắng trong ấy.

Tôi không thể nói, không rõ dây thần kinh nào đã bị chèn hoặc hỏng. Cổ họng tôi khô đặc lại không thể phát ra âm thanh dù là ú ớ.

- Sức khỏe của con như thế này là ổn rồi, thật bố không hiểu sao con và cậu ta lại qua được kiểm duyệt mà lên được chuyến tàu chở hàng ấy?

Tôi cười nhẹ đáp lại bố. Tôi quá ngu ngốc khi quyết định làm điều đó, quá dại dột khi lặn lội đi tìm người đàn bà phù thủy mang đôi mắt rắn để xin bà ta cách trở về quá khứ, quá thiếu suy nghĩ khi nhúng tay thay đổi số mệnh. Mọi thứ chắc chắn chưa dừng ở đây. Còn quá nhiều điều cần phải sắp xếp lại đúng vị trí của nó.

Nhưng, “cậu ta”, là ai cơ?

Tôi muốn hỏi, nhưng không cất lời nổi.

Ngoài tôi ra, còn có người khác trốn được lên chuyến tàu định mệnh đó?

Đến chiều tôi mới được tháo máy điện tim và được bố đưa đi khám tổng thể để lên kế hoạch bước vào thời gian phục hồi sức khỏe. Chưa rõ phải mất bao lâu, tôi thì biết sau khi quẳng đống dây dợ lằng nhằng ở tay với ngực này, tôi có thể chạy maratong được. Vì tôi đâu có làm sao?

Lúc này ở quá khứ, điều gì đang diễn ra? Phiên Vân sẽ hoảng sợ và rơi vào trạng thái hoang mang hơn nữa. Còn Key, liệu anh có hiểu rằng linh hồn tôi đã cách xa anh rất nhiều, rất rất nhiều? Bỗng nhiên trong lòng tôi xuất hiện một ý nghĩ vô cùng ích kỷ, rằng nếu có thể thì tôi sẽ chẳng quay về đó sửa chữa những sai lầm của mình, để mặc kệ Phiên Vân, mặc kệ My, mặc kệ Key, mỗi người đó phải tự lo cho số phận của họ. Điều tôi muốn duy nhất cũng đã làm được, đó là cứu sống Phiên Vân ra khỏi cái chết oan ức thê lương ngày ấy. Anh ấy vẫn tiếp tục sống, vẫn tiếp tục tồn tại. Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy thích thú.

Thế nhưng nếu không quay trở lại đó, thì thân xác của tôi sẽ như thế nào? Linh hồn My sẽ ra sao? My liệu có xoay chuyển được tất cả mọi thứ về chỗ cũ khi không còn có tôi? Tất cả những luồng suy nghĩ trái ngược nhau khiến tôi càng cảm thấy rối tung, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, để rồi khi tỉnh lại mọi thứ đã qua chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ thôi. Trái đất vẫn quay và tôi vẫn sống, ngày vẫn qua đều đặn và mặt trời hết ngày thì vẫn lặn, người đã khuất thì yên nghỉ và thi thoảng vẫn ghé về thăm khiến người còn ở lại đau đớn trong từng giấc ngủ.

- Con ổn chứ?

Tôi gật nhẹ đầu đáp lại bố. Không hề thấy bóng dáng của mẹ 85 và Đăng đâu. Mẹ 85 thì không sao! Việc tôi chết đi sống lại không vui bằng tin ngoài shop đồ hiệu vừa mang về mấy mẫu váy mới. Chỉ hụt hẫng là Đăng không có mặt ở đây. Khuôn mặt khi em 10 tuổi vẫn hồn nhiên và trong trẻo lạ thường. Lúc này đây, chỉ có em là người khiến tôi cảm giác thế giới này bình yên và đáng sống.

- Con có đói không?

Bố vẫn phải túc trực ở phòng làm việc của mình trong bệnh viện, thi thoảng lại chạy sang phòng bệnh thăm tôi, bố hỏi tôi rất nhiều nhưng tôi chỉ ra hiệu trả lời được một chút. Tôi bực tức và lo sợ nếu cả phần đời sau này không thể nói như bình thường, thì con người và cuộc sống của tôi sẽ thay đổi ra sao? Tôi sẽ bị câm vĩnh viễn ư?

- Con có muốn về nhà ngay hôm nay không?

Tôi gật đầu.

- Sức khỏe của con không có dấu hiệu gì tiêu cực lắm. Bố không nghĩ là con lại tỉnh lại một cách thần thánh như thế. Xem này, chẳng hề có một vết xước xát bầm tím nào? Con khỏe như tê giác vậy!

Ngồi trên oto, đếm từng ngôi nhà bên đường, tôi im lặng thả mình trong những suy nghĩ vẩn vơ. Đúng rồi, tôi thần thánh một cách điên dại. Chẳng có định luật hay cuốn sách khoa học, tâm linh nào có đủ kiến thức để giải thích tất tần tật những thứ tôi trải qua. Ngay cả tôi, chủ thể của câu chuyện hoang đường này còn không thể hiểu hết nổi.

Rời quá khứ về lại 5 năm sau chỉ trong vài tích tắc, tôi mới đủ khoảng lặng để nhận ra những điều khác lạ trước mắt mình. Thành phố ở hiện tại đã thay đổi nhiều, cứng cáp và trưởng thành hơn, như một thằng bé vụt lớn lên chỉ sau một mùa hè đầy nắng. Tuyến đường sắt đô thị trên cao Hà Đông – Cát Linh trước khi tôi đi còn đang chờ ngày thông xe, giờ đây đã đi vào hoạt động bình thường. Đường ít xe hơn, vắng vẻ hơn. Các trường Đại học đã di chuyển về gần hết Hòa Lạc. Một Hà Nội không phải gồng mình lên gánh áp lực dân số, hiền hòa và dịu dàng hơn.

- Con có thấy đau đầu không?

Bố quay sang tôi trìu mến, tôi nhìn bố lắc đầu rồi mở cửa bước xuống xe. Trước mắt tôi, ngôi nhà sơn màu xanh dương hiện lên rõ từng đường nét. Tôi lặng đi, mắt nhìn vào ngôi nhà mà tôi đã sống 25 năm qua. Nơi chứng kiến tôi trưởng thành từng bước một. Nơi bố thường bế bổng tôi lên khi tôi còn bé, ôm và vuốt tóc tôi khi tôi ngủ. Ngôi nhà có khung cửa sổ màu trắng, là chỗ mẹ tôi hay ngồi đọc sách và mắng yêu khi tôi bi bô làm phiền. Căn bếp nhỏ có bộ bàn ăn bằng gỗ bố mua tặng mẹ khi mẹ tròn 26 tuổi, và cũng là nơi mẹ nấu cho tôi ăn bữa sáng cuối cùng trong cuộc đời mẹ. Những hình ảnh đời thường quen thuộc, mà khi xa vắng lâu ngày, bỗng trở nên thân thương quá đỗi…

- Con sao thế?

Bố xách đồ đạc và dắt tôi vào nhà. Cánh xửa cổng bố lâu không tra dầu, kêu két lại đanh đá khi bị chạm vào. Nhà vắng người, hình như chỉ có tôi và bố. Tôi nhìn quanh quất, mắt hướng về phía bố tỏ vẻ ngạc nhiên. Mẹ 85 đâu? Đăng đâu? Điều gì đã thay đổi sau hơn một tháng tôi vắng nhà?

Bố cất đồ rồi mở tủ lạnh làm bữa tối, tất bật như một người đàn ông của gia đình, không hề giống bố chút nào. Tôi lấy ghế và ngồi xuống, muốn giúp bố một tay nhưng chưa thể làm quen được với hình ảnh lạ lẫm này. Từ trước tới giờ, bố có bao giờ đụng vào đồ bếp núc đâu?

- Con có đói không?

Tôi giật mình khi bố đột nhiên quay lại hỏi. Sao bố cứ hỏi mấy câu kì kì kiểu gì ấy? Tiến đến giúp bố nhặt đậu bắp, còn bố ra bếp ga đổ dầu vào chảo và rán cá, động tác nhanh nhẹn và kinh nghiệm. Tôi lại càng tròn mắt hơn khi nhớ đến lần nhờ bố cắm cơm thôi mà hôm đó cả nhà phải ăn cơm vừa sống vừa khê. Liệu có linh hồn của bà mẹ nào đi lạc rồi nhập vào bố không nhỉ?

Bữa cơm tối giản dị bố nấu trong khoảng nửa tiếng. Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rửa tay rồi ra ngồi ăn cùng bố. Bố vừa ăn vừa nói chuyện với tôi, dù cho tôi không thể đáp lại được. Bố vui vẻ, gần gũi và hiền hậu vô cùng. Còn tôi thì lạc trong những thắc mắc về bao thay đổi xung quanh. Mẹ 85 đâu? Đăng đâu? Và Phiên Vân nữa? Điều gì đã khiến tính cách bố thay đổi nhiều như thế? Nếu có thể nói, tôi đã hỏi bố một số điều. Đằng này, một lời cũng không cất nổi, cứ im lặng nhìn và nghe. Thức ăn nghẹn ứ ở cổ, khó lắm mới nuốt xuống được.

- Con ăn xong rồi nghe nhạc chút rồi ngủ sớm nhé! Bố phải qua viện trực một lát rồi về.

Tôi khẽ gật đầu, ngồi nhìn bố …rửa bát! Thật chẳng biết nói gì. Nhưng trong lòng tôi, cảm giác cứ như đang xem phim hài.

Đóng cửa cổng lại, vẫy tay chào bố, đợi bóng bố khuất, tôi chạy vút vào trong nhà, nhảy từng bậc lên cầu thang, lao vèo vèo vào phòng bố. Căn phòng trống trơn đập vào mắt tôi, ảnh cưới, lọ hoa, bàn trang điểm, quần áo, hoa treo tường, gương lớn… tất tần tật những gì liên quan đến mẹ 85 đều không thấy bóng dáng. Phòng chỉ còn lại giường, tủ, bàn làm việc. Tôi bắt đầu thấy sợ, rẽ qua phòng Đăng, căn phòng nhỏ ấy đầy ắp đồ đạc thừa bỏ đi chưa dùng tới: bàn ghế cũ, tủ cũ, đồ làm vườn... Phòng của Đăng bị biến thành một căn gác kho, không hơn. Tôi hốt hoảng quay về phòng tôi, mở vội cánh cửa gỗ ra, nín thở… Mọi đồ vật vẫn giữ nguyên, giường đơn, tủ quần áo, piano, bàn học. Tôi bước vào giữa phòng, thứ làm đôi mắt tôi dừng lại là khung ảnh khá lớn treo trên tường. Vội lùi lại phía sau, người run bần bật. Bức ảnh tôi đứng trên sân khấu sáng đèn, tay cầm huy chương giải thưởng âm nhạc trong một cuộc thi nào đó tôi không biết. Trong ảnh, tôi cười rất tươi, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Không, bức ảnh đó không phải chụp tôi. Tôi bước lại gần hơn, nhìn rõ mép ảnh phía góc dưới. Địa điểm trên ảnh ghi Oklahoma, tháng 10 năm 2013. Rõ ràng là My mà, My trong thân xác tôi. Chắc chắn là cô ấy. Tại sao lại treo ảnh cô ấy trong phòng của tôi?

Chạy ra khỏi phòng, lao xuống phòng khách, tôi rót đầy một cốc nước lớn, ra sức uống để tẩy trôi cái nóng rát đang hiện hữu trong cổ họng. Tại sao lại thế này? Điều gì đã thay đổi mọi thứ như thế này? Mẹ kế đâu? Em trai tôi đâu? Tại sao ngôi nhà này chỉ còn tôi với bố? Hai thành viên còn lại như chưa hề tồn tại thế này?

Tôi ngồi thụp xuống đất và khóc. Ở quá khứ đã xảy ra điều gì vậy? Làm ơn nếu đã đuổi tôi trở về đây, thì hãy trả lại tôi cuộc sống bình thường như trước được không?

Không! Quay về phá hỏng quá khứ, mà giờ đây lại mong muốn cuộc sống bình thường như trước là sao? Định mệnh an bài, số phận đâu phải thứ mang ra làm trò đùa, thích thì tô không thích thì xóa?

Bố tìm thấy tôi khi tôi đang ngồi thu lu ở góc bếp với đôi mắt sưng húp. Bố đỡ tôi lên và cõng tôi về phòng, đặt tôi xuống giường và ngồi đợi tôi ngủ. Tôi cố gắng xua đi tất cả để đón một giấc ngủ ngon. Một giấc ngủ rất cần cho tôi lúc này.

***

Sáng sớm, tôi bị đánh thức bằng những cơn gió thổi mùi hoa sữa ào vào phòng qua khung cửa sổ. Khẽ cựa mình, cảm giác ê ẩm như vừa ngủ dậy sau khi đi một chuyến du lịch dài. Nằm nghiêng về phía cửa sổ, tôi để mặc mình trôi theo những cảm xúc trộn lẫn.

Bố mang vào phòng tôi một cốc sữa nóng và một chiếc bánh trung thu. Đã qua tết Thiếu nhi một ngày.

- Con có muốn đi thăm Minh không?

Tôi giật bắn mình. Bố vừa nhắc tên Phiên Vân. Tôi vẫn có thể đi thăm anh ấy à? Bật dậy nhìn bố gật mạnh đầu, bố cười hiền rồi đưa cốc sữa cho tôi. Tôi nhận lấy và uống thật nhanh, ăn nốt chiếc bánh bố để trên bàn, tôi vội chạy vào toilet rửa mặt, thay đồ để chuẩn bị đi cùng bố.

Bố lái xe thật chậm, đưa tôi ra ngoại thành phía Nam thành phố. Tôi lặng im chống tay lên cửa xe, hướng mặt ra phía ngoài nghe mùi lúa chín từ những cánh đồng bên đường. Phiên Vân đang làm gì nhỉ? Anh ấy có khỏe không? Nếu ngày ấy sau vụ tai nạn anh còn sống, chắc chắn anh sẽ thực hiện nốt giấc mơ của anh, dành hết đam mê và tâm huyết cho những bản vẽ thiết kế khu đô thị cho những vùng đất còn thưa dân cư. Tôi thích thú tưởng tượng ra cảnh gặp lại anh khi anh đang ngồi cạnh giá vẽ, trong căn phòng đầy thước đó, mẩu chì, tranh ảnh nội thất. Anh sẽ chạy lại và mỉm cười chào tôi chứ?

- Con ổn không?

Bố lại hỏi tôi một câu kỳ quặc. Tôi có gì không ổn?

Con đường đi ngày một vòng vèo và bé hẹp lại. Tôi mải suy nghĩ nên không còn đoán định được hướng đi về đâu. Từ sáng tới giờ mặt trời không xuất hiện, nhiều mây và âm u một màu xám nhàn nhạt.

Bố dừng xe lại ở một ngã rẽ vắng vẻ, tôi và bố đi bộ trên con đường nhỏ oto không thể lái vào. Bố lấy từ phía ghế sau một đóa cúc trắng, loại hoa Phiên Vân thích. Tôi không hiểu, bố dẫn tôi đi thăm Phiên Vân, không mua thứ quà gì khác mà lại mua hoa? Thích thì thích vậy, nhưng anh không để hoa tươi trong nhà bao giờ.

Bố dắt tay tôi đi chầm chậm, tôi ngoan ngoãn đi theo như em bé đi nhà trẻ. Ở tuổi 25, có được những phút giây gần gũi yêu thương như thế này không phải dễ. Con đường đi lên phía đồi, hai bên là bạch đàn và keo trồng xen kẽ nhau. Tôi nhìn tứ phía, vắng vẻ và tĩnh mịch đến đáng sợ. Bám chặt vào tay bố, muốn cất lời hỏi bố mà không được. Chúng tôi đang đi đâu? Bố ơi, mình đang đi đâu vậy?

- Ngày đó, bố cứ nghĩ rằng con sẽ không vượt qua được. Nhưng rồi thời gian cũng khiến con phôi pha đi. Nỗi buồn như một bước đệm để trưởng thành.

Bố đang nói gì? Chuyện gì cơ?

- Bố xin lỗi! Trước từng mất mát con trải qua, bố chỉ biết im lặng.

Tôi nhìn bố và bắt đầu hoảng sợ. Từng luồng ớn lạnh chạy dọc trong máu khiến bước chân tôi bỗng chậm lại. Tôi níu tay bố, bố quay sang nhìn tôi chờ đợi. Sự thật ở ngay trước mắt kia thôi…

Một khu nghĩa trang nhỏ của người dân địa phương được cất lên trên mảnh đất đồi thoai thoải, đứng từ đây có thể nhìn về Hà Nội trong màn sương trắng mập mờ. Tôi giật tay bố chạy giữa những hàng mộ để tìm cái tên đã khắc sâu trong tim tôi. Bố đứng phía xa, yên lặng nhìn tôi đang trong cơn hoảng loạn.

- Con quên chỗ Minh nằm rồi à?

Tôi nhìn ra phía bố, nước mắt nhạt nhòa. Phần mộ của Phiên Vân nằm góc cuối cùng bên phải, nơi có tầm nhìn thoáng đãng nhất nếu hướng về khoảng không gian xa. Tôi lê từng bước lại gần. Bố đặt bó hoa cúc trắng trước tấm bia khắc tên Trần Hoàng Minh. Ngày mất: 19/10/2013.

- Chính con đã chọn nơi này cho cậu ấy. Con không nhớ hả Mẫn?

Thất thần!

Tôi không thể nào tin được khung cảnh đang tồn tại thực sự trước mắt tôi. Có nỗi đau buồn nào tệ hơn việc mất đi những gì yêu thương nhất, rồi dù có cố gắng làm mọi thứ để thay đổi định mệnh, thì sự thật vẫn là sự thật, không thể đồi thay.

19.10.2013? Sau trung thu năm ấy tròn một tháng. Phiên Vân! Anh đã làm gì chứ? Em đã trải qua bao gãy gập để trở về đó, cướp anh khỏi tay tử thần, mà anh đã làm gì để khiến mọi cố gắng của em chỉ là hư vô?

- Cũng 5 năm rồi. Nếu ở thời điểm hiện tại bây giờ, có lẽ đã có phương pháp chữa được bệnh cho cậu ấy.

Tôi không muốn nghe! Bệnh tật quái quỷ gì chứ? Phiên Vân của tôi hoàn toàn khỏe mạnh, anh không sao cả. Anh sẽ sống! Anh nhất định vẫn sống tiếp, vui vẻ và yên bình. Người nằm ở kia tôi không biết là ai, không phải là người tôi yêu thương! Không phải!

Tim tôi đột ngột thắt lại và giật từng đợt. Chân tôi khuỵu xuống, toàn thân run lên, đầu bỏng rát. Bố hốt hoảng gọi tên tôi, đỡ tôi dậy và bế tôi xuống xe. Nằm trên xe về Hà Nội, tôi cố gắng thở từng giây từng phút, tay giữ chặt tim chống chọi với cơn đau dữ dội. Bố lái xe vội vã, vượt làn đường luôn luôn, ra sức xin lỗi vì bất cẩn đưa tôi đi xa khi tôi mới tỉnh lại chưa lâu. Tôi hé nhìn bố bằng đôi mắt bỏng như có lửa, hình dáng yêu thương còn lại duy nhất trong cuộc đời tôi.

Bố ơi! Con xin lỗi vì những sai lầm đã qua. Có lẽ bởi tình yêu đầu đời quá lớn đã khiến con phạm phải những tội lỗi không thể tha thứ được. Con mong chỉ có con phải trả giá cho tất cả những thứ ngu ngốc đó. Cuộc đời bố xin hãy an lành!

Thân thể tôi lại được đưa vào phòng cấp cứu một lần nữa. Tiếng còi xe và tiếng bố hòa lẫn vào nhau thành thứ âm thanh vô cùng ám ảnh. Lướt qua phòng hậu cấp cứu, đồng tử tôi nở rộng khi nhìn thấy một nét mặt quen thuộc lướt qua.

Chàng trai nằm trong đó, cũng với máy điện tim và ống truyền dịch. Hai gò má, cặp lông mi, sống mũi… cho dù bị những vết xước làm mờ đi nhiều những điểm có thể nhận dạng, tôi vẫn đủ linh cảm và yêu thương để nhìn ra anh, linh hồn đi lạc đã ở bên tôi trong suốt những ngày dài trống rỗng.

Key, em và anh, có chung một điểm xuất phát?

***

Ở trong một lát cắt vô hình của thời gian, tôi và Key, như hai vật thể xa lạ, va vào nhau, tại một thế giới mà chúng tôi vô tình lạc vào đó. À không, tôi không đi lạc, mà là do tôi cố tình trở về quá khứ này. Còn anh, mông lung, không lý do, không điểm tựa. Anh là ai? Lý do gì anh lại lạc về cùng một thời điểm với tôi? Cô độc, lạc lõng, giữa một thế giới có đầy những vệt màu sắc chớp nhoáng?

Ở thế giới ảo ảnh vô dạng ấy, chỉ có anh nhìn thấy tôi, và chỉ có tôi nhìn thấy anh.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/73735


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận