Trái Đất Tròn, Lòng Người Góc Cạnh Chương 2


Chương 2
Những hành lang vắng.

Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại khiến ta đau lòng cả đời.

Có phải tôi đã làm sai một điều gì đó, và đang bị trừng phạt không?

Tôi ngồi lặng thinh trên hàng ghế góc hành lang bên phải tầng 3 nhà D của bệnh viện. Nước mắt nối nhau chảy dài trên má. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại để hiểu về những gì đang xảy ra. Quá khứ đã qua, đáng lẽ không nên đào nó lên và khoác lên nó tấm áo choàng mới.

Phiên Vân đang đứng trước mặt tôi. Đau khổ và hoảng loạn. Có lẽ anh không thể hiểu được tại sao người con gái anh yêu lại có cách cư xử kì quặc đến như thế. Thân xác của cô gái tóc hung đỏ đã được đưa vào phòng cấp cứu. Thân xác tuổi 20 của tôi vẫn gào thét và quát tháo khi có ai chạm vào. Phiên Vân chỉ biết đứng nhìn, lo lắng. Anh sẽ chẳng bao giờ biết được, người con gái đứng trước mặt anh, chỉ là thân xác của tôi, còn linh hồn, là của cô gái tóc hung đỏ - chủ nhân của chiếc xe Atila vụ tai nạn vừa rồi.

Phiên Vân! Anh sẽ không bao giờ, không bao giờ biết được sự thật ấy!

Số phận trả đũa tôi, bằng sự tráo đổi linh hồn tưởng như hoang đường.

Tôi lặng thinh nhìn những sự việc trải tràn ra trước mắt như một bộ phim. Tôi là nhân vật chính. Chính diện hay phản diện? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng bộ phim ấy đã bắt vai diễn của tôi rơi quá nhiều nước mắt. Tôi khóc vì tuyệt vọng về một nỗi khát khao vô hình. Tôi chỉ muốn làm mọi thứ để trái tim người tôi yêu thương được tiếp tục đập những nhịp đập bình thường, phập phồng trong lồng ngực. Những tiếng đập nhẹ nhàng mà tôi luôn muốn áp tai vào lòng anh để nghe từng nhịp một. Giờ đây tôi đã làm được điều đó. Nhưng đó có phải điều mà tôi mong muốn không? Khi khuôn mặt anh bây giờ lúc nào cũng mặn ướt nước mắt. Trái tim quặn thắt mỗi khi nhìn người anh yêu quát tháo và ruồng bỏ anh.

Như thế này tốt hơn, hay để anh yên vị với số phận trong quá khứ thì tốt hơn? Tôi không bao giờ dám nhớ đến hình ảnh khuôn mặt anh bết máu nằm trong vòng tay của tôi, miệng nhoẻn cười nói “Anh ổn!”. Để rồi ngày hôm sau, những gì còn lại thuộc về anh trên cõi đời này chỉ là những bức ảnh. Những bức ảnh có cạnh sắc nhọn mà tôi cất sâu trong hộp 5 năm qua, không dám nhìn lại dù chỉ một lần.

Tôi đứng bên anh, vuốt nhẹ lên tóc. Bàn tay tôi không thể chạm vào tay anh mà nắm thật chặt. Vai tôi cũng chẳng đủ sức cho anh mượn, dựa vào. Tôi cũng chẳng thể lên tiếng mà an ủi anh rằng: “Không sao đâu Phiên Vân, mọi việc sẽ ổn cả mà”. Việc duy nhất tôi có thể làm. Là khóc.

Một linh hồn chỉ biết khóc!

Bố giữ chặt thân xác tôi, quát tháo khi cô ấy giãy giụa và phản kháng. Cô ấy khá cá tính. Nhưng nhiều khi cư xử hơi tiêu cực. Như cái cách cô ấy quát bố tôi rồi giựt miếng băng y tế ở đầu ra và chạy ra khỏi phòng bệnh. Bố và Phiên Vân phải cố gắng lắm mới khiến cho cô ấy bình tĩnh và chịu ngồi yên.

Lúc này, chắc mẹ 85 đang đi shopping.

Hải Đăng có lẽ vẫn đang ở trường học. Tối nay, ai sẽ đón em? Ai sẽ nấu cho em món ăn em thích? Ai sẽ cùng em học bài, giục em đi đánh răng và lên giường ngủ sớm. Ngày mai, ai sẽ đưa em đi học? Ai sẽ là người nắm bàn tay bé nhỏ của em đi tung tăng trên vỉa hè có lát những viên gạch nhỏ hình thoi dưới tán cây xanh?

Nước mắt lại bắt đầu nối nhau chảy dài trên má tôi.

Hành lang phía bên phải của nhà D bệnh viện luôn luôn vắng. Cuối hành lang có 2 khung cửa sổ to màu trắng sáng. Trống rỗng! Đó là cảm giác duy nhất khi tôi đứng cuối hành lang nhìn về phía hai khung cửa sổ ấy.

Trước mặt, thân xác tôi đang gào khóc và mất bình tĩnh. Thân xác cô ấy đang nằm ở phòng cấp cứu với ống thở và máy điện tim xung quanh. Cô gái ấy ôm chầm lấy người đàn bà lớn tuổi ở cửa phòng và khóc òa lên. Tôi đứng đó, nhìn Phiên Vân, nhìn bố tôi, nhìn thân xác tôi, nhìn người đàn bà lớn tuổi.

- Mẹ ơi, con My mà, mẹ đưa con về nhà đi.

Bố tôi và Phiên Vân giữ lấy cô ấy thật chặt, trong khi cô ấy vẫn vùng vẫy ra khỏi vòng tay hai người và gọi người đàn bà kia.

- Mẫn! Em sao thế? Em nhìn anh đây này, anh là Phiên Vân, em nhìn đi!

Giọng anh gào lên và lạc đi. Cô gái không hề để ý, mà vẫn giãy giụa quyết liệt và nhìn về phía người đàn bà lớn tuổi đang đứng trước cửa phòng cấp cứu

- Mẹ! Con là My mà, con không phải con gái họ. Con là con gái của mẹ!

… Mẹ! Mẹ phải nghe con! Con là con gái của mẹ!

Cô gái lại bắt đầu khóc thét lên và nức nở từng hồi. Miệng không ngừng quát tháo bố tôi và Phiên Vân:

- Chú làm ơn bỏ tôi ra được không, tôi không phải Mẫn. Tôi không phải con gái chú. Còn anh ! Anh bị thần kinh à, bỏ tay tôi ra !

Bố tôi lôi cô ấy vào phòng, tiêm thuốc an thần ép cô ấy ngủ.

Phiên Vân đứng lặng thinh bên giường bệnh.

Người đàn bà lớn tuổi nhìn gia đình tôi với ánh mắt mơ hồ.

Tôi quay lưng, đi về phía hành lang. Tôi không muốn nhìn thêm một điều gì nữa.

Đằng sau tôi, là hai khung cửa sổ màu trắng sáng.

Trống rỗng!

Tôi lang thang trên những con đường quen thuộc. Sáng nay trời không nắng. Nhưng chính cái màu trời âm u thế này lại khiến tôi thêm mệt mỏi. Tôi đặt tay lên ngực. Tim không đập. Cơ thể tôi im lìm. Đưa bàn tay lên trước mặt, tôi có thể nhìn xuyên qua nó, thấy được những đường nét góc cạnh của mọi đồ vật trước mắt. Linh hồn tôi mỏng manh trong ánh mặt trời yếu ớt, nhợt nhạt của một buổi sáng không nắng.

Cố gắng lết những bước chân mệt mỏi đến bến xe bus phía trước. Vắng người! Tôi ngồi xuống băng ghế, dựa người vào bảng quảng cáo đằng sau lưng. Nước mắt tôi lại nhạt nhòa.

Tôi phải làm gì đây? Ở lại đây cũng chẳng thay đổi được gì nữa. Cũng chẳng biết phải quay trở về hiện tại bằng cách nào. Tôi sợ! Tôi sợ cảm giác khi mình là người bị lạc. Hoang mang, cô độc, không có lấy một điểm tựa trong một thế giới đầy những vệt màu sắc chớp nhoáng này…

Đúng lúc ấy, tôi gặp Key...

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/73039


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận