Tuấn Long Bách Mỹ Duyên Chương 14 : Vì nghĩa giúp Phi Phượng 

Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1: Thời Đại học
Chương 14 : Vì nghĩa giúp Phi Phượng 


Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm


Trần Tuấn Long ở trường học là rất thoải mái, không bi rang buộc, cùng Tiểu Vũ lại gặp nhau với hắn mà nói, bất quá là hai người vận mệnh lại va chạm mà thôi, Trần Tuấn Long hiểu được, Tiểu Vũ là cô gái tốt, cô gái như vậy là đáng giá quý trọng.

- Long ca, anh đến đây nhanh lên, Lan tỷ chị ấy. . . Chị ấy đã xảy ra chuyện!
Trong di động là tiếng khóc kinh hoàng của Tiểu Vũ, Trần Tuấn Long nhíu mày, mới có ba ngày mà thôi, chẳng lẽ phiền toái của các cô thật sự thực khó giải quyết.

- Tiểu Vũ, em đừng vội, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?
Trần Tuấn Long bình tĩnh hỏi, hắn cùng Lan tỷ không tính là than quen, Quan tâm cũng có giới hạn, chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường mà thôi.



Nghe Tiểu Vũ khóc sướt mướt nói xong chuyện Lan tỷ, Trần Tuấn Long hiểu được đại khái sự việc. Nguyên lai tối hôm qua Nam Lang Bang hẹn Lan tỷ đi ra đàm phán, một lời không hợp sẽ truy khảm Lan tỷ, Lan tỷ mời một đầu lĩnh bang hội đến làm chứng, thấy tình thế không ổn, đã sớm mang theo người của hắn lưu, chỉ có A Hùng liều mạng bảo hộ Lan tỷ, mở ra vòng vây, đáng tiếc Lan tỷ bị chém hai đao, thương thế rất nặng, hiện tại ở bệnh viện, A Hùng cũng bị thương nặng, cũng may không có gì lo ngại, Tiểu Mẫn dẫn hắn trốn trong một căn hộ cho thuê để dưỡng thương.

Khi Trần Tuấn Long xuất hiện đến, phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện đã có rất nhiều cô gái vây quanh, vừa thấy đều là người trong phong trần. Tiểu Vũ ở trong phòng khóc đỏ cả mắt, thấy Trần Tuấn Long đến đây mới trấn định một ít. Trần Tuấn Long nhìn một chút, Lan tỷ trước ngực bị chém một đao, phía sau lưng cũng trúng một đao, hiện tại chính hôn mê bất tỉnh. Các nàng Phi Phượng Bang hiện tại đã muốn loạn thành một đoàn, Tiểu Vũ tạm thời phụ trách bang hội chuyện tình.

Trần Tuấn Long vừa đến không lâu, Tiểu Mẫn cùng Tiểu Thanh cũng chạy tới. Nhìn Lan tỷ bị thương, Tiểu Mẫn mặt đỏ lên, nắm chặt phấn quyền.

- Tôi đi tìm bọn họ tính toán sổ sách!
Tiểu Mẫn hung ác hô, dọa mọi người nhảy dựng, nàng một cái thiếu nữ tử, có cái gì năng lực nói báo thù, bất quá Trần Tuấn Long thích nàng loại này liều lĩnh xúc động. Tiểu Vũ bận rộn ngăn ở Tiểu Mẫn trước người, nói:
- Tiểu Mẫn, hiện tại Lan tỷ như vậy, chúng ta đều rất khó, nhưng ngươi không thể xằng bậy mà đi báo thù cho Lan tỷ, không cần xúc động, vạn nhất ngươi có chuyện gì, khi Lan tỷ tỉnh lại, chúng ta sẽ nói với chị ấy thế nào.

- Cô đừng cản tôi, ta giờ tôi phải chem. Lại người Nam Lang Bang.
Tiểu Mẫn đỏ mắt, tuy rằng Lan tỷ quở trách cô, nhưng Tiểu Mẫn biết Lan tỷ đều là vì tốt cho mình, không có Lan tỷ, cũng vốn không có nàng Tiểu Mẫn. Nàng hiện tại một lòng thầm nghĩ vì Lan tỷ báo thù, nàng cũng hận chính mình vì cái gì không sớm đáp ứng yêu cầu của cái lão sắc quỷ Tam gia Ngũ Hổ Bang,như vậy ít nhất Nam Lang Bang không dám càn rỡ.

Bọn tỷ muội thật vất vả ngăn cản Tiểu Mẫn, các nàng bất quá là một ít thiếu nữ tử, bình thường đều có Lan tỷ chiếu ứng, hiện tại Lan tỷ đã xảy ra chuyện đều đều lại đây thăm, không khí thực bi quan, mọi người đều có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.


Lúc này, điện thoại của Tiểu Vũ vang lên, nàng thần sắc ngưng trọng tiếp lên. Gọi điện thoại tới là Nam Lang Bang lão đại Nam Lang, một bộ dáng mèo khóc chuột biểu tình, Tiểu Vũ gặp qua người kia, âm hiểm giảo hoạt, người cũng đủ ngoan, mấy năm nay bọn họ Nam Lang Bang dựa vào buôn lậu thuốc phiện lập nghiệp, đã muốn ổn tọa nam khu lão đại, vì tranh đoạt địa bàn, bọn họ hiện tại đem độc thủ thân đến Phi Phượng Bang, chuẩn bị chiếm lấy Phi Phượng Bang địa bàn, từ tháng trước đến giờ, đã muốn nháo lên, các lão đại của bang phái khác là mắt nhắm mắt mở, xem Nam Lang làm.

Mà Nam Lang lại không có sợ hãi, ỷ vào người đông thế mạnh, khi dễ Phi Phượng Bang. Tối hôm qua còn kêu gào, nói phải giết chết Lan tỷ.

- Nam Lang, ngươi muốn thế nào?
Đối với người như thế, Tiểu Vũ thanh âm cũng cao lên, mọi người đều an tĩnh lại, nghe Tiểu Vũ như thế nào ứng đối. nguồn tunghoanh.com

- Tôi nghĩ thế nào? Tiểu Vũ cô nương, cô là người thông minh, chỉ cần về sau Phi Phượng Bang đi theo Nam Lang Bang chúng ta, tôi bảo đảm các cô bình an. Ha ha. . .

- Ngươi tỉnh lại đi.
Tiểu Vũ đối chọi gay gắt,
- Tối hôm qua các ngươi chém Lan tỷ bị thương, Phi Phượng Bang không để các ngươi yên đâu.

- Hắc. . . Thật là không sợ chết, các cô đừng tưởng rằng cái lão bất tử kia của Ngũ Hổ Bang sẽ vì các cô, chúng ta một năm giúp bọn hắn tiêu thụ bao nhiêu thuốc phiện biết không? Hơn một ngàn vạn đấy, các cô làm sao so được với chúng ta? Tiểu Vũ cô nương, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần hầu hạ đại gia ta thư thái, ngươi muốn thế nào đều được. Hắc hắc…
Đến cuối cùng là cười dâm đãng, một bộ đắc ý dào dạt bộ dáng.

Tiểu Vũ tức giận đến mặt đều đỏ, nhưng lại không có cách nào.

- Tốt lắm, tôi mặc kệ Lan tỷ của các cô sống hay chết, tóm lại buổi tối hôm nay, các cô tìm một người đại diện nói chuyện, chúng ta hảo hảo nói chuyện, nói cách khác, người của tôi mỗi ngày phá địa bàn của Phi Phượng Bang các cô, chính cô tự lo liệu đi. Tiểu Vũ bảo bối, nhớ rõ đại gia ta chờ cô, ha ha, ha ha. . .
Nói xong cúp điện thoại.

- Thế nào?
Tiểu Mẫn ở một bên hỏi, mọi người đều muốn biết Nam Lang Bang muốn làm gì.

Tiểu Vũ lắc đầu nói:
- Bọn họ nói đêm nay cùng với chúng ta đàm phán, bằng không sẽ phá địa bàn của chúng ta.
Mọi người lại nhìn nhau không biết nên làm cái gì bây giờ.

- Đều làm sao vậy, bọn họ có người, chẳng lẽ chúng ta không có người sao?
Tiểu Mẫn hô:
- Phương tỷ, ngươi không phải cùng Cọp Dữcủa Tây Đầu Bang quen biết sao, có thể hay không gọi hắn phái vài người lại đây; A Nguyệt, ngươi lần trước nói Minh ca, hắn không phải có mấy cái mã tử sao, có thể hay không nhờ hắn đến hỗ trợ. . .
Tiểu Mẫn kêu tên, nhưng mấy cô gái đều lắc đầu, đến lúc chân chính cần người giúp thì có mấy ai, hiện tại trên đường ai chẳng biết Nam Lang Bang muốn hạ Phi Phượng Bang, những người đó bình thường ăn nói đều mạnh miệng nhưng hiện tại có việc thì lại trốn tránh không có ai nói nghĩa khí nữa, ai cũng không dám đắc tội thế lực Nam Lang Bang.

Trần Tuấn Long đứng lên, nắm tay Tiểu Vũ nói:
- Không cần lo lắng, Tiểu Vũ. Buổi tối hẹn ở nơi nào, anh đi cùng em.

Trần Tuấn Long vừa mới dứt lời, mọi người đều tò mò đánh giá hắn. Trần Tuấn Long bộ dáng không sợ trời không sợ đất, dáng người mặc dù tốt nhưng có thể giúp được cái gì, bất quá chúng nữ đối với sự hào hung của hắn, vẫn là thực thưởng thức.

Quả nhiên Tiểu Vũ nói:
- Không được, Long ca, đây đều là chuyện bang phái chúng em, không thể phiền anh, em sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Nói thực, bây giờ còn có biện pháp gì, nguyên lai còn trông cậy vào Ngũ Hổ Bang hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra là không có khả năng.

Trần Tuấn Long nắm tay Tiểu Vũ căng thẳng, sau đó nói:
- Yên tâm đi, Tiểu Vũ, nếu là chuyện của em cũng chính là chuyện anh, chỉ là một cái Nam Lang Bang, ta còn không sợ."

- Hừ. . .
Không đợi Tiểu Vũ nói, Tiểu Mẫn bên cạnh châm chọc khiêu khích:
- Đinh làm anh hùng chắc, Nam Lang Bang người nhiều như vậy, anh đi còn không phải chịu chết.


Trần Tuấn Long chỉ cười cười, không nói gì.

Tiểu Vũ hiện tại đã muốn hạ quyết tâm, cùng lắm thì buông tay này sản nghiệp, dù sao đánh không lại người ta, bị cướp đi còn chưa tính, chỉ cầu Nam Lang buông tha Lan tỷ, không cần tái muốn làm các nàng Phi Phượng Bang. Đương nhiên, này đó bất quá là nàng nhất sương tình nguyện mà thôi, buổi tối đàm phán có lẽ còn có rất nhiều chuyện xấu cũng không nhất định.

Tiểu Vũ không nghĩ nhờ Trần Tuấn Long nhúng tay vào việc này, bất quá Trần Tuấn Long lần nữa kiên trì, hơn nữa bảo tiêu trung thành của Lan tỷ cũng bị thương, Phi Phượng Bang không có một nam nhân áp trận quả thật không được, cho nên đành để Trần Tuấn Long đi theo, bất quá cô yêu cầu Trần Tuấn Long không cần xuống xe, Trần Tuấn Long cười cười đáp ứng. Sau đó Tiểu Mẫn cũng la hét đòi đi theo, Tiểu Thanh gan lớn, nói nhiều người có thể chiếu ứng lẫn nhau, cũng muốn đi theo. Lập tức Trần Tuấn Long lái xe, đi tới một ngọn núi hẻo lanh ở khu Nam Sơn.

Nam Lang và thủ hạ của hắn đã sớm ở đó, có mấy chiếc xe cũ, chung quanh đều là người Nam Lang Bang, người hút thuốc, người chơi đùa, hoàn toàn không lo Tiểu Vũ các cô là một chuyện, chờ Tiểu Vũ mấy người xuống xe, đi đến để kiểm tra một chút, xe ô tô xung quanh liền bật đèn pha lên, những ngọn đèn chói mắt chiếu vào người ba cô gái, sau đó là những tiếng cười, âm thanh dâm đãng ồn ào vang lên, Tiểu Thanh lần đầu gặp chuyện như vậy, có chút sợ hãi phát run, lui ra sau Tiểu Vũ, chỉ có Tiểu Vũ cùng Tiểu Mẫn hồn nhiên không sợ.

Kỳ thật Tiểu Vũ cũng thật sợ hãi, cô vẫn khắc chế chính mình, Nam Lang Bang ra oai phủ đầu các nàng như vậy thật lợi hại, khí thế đó đã trấn trụ các nàng. Lúc này, theo sau xe đi ra một người cao lớn, phía sau còn vài người đi theo, mọi người vừa cười dâm đãng liền ngừng lại, cung kính đối người nọ nói:
- Nam Lang ca! Đại ca!

Nam Lang thực vừa lòng đứng đằng trước, ba cô gái trước mắt này thật to gan, cũng dám đến cùng hắn đàm phán. Mặc kệ như thế nào, Phi Phượng Bang hắn đã quyết ăn. Ba cô gái bộ dạng cũng không sai, Tiểu Vũ kia hắn đã gặp qua, bình thường cực kỳ cao ngạo, còn hai cô gái kia, một cái điêu ngoa, một cái thanh tú, đều là tuyệt sắc. lần này nhất định là nhất tiễn hạ tam điêu, nghĩ đến đây, Nam Lang không khỏi ha ha cười dâm đãng. Đám thủ hạ đi theo cũng nở nụ cười.

- Cười đủ chưa?
Tiểu Mẫn quát, nàng tính cách.là không sợ trời không sợ đất.

- Lan tỷ của các cô đã chết chưa?
Nam Lang dừng lại cười dâm đãng, hung ác nhìn chằm chằm Tiểu Vũ hỏi:
- Như thế nào phái vài cô gái non nớt đến đàm phán với tao.

Tiểu Vũ rất lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Nam Lang, mày rốt cuộc muốn như thế nào?

- Rất đơn giản, từ đêm nay, sản nghiệp Phi Phượng Bang sở hữu từ Nam Lang Bang tiếp quản, đây là thứ nhất.
Nam Lang dừng một chút.
- Về phần thứ hai, hắc hắc, kiếm tiền chủ nghiệp của Phi Phượng Bang tao cũng muốn nhúng tay, về sau các tiểu thư Phi Phượng Bang tiếp khách là do chúng ta định giá.

- Mày vọng tưởng! Không đợi Tiểu Vũ trả lời, Tiểu Mẫn đã phản bác

- Ha ha, ha ha. . .Nam Lang không có sợ hãi, khoát tay, mấy tên đệ tử nhất thời xông tới, 30 người khí thế cũng đủ hung, vốn Nam Lang không nghĩ tới Phi Phượng Bang liền này ba nữ tử lại đây, trên xe mặc dù có một nam nhân, nhưng hắn còn chưa coi vào đâu. Sau khi cười to xong Nam Lang nói:
- Tao vọng tưởng? Huynh đệ của tao nhiều như vậy, muốn hạ các ngươi là được ngay.

- Mày. . . Mày đừng cậy người đông thế mạnh, tao, Phi Phượng Bang chúng tao...
Tiểu Mẫn không biết phản bác hắn như thế nào, Phi Phượng Bang có cái gì, một đám thiếu nữ tử mà thôi.

- Phi Phượng Bang các cô, chỉ để cho nam nhân chúng ta cưỡi thôi, đúng hay không, các huynh đệ?
Nam Lang hô, lập tức này sắc lang nhóm đều tru lên.

- Quên đi, nhiều lời với các cô cũng vô dụng, lãng phí nước bọt của tao. Đến đây đi, bồi đại gia làm nhất pháo, làm cho đại gia thích thích trước.
Nam Lang vừa đi vừa cởi quần áo, thủ hạ của hắn đều ở ồn ào. Tiểu Vũ không nghĩ tới tình hình như vậy, Nam Lang vô lại như thế, quay đầu vừa thấy, không biết có hai chiếc xe khi nào đã muốn ngăn chận đường lui của chiếc Chevrolet, chung quanh tất cả đều là người của Nam Lang, Trần Tuấn Long ở trên xe, nhưng hiện tại muốn trốn cũng trốn không thoát.

Tiểu Mẫn cùng Tiểu Thanh cũng ý thức được nguy hiểm. Nam Lang một bên nhe răng cười một bên tiến lại đây, giờ phút này hắn đã muốn cởi áo, trên ngực trần xăm một cái đầu sói màu xanh, nhìn rất dọa người.

- Ba. . . Ba. . . Ba. . .
Trần Tuấn Long vỗ tay, tiếng vỗ tay quanh quẩn ở bốn phía.
- Nam Lang tức giận khái a, tao nghĩ đến mày vẫn là cá nhân vật, không nghĩ tới chỉ biết khi dễ mấy cô gái.

Nam Lang lúc này mới phát hiện, Trần Tuấn Long vẫn ngồi ở trên xe đang đi ra. Mấy tên đệ tử cáo mượn oai hùm quát:
- Mày dám vô lễ, dám trêu lão đại bọn tao! Mày nhất định không biết chữ “tử” là viết như thế nào.
Mặt sau vài tên đệ tử vây quanh lại đây, nắm tay quyền như sắp động thủ.

Tiểu Vũ thấy Trần Tuấn Long xuống xe, sợ hắn có làm sao, hô:
- Long ca, anh đi mau, đừng để ý bọn em.

Nam Lang nhe răng cười nói:
- Yên tâm, chúng mày một người đều đi không được.

Trần Tuấn Long đã đi tới che ở trước mặt ba cô gái. Nam Lang nở nụ cười, giờ mà còn có người chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, tiểu bạch kiểm này, đợi chậm rãi giết chết hắn. Lập tức cũng không nhiều lời, ý bảo mấy người phía sau động thủ.

Nguyên lai đi theo Trần Tuấn Long phía sau kia vài tên vọt lại đây, bọn họ nghĩ là ăn được Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long cười lạnh, xiết chặt quyền đầu, chỉ nghe "Lách cách" vài tiếng, mấy tên đi lên liền được ôm bụng ngửa mặt lên trời té trên mặt đất. Trần Tuấn Long vỗ vỗ tay, thoải mái giải quyết bọn họ.

Nhìn thấy Trần Tuấn Long lợi hại như thế, Nam Lang hít một ngụm khí lạnh, vừa rồi Trần Tuấn Long động tác rất nhanh, ngay cả hắn cũng không thấy rõ. Nam Lang lui ra phía sau từng bước, giơ tay lên.
- Đánh chết nó!
Hắn hô lớn. Trần Tuấn Long tuy rằng lợi hại, nhưng Nam Lang không tin một người có thể cản được hơn ba mươi người, hơn nữa thủ hạ của mình người nào cũng mang theo vũ khí.

- Các cô vào xe chờ tôi, nhớ kỹ, đóng chặt cửa xe.
Trần Tuấn Long bình tĩnh nói với ba cô gái.

- Vâng. . .
Lúc này chẳng những Tiểu Vũ, ngay cả Tiểu Mẫn, Tiểu Thanh cũng bị thực lực của Trần Tuấn Long làm chấn động. Nhìn đám thủ hạ Nam Lang cầm đao, dây xích vọt lại đây, các cô không khỏi vì Trần Tuấn Long lo lắng. Nhưng Trần Tuấn Long lại bảo các cô trốn trên xe. Tiểu Thanh kéo kéo Tiểu Vũ, Tiểu Mẫn một phen, đem hai người bọn họ kéo trên xe. Giờ phút này, Trần Tuấn Long cùng mấy tên đệ tử bắt đầu đánh.

Chỉ thấy Trần Tuấn Long không sợ, tay không với dao sắc, một mình đấu hơn ba mươi người. Trần Tuấn Long xuất thủ chẳng những mau, hơn nữa ngoan độc, mấy tên này coi như là thân kinh bách chiến, hung ác như lang, nhưng bọn hắn hiện tại đối mặt là một đầu hùng sư. Sau hai ba chiêu Trần Tuấn Long đánh ngã một tên, tránh qua một đao đâm vào bên phải hắn, mỗi chiêu là có máu, ba mươi tên này với hắn mà nói bất quá là hơn ba mươi con cừu mà thôi, rất nhanh tất cả liền nằm trên đất, vài tên thức thời quay đầu bỏ chạy, nhưng đáng tiếc đã muộn, Trần Tuấn Long ném đao trong tay, chuẩn xác cắm ở trên vai một tên, tên kia kêu đau một tiếng liền ngã xuống. Sau đó Trần Tuấn Long cúi người lấy chủy thủ, đao nhọn cái gì, một phen một phen bay đi, mấy tên chạy trốn kỳ thật chưa kịp chạy xa, đều bị nhất nhất bắn trúng, một đám té trên mặt đất thống khổ rên rỉ.

Mà giờ phút này, trong xe Tiểu Mẫn chính hưng phấn lấy tay thu chụp như thế phấn khích. Hiện tại chỉ còn lại có Nam Lang một người, thủ hạ của hắn đã hôn mê hết, chỉ có thể nằm đó rên rỉ vài tiếng. Nam Lang không dám tin vào mắt mình mà nhìn Trần Tuấn Long, hai chân không ngừng phát run, hắn yếu đối mặt là cỡ nào đáng sợ một người, hơn ba mươi tên thủ hạ, không đến 3 phút liền giải quyết toàn bộ.

Trần Tuấn Long sát khí lẫm lẫm, Nam Lang không khỏi cảm thấy sợ hãi, đây là chưa từng có quá sợ hãi. Theo Trần Tuấn Long trên người tản mát ra cường đại khí thế, đã muốn áp bách hắn lui không thể lui, Nam Lang hai chân mềm nhũn.
"Bùm" một tiếng quỳ xuống đất.

- Tha mạng , đại ca tha mạng!
Đường đường là lão đại hắc đạo, lại không để ý thể diện của mình, lớn tiếng cầu xin tha

Nguồn: tunghoanh.com/tuan-long-bach-my-duyen/quyen-1-chuong-14-36maaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận