Trăn Khổng Lồ Chương 6 Cắn Chết Người

 Chương 6 Cắn Chết Người
Dịch giả : Nguyệt Thần

 



Chương 6 Cắn Chết Người

"Là ở trong này sao ?"

Chỉ thấy một người cảnh sát trung niên, mặt hơi vuông vẻ mặt đầy hạo nhiên chính khí đi đến.

Trong tay tên cảnh sát này cầm côn điện, bên hông có đeo súng, là tiêu chuẩn " cảnh sát điển hình", cùng cảnh sát trong ti vi, phim giống nhau, mặt đầy hạo nhiên chính khí. Nhưng cái bụng to ưỡn lên làm cho bộ dạng của hắn hoàn toàn phá hủy.

Từ khe hở nhìn thấy súng bên hông cảnh sát, Vương Bá Đạo cảm giác được nguy hiểm thật lớn. Cho dù là "luyện khí đại viên mãn" cũng không ngăn được viên đạn, trừ phi là cường giả "cảnh giới luyện thần"tuyệt thế.

Mặc dù chuyển thế thành rắn, lực công kích và lực phá hoại càng mạnh, dùng cảnh giới luyện tinh trung kỳ của Vương Bá Đạo cũng có thể giết chết nhân loại cảnh giới luyện tinh đại viên mãn, nhưng viên đạn thì hắn vẫn không ngăn được.



"Là ở trong này... là ở trong này, mấy tháng nay, các loại thịt trong kho đông lạnh của tôi không biết tại sao lại bị mất đi, nhưng không phát hiện được bất kỳ tình huống gì."

"Hơn nữa, cửa ra vào bên ngoài cũng lắp camera, cũng không có phát hiện có người vào từ cửa chính. Nơi này lại không có ống, ngoại trừ từ cửa chính đi vào, tuyệt đối không có con đường nào có thể đi vào kho đông lạnh!"

Có thể là vội vã đi đường, một ông béo vừa nói vừa thở hổn hển.

Ông béo này đúng là ông chủ ở đây, họ Phùng, người khác thường hay gọi ông ta là ông chủ Phùng. Ông chủ Phùng thấy các loại thực phẩm thịt mấy tháng nay bị giảm bớt mà không rõ lí do, hơn nữa là càng ngày giảm càng nhiều, lập tức liền lo lắng. Cái kho đông lạnh này là sinh mệnh của hắn. Xem camera cũng không có phát hiện gì, chỉ có thể báo cảnh sát.

"Mấy anh em đem kho đông lạnh điều tra kỹ một lần, nhìn xem có phát hiện gì hay không."

Tên có "mô phạm cảnh sát" kia chỉ đạo vài viên cảnh sát ở sau lưng hắn.

" Vâng!"

Vài tên cảnh sát gật đầu, sau đó bắt đầu điều tra.

"Xem ra lần này không giấu được, nếu như điều tra không cẩn thận, ta còn có thể trốn đi. Nơi này nói lớn cũng không lớn, nhưng mà không có góc chết, bốn năm người điều tra cùng một lúc, mỗi người đứng một góc là có thể đem kho đông lạnh nhìn hết..."

Vương Bá Đạo suy nghĩ, nếu như không có súng, mấy người kia, Vương Bá Đạo còn không để vào mắt. Nhưng tốc độ của viên đạn quá nhanh, hắn cũng không có nắm chắc có thể tránh né. Đã không tránh được, Vương Bá Đạo chỉ có thể chủ động chạy ra. Giết thêm vài người cũng không sao cả !

Ở trong tình trạng không phải ngươi chết thì là ta chết, hắn không ngại giết vài người vô tội...

Vương Bá Đạo đứng thân lên, tốc độ nhanh như điện xẹt, tốc độ 3m trên 1s, vèo một cái liền qua. Làm một tên cảnh sát đang đi về phía hắn không kịp phản ứng, liền bò xuyên qua.

"A... Cái gì thế ... ?"

"Là rắn, mọi người cẩn thận..."

"Mau tránh ra, rắn tới, nhanh lên !"

Từng âm thanh kinh hoàng vang lên quanh quẩn kho đông lạnh, càng có vài người bị dọa sắc mặt trắng bệnh.

Thậm chí còn có hai chân run rẩy, hàm răng cũng run lên.

Ở cửa ra vào, ông chủ Phùng giống như trúng phải ‘định thân thuật’ trong truyền thuyết, gặp con trăn lao nhanh về phía hắn, dọa đến hét lên một tiếng. Muốn chạy ? Nhưng sợ quá chạy không được ! thân thể hoàn toàn không nghe theo ! Cái này cũng chỉ có thể trách hắn số đen, ai kêu hắn đứng ở cửa ra vào làm gì? Vương Bá Đạo đúng là muốn theo cửa ra vào bỏ ra ngoài.

Tâm lí mấy tên cảnh sát mạnh hơn người bình thường khá nhiều, tuy cũng bị dọa sắc mặt trắng bệch, nhưng trải qua huấn luyện đặc thù thì dù sao cũng không giống.

Chỉ thấy tên ‘mô phạm cảnh sát’ kia rút ra súng.

Trong mắt rắn Vương Bá Đạo hàn quang chợt lóe lên, vèo một tiếng liền cắn vào cổ tay hắn.

" A..."

" Cạch ~"

Đầu tiên là ‘mô phạm cảnh sát’ kêu đau, sau đó là tiếng súng rơi xuống đất.

Uy hiếp của súng ngắn được giải trừ, Vương Bá Đạo mới buông ra miệng. Sau đó đang ở lúc mọi người phản ứng không kịp, trực tiếp đi ra cửa.

" Tên kia chết chắc rồi ! Chính hắn muốn chết thì còn trách ai được !"

Vương Bá Đạo cười lạnh trong đầu. Hắn không rút súng ra, Vương Bá Đạo sẽ không cắn hắn. Ai kêu hắn tự nhiên rút súng làm gì? Muốn cho ta chết, người liền chết trước đi!

Vương Bá Đạo đi ra cửa, lập tức cảm giác được hơi nóng.


Bây giờ là buổi trưa, mặt trời treo trên cao, nhiệt độ tự nhiên tăng cao. Mà Vương Bá Đạo đi ra từ kho đông lạnh, sinh sống ở nới có nhiệt độ dưới 0 độ hơn ba tháng, vừa ra ngoài liền nhất định không thể thích hợp nhiệt độ bên ngoài.

Vương Bá Đạo từ cửa ra vào liền theo xà nhà bò đi, rất nhanh liền biến mất tại trước mặt mọi người ...

Vương Bá Đạo đi rồi, mọi người mới giật mình tỉnh lại. Thấy miệng tên ‘mô phạm cảnh sát’ đang sùi bọt mép, hiển nhiên là trúng độc.

Thời gian ngắn như thế,nhưng tên ‘mô phạm cảnh sát’ kia lại đang sắp chết. Độc này chắc chắn là kịch độc !

Nọc độc của Vương Bá Đạo theo mấy lần tiến hóa đã tăng lên rất nhiều, ít nhất là mạnh hơn rắn hổ mang mười lần, tuy vẫn chưa so sánh được với rắn taiban, nhưng cũng có thể đi vào top 15 trong họ hàng nhà rắn. Sau một phút đồng hồ, liền có thể lên thiên đường !

" Nhanh gọi xe cứu thương ! Nhanh lên !"

"Gọi điện thoại, tranh thủ gọi điện thoại nhanh lên ..."

Vương Bá Đạo ở xa nghe trộm âm thanh truyền ra từ kho đông lạnh. Những người này đều không có quan hệ với hắn. Bây giờ lại là ban ngày, nhiệt độ rất cao, làm toàn thân hắn đều không thoải mãi, hắn thầm nghĩ nên tìm một chỗ trốn rồi đi ngủ một giấc. Sau đó lại đợi cho đến ban đêm đi săn mồi.

Nghĩ đến đi săn mồi, Vương Bá Đạo liền có chút đau đầu. Hơn ba tháng ở trong cảnh "quần áo đến tay, cơm đến chỉ việc há mồm" đã thành thói quen. Hiện tại tự nhiên phải tự lập cánh sinh, thật đúng là ... Vương Bá Đạo thành rắn hơn 4 tháng thì có 3 tháng ở kho đông lạnh.

Trong thành phố không có nơi nào có thể ẩn thân, Vương Bá Đạo chui vào trong bụi hoa bên đường cái, quận tròn người, tạm thời tránh né một chút.

"May mà bụi hoa rất lớn, tránh ở đây không có vấn đề. Bây giờ là ban ngày, người quá nhiều, vẫn là chờ đến ban đêm đi hoạt động thì tốt hơn, khả năng bị người phát hiện cũng ít hơn.”

Nếu có người phát hiện, ngành quan hệ sẽ phái người đến bắt. Một con trăn lớn như vậy, không nói đến giá trị của nó, liền nói tính nguy hiểm của nó cũng quá lớn rồi ! Nếu như bộc phát sự kiện cắn người, phủ thị chính liền có phiền toái lớn. Phủ thị chính tuyệt đối không cho phép việc này phát sinh.

Trốn vào trong bụi hoa đến 8h tối, tuy đèn của thành phố vẫn sáng trưng, nhưng những địa phương âm u vẫn không thiếu, chỉ cần Vương Bá Đạo không chạy dưới ánh đèn, tỷ lệ bị phát hiện vẫn rất thấp.

Tuy buổi trưa đã ăn, nhưng đói hơn nửa ngày, Vương Bá Đạo đã sớm đói điên. Chỉ phải đi làm việc cũ, tìm "huynh đệ nhà bên" phiền toái. Vị đạo của chuột so với thịt gà đã xử lí đúng là không thể so sánh. Nuốt ba con chuột, Vương Bá Đạo cảm thấy bụng vẫn chưa đầy. Nhưng mà không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng bắt chuột thôi.

" Gì? Là mèo? Có thể ăn no nê rồi ..."

Vương Bá Đạo nghe thấy tiếng mèo kêu, tâm trạng liền vui vẻ, theo âm thanh mà đi. Quả nhiên phát hiện một con mèo xám đang chơi ở bên đường.

Vương Bá Đạo lặng lẽ đi vào gần, nhưng động vật đối với nguy hiểm gì đó cảm giác rất mẫn cảm. Còn cách 4m, con mèo xám liền phát hiện Vương Bá Đạo. Liền thấy thân thể con mèo xám khẽ cong, lông tóc dựng đứng, muốn chạy trốn.

Nhưng Vương Bá Đạo sao có thể buông tha nó, thân thể cong lại, vèo một cái, tốc độ như tên rời cung, "phập" một tiếng cắn trúng con mèo xám, thân thể liền xoay, quấn lại,...

Mồm Vương Bá Đạo mở to, chậm rãi nuốt vào con mèo xám, lúc này mới cảm giác thấy no rồi.

Vừa rồi thiếu chút nữa để cho con mèo xám chạy mất, " khi vội vã , rắn cũng có thể phát uy.." Vương Bá Đạo cảm thán, vừa rồi cách 4m, hắn bắn ra, xem như phát huy vượt xa bình thường.

Hiện tại mới tám rưỡi, Vương Bá Đạo nghĩ đến chỗ dạo chơi. Nghĩ nghĩ liền quyết định đi sân rộng. Chỗ đó khi xưa Vương Bá Đạo là người vẫn thường hay đi, buổi sáng hay tập thể dục ở đó. Hiện tại thành trăn còn chưa có đi qua, lúc này có cơ hội, liền muốn đi nhìn một chút. Nhưng bây giờ là tám rưỡi, hiện tại sân rộng rất đông người, chỉ có thể bò trong bụi cỏ. Chỉ cần cận thận một chút, liền không sợ bị người phát hiện. Không có người nào sẽ nhàm chán đi đến bụi hoa trong sân.

Sân rộng đông người, Vương Bá Đạo càng cẩn thận, gặp lúc không có người, liền vèo một cái phi qua đường cái tiến vào bụi hoa. Ở trong bụi hoa thong thả bò, lại đi vào mấy địa phương quen thuộc nhìn ra, địa phương nhiều người Vương Bá Đạo không dám đi, chỉ dám ở xa xa nhìn.

Ở trong sân rộng có một màn hình cực lớn, đang bật bài "dạ ký" của Trần Tuệ Nhàn. Bài này, Vương Bá Đạo phi thường thích, trước kia hắn còn đi xem nàng ca hát.

Từ hôm nay mỗi đêm đều có ánh trăng sáng

Đáng tiếc tâm trí đã lụi tàn

Tiền đồ càng ngày càng ảm đạm

Từ hôm nay anh càng ngày càng quý trọng ngày tháng

Không cần cảm thán tình duyên sẽ trở lại một ngày nào đó

Tha thứ đêm nay em bỏ đi

Trái tim nhiệt tình đã trầm xuống

Trong mộng có chàng là việc vui sướng biết bao nhiêu

Bài hát này, Vương Bá Đạo nghe mãi không chán, riêng việc nghe ca khúc này, Vương Bá Đạo liền cảm thấy đời này không uổng. Vương Bá Đạo đang tập trung nghe ca khúc, từ sau khi thành trăn, đây là lần đầu tiên hắn nghe lại bài này ! Từ này về sau, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa rồi !!!

Đột nhiên.

Màn hình lớn chuyển đổi, cắt đứt nhã hứng của Vương Bá Đạo. Vương Bá Đạo liên tục ở trong đầu chửi mẹ nó, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy là tin tức mới.

Vương Bá Đạo cảm giác kỳ quái, lúc này làm sao còn có tin tức mới ? Loại tình huống thế này rất ít gặp, trừ phi xảy ra chuyện lớn...

Nguồn: tunghoanh.com/tran-khong-lo/chuong-6-NSOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận