Trong Đó Có Tôi Chương 3

Chương 3
Trong Đó Có Tôi 3

Tôi thấy nghẹn trong cổ. Nàng cắt tóc theo ý của Phục thì còn hỏi tôi làm gì nữa.

Nửa đêm vừa về tới nhà đã nghe tiếng phone reo. Phục mời tôi đến dự tiệc sinh nhật, mặc dầu chúng tôi chưa gặp nhau bao giờ. Tôi nhất định từ chối không đi. Nhưng ngay sau đó Hà điện thoại nằng nặc nói:

- Em bắt anh Phục mời anh đó. Đi với em để em còn hỏi ý kiến anh nữa chứ!

Hà cứ nài nỉ mãi, dứt khoát không chịu buông phone cho đến lúc tôi xiêu lòng nhận lời.

Ngày sinh nhật của Phục, tôi để Phục đem xe đến đón Hà, còn mình lái xe theo sau. Quả thực đúng như lời Hà mô tả, Phục rất đẹp trai và thu hút đám đông. Nhưng anh chàng bận khách khứa, Hà luôn luôn ở bên tôi. Một gã thanh niên mời Hà nhảy một bản Boston. Hà từ chối. Lát sau nàng khiêu vũ với tôi, gã kia uất ức nói lớn, chắc muốn để tôi nghe luôn:

- Thứ em, ở Việt Nam, nói xin lỗi, anh quay đi chỗ khác không thèm nhìn.

Người ngồi bên cạnh gã cũng gào lên phụ họa:

- Tao cực lực phản đối tình trạng tự lên giá bất hợp pháp của con gái bên này. Mới hơi thiếu một chút đã làm cao.

Rồi gã quay sang hỏi tôi:

- Đúng không, anh bạn?

Tôi cười:

- Lên giá tại vì bọn đàn ông mình làm cho nó lên giá đấy chứ !

Cả hai nhìn tôi gật gù cười:

- Có lý.

Rồi cùng chìa tay bảo tôi:

- Rua ông bạn một cái.

Mẫu đối thoại không làm tôi quên Hà. Mắt tôi vẫn đăm đăm theo dõi nàng đang gục đầu vào vai Phục trong nhạc điệu xì lô, thì thầm to nhỏ. Tôi thở dài buồn bã. Nhìn Phục, căn nhà thênh thang của Phục và cách ăn mặc rất trang trọng của Phục, tôi thấy mình bất lực và nên bỏ cuộc chạy đua thì hơn, trước khi chuốc lấy thất bại đắng cay. Tôi nghĩ đến bà chủ tiệm uốn tóc, và tự trấn an rằng: một người có thời lẫy lừng về nhan sắc như bà mới vài năm qua, thời gian đã xóa đi mọi dấu vết, chỉ còn lại những phai tàn đến tội nghiệp. Hà có lẽ cũng thế mà thôi. Chẳng có gì quý giá đến độ tôi phải khổ sở. 


Tự trấn an mình xong, tôi búng tay đứng dậy, lại quầy lấy cho mình ly rượu nhỏ, bước ra cửa vừa uống vừa ngó trời đất.

Bản nhạc dứt, Phục dìu Hà đến trả lại cho tôi. Tôi bảo hai người:

- Anh có chút chuyện phải đi gấp, Hà ở lại đây, lát nữa nhờ anh Phục đưa về.

Nàng vờ vịt dãy nảy. Còn Phục thì cảm động ra mặt, nghiêng mình bắt tay tôi rất lịch sự, đồng thời tiễn tôi ra tận lề đường, hai ba lần dặn tôi thỉnh thoảng ghé chơi. Tôi lên xe phóng đi, lòng nặng chĩu. Dọc đường tôi ghé coi dăm cuốn phim 3X cho đỡ sầu đời. 
Nửa đêm về đến nhà, cởi xong đôi giầy đã nghe điện thoại réo gọi, Hà kể:

- Anh Phục bảo em là, anh ấy đi chơi rất nhiều, giao thiệp rất rộng, nhưng chưa bao giờ gặp một người con gái nào gây cho anh ấy nhiều xúc động như em!

Tôi muốn gào lên trong điện thoại:

- Em ngu thấy mẹ! Gặp ai nó không nói thế ! Chính anh đây là thằng khờ nhất nước Mỹ, mà cũng đã từng nói câu ấy với hàng chục đứa con gái rồi !

Nhưng tôi chỉ đành vuốt theo một cách vô thưởng vô phạt:

- Thế à!

Hà tiếp tục tán dương Phục, tạo cho gã một hình tượng cao vời vợi. Thậm chí Hà còn bảo trông Phục giống như tài tử Châu Nhuận Phát trong bộ phim "Máu nhuộm bãi Thượng Hải". Tôi kẹp ống nghe vào tai, uể oải lắng nghe, ừ hử cho qua chuyện. Sau cùng, Hà hỏi tôi:

- Anh thấy anh Phục thế nào?

Tôi hỏi lại:

- Em thấy thế nào?

Hà đáp không lưỡng lự:

- Tuyệt vời !

- Em thấy sao anh thấy vậy.

Hà cười khúc khích:

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t111568-trong-do-co-toi-chuong-3.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận