Tuấn Long Bách Mỹ Duyên Chương 57

Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1: Thời Đại học
Chương 57
Có tất cả cường thế.


Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm

Mà mục tiêu của Trần Tuấn Long cũng không phải là một chỗ, hôn một trận nồng nhiệt, cái miệng của hắn được giải phóng rất nhanh liền tìm kiếm đến mục tiêu kế tiếp. Trần Tuấn Long hôn lên bên trái ngực Dương Hân, khi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, Dương Hân cơ hồ đình chỉ tự hỏi, trời ạ, đó là một loại cảm giác gì, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn. Trần Tuấn Long hoàn chiếm cứ bộ ngực của cô, làm Dương hân chỉ có thể phát ra những âm thanh sung sướng. Hiện tại cô chỉ hy vọng Trần Tuấn Long đừng có dừng lại để loại cảm giác tê dại này có thể tiếp tục kéo dài mãi mãi.

Nhưng Trần Tuấn Long lúc này lại cố tình dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Dương Hân, trên mặt tất cả đều là nụ cười xấu xa kia, Dương Hân đang say sưa hưởng thụ, Trần Tuấn Long đình chỉ âu yếm nhất thời làm cho cô có một loại cảm giác mất mát lớn. Trần Tuấn Long cúi đầu qua, nhẹ nhàng liếm vành tai Dương Hân, sau đó đắc ý nở nụ cười:



- Thế nào, tiểu dương dương, cảm giác như vậy không tồi chứ, có muốn thử lại nữa không?

Một cô gái trong hoàn cảnh này còn có thể giữ được suy nghĩ bình thường không có mấy ai, Dương Hân cũng không ngoại lệ, đối với vấn đề Trần Tuấn Long hỏi cô không chút do dự gật đầu, hiện tại cô so với bất cứ kẻ nào đều đang chờ mong, chỉ hy vọng Trần Tuấn Long có thể nhanh một chút tiếp tục đưa cái cảm giác mê người kia trở lại.

Thấy Dương Hân gật đầu, Trần Tuấn Long mỉm cười, đã dừng lại nhưng giờ lại tiếp tục hoạt động mạnh hơn.

- Ưm...

- Dương Hân kêu một tiếng thật đáng yêu, cô hoàn toàn thả lỏng thân thể của mình, yên lặng để Trần Tuấn Long âu yếm. Nhưng ngay lúc bàn tay Trần Tuấn Long đến chỗ trọng yếu dưới áo ngủ, cuối cùng còn có một tia thức tỉnh Dương Hân liền chặn Trần Tuấn Long lại.

Trần Tuấn Long mang chút kinh ngạc nhìn, Dương Hân rất xấu hổ, một lúc sau mới nói ra một câu:

- Cửa... Còn chưa có khóa lại, anh... anh khóa lại rồi tính.

Thì ra là thế, Trần Tuấn Long mỉm cười, cúi đầu đi qua lại hôn một trận vào cổ, sau đó mới ở bên tai nhẹ nhàng nói:

- Tốt, tiểu dương dương, anh đã biết, em chờ anh một chút, anh lập tức sẽ trở lại.

Nói xong Trần Tuấn Long cười bước nhanh đi đến cạnh cửa, khóa trái cửa lại.

Làm Trần Tuấn Long một lần nữa đi vào trước giường khi, hắn đã muốn bắt đầu cởi bỏ quần áo, Trần Tuấn Long lộ ra cái kia. Dương Hân nhìn trộm một chút thân thể rắn chắc của Trần Tuấn Long, lập tức thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn lại.

Khi Trần Tuấn Long nằm ở bên người cô, Dương Hân phát hiện, tim mình lại không chịu im lặng mà đập liên hồi, cô cắn chặt môi, nhắm mắt lại, yên lặng cùng đợi Trần Tuấn Long âu yếm.

Trần Tuấn Long không làm cô thất vọng, mở chăn ra đã muốn hùng bá đè ép lên, cơ thể hai người đã cọ sát. Cơ ngực cường tráng kia của Trần Tuấn Long tiếp xúc với Dương Hân, Trần Tuấn Long còn tiếp tục khiêu khích thân thể Dương Hân.

Dương Hân hai chân căng cứng, nơi đó của cô đã như suối nước tràn ra, Trần Tuấn Long dường như chỉ phụ trách khiêu khích, không phụ trách hậu quả. Tiếng rên rỉ của Dương Hân một tiếng cao hơn một tiếng, giống như muốn thúc giục Trần Tuấn Long mau một chút.

Trần Tuấn Long rất hài lòng nhìn mỹ nữ dưới thân mình đã muốn động tình không thôi, hắn biết đã đến lúc, vì thế cúi đầu đi qua, nhẹ nhàng hỏi Dương Hân:

- Thích không?

Dương Hân gật đầu.

- Muốn làm chứ?

Dương Hân do dự một chút, vẫn là gật đầu.

Trần Tuấn Long thấy cô do dự nhưng không để ý, hiện tại một cái chủ động, một cái bị động, mặc kệ bị động muốn làm gì, đều bị chủ động khống chế .

- Vậy…

Trần Tuấn Long tay vẫn không có dừng lại âu yếm thân thể Dương Hân.

- Em nói xem muốn anh làm gì?

Trần Tuấn Long ung dung, một bên đùa bỡn một bên mỉm cười hỏi.

Dương Hân mờ mịt, máy móc lắc đầu.

Trần Tuấn Long nở nụ cười, trên mặt lại là nụ cười quen thuộc đó.

- Nói 'please' mà em không biết sao?
Trần Tuấn Long vừa nói vừa dùng sức vuốt ve nhũ hoa tròn xoe kia.
truyện copy từ tunghoanh.com
Dương Hân làm sao chịu được loại khiêu khích này, rên rỉ một tiếng thật dài, cứ việc bị khiêu khích thế, như vậy làm người ta xấu hổ không chịu nổi, nhưng cô vẫn không thể nói ra câu nói kia.

- Please! A...

Không để Dương Hân nói xong, hai tay Trần Tuấn Long đã muốn bóp chặt đôi ngực của cô, đầu lưỡi bên trái không ngừng liếm hai cái đầu vú hồng hồng, kích thích như vậy thật muốn chết, Dương Hân hạ thân nâng lên, cô đã muốn có cảm giác được gần gũi cái cứng rắn kia của Trần Tuấn Long, nơi đó thường xuyên tiếp xúc làm cho người ta mơ màng liên tục.

Khi bàn tay xấu xa của Trần Tuấn Long lướt xuống chỗ cô bé của Dương Hân, lúc chuẩn bị bỏ đi sự bảo hộ cuối cùng đó của cô, Dương Hân chủ động nhấc cái mông lên, phối hợp với động tác tùy ý đó của Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long nhìn đồng thể nửa hở nửa kín đó của Dương Hân, phần trên chiếc áo ngủ của cô đã bị tuột ra rồi, kéo xuống dưới bộ ngực, mà nửa phần dưới đầy sức mê hoặc của cô lúc này cũng đã lõa lồ trước mắt Trần Tuấn Long, tất cả đều hoàn mỹ như vậy.

Yểu điệu thục nữ, quân tử khát khao!

Mặc dù Dương Hân đã động tình không chịu nổi nữa, nhưng Trần Tuấn Long lại không hề nóng nảy, hắn vẫn tiếp tục đùa bỡn thân thể của cô, từ cổ họng Dương Hân phát ra tiếng rên rỉ một lúc một gấp gáp khiến người ta phải hồn xiêu phách lạc, cảm xúc của Trần Tuấn Long cũng càng ngày càng lên cao trào, Trần Tuấn Long biết, hiện tại tất cả đều đã là nước chảy thành sông .

Thế là, sau khi Trần Tuấn Long bú liếm một lúc ở bộ ngực mềm mại đó của Dương Hân, tiếp tục trở về đôi môi đỏ mọng của cô, cúi đầu xuống dưới, nồng nhiệt hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của Dương Hân, đồng thời, tay phải của hắn lại chủ động tiếp nhận trận địa, tiếp tục xoa bóp vỗ về điểm mẫn cảm nhô cao kia của Dương Hân.

Theo một tiếng rên dài “ư...” của Dương Hân, Trần Tuấn Long khẽ rời khỏi cô, sau đó chuyển lực chú ý xuống hạ thân, khi cái đó căng cứng của Trần Tuấn Long kia thọc vào cô bé của Dương, Dương Hân khoan khoái thở hắc ra một hơi, nhưng lập tức thân thể liền kích thích co lên.

Thân dưới nóng bừng bừng của Trần Tuấn Long đã hết sức nguy cấp, sẽ càng thẳng Lôi Trì mà tiến, nhìn Dương Hân khẩn trương mà hưng phấn, Trần Tuấn Long cúi đầu xuống dưới, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô:

- Tiểu dương dương, đây là lần đầu tiên của em sao?

Dương Hân nhắm chặt mắt lại, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng gật gật đầu.

- Ha hả...

Trần Tuấn Long cười xấu xa:

- Tiểu dương dương ngoan, anh thích em!

Dương Hân đã có thể cảm giác được rất rõ ràng cái phần cứng rắn đó của Trần Tuấn Long đang khiêu khích thân dưới của cô, Trần Tuấn Long lấy tay đỡ cái đó của hắn, đang từ từ lượn lờ qua lại ở cô bé của cô, mỗi lần tiếp xúc và trượt húc như muốn liều mạng, cái loại cảm giác này tựu giống như một trận điện lưu chạy ra từ trên thân thể cô, cả người Dương Hân đều mềm nhũn, bộ ngực đang phập phồng liên hồi, cô biết, thời khắc quan trọng đó sắp đến, hai cánh tay cô túm chặt cái chăn, dùng sức vắt nắm lấy. Mắt càng nhắm riết lại, ngoài hơi thở gấp gáp ra, cô bất động chờ đợi.

Trần Tuấn Long yêu thương nhìn mỹ nhân đang mê muội dưới sự chọc ghẹo của mình, bộ dạng có vẻ hơi tiều tụy của cô càng kích thích tình yêu như nước của Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long biết cô vẫn còn trinh tiết, cho nên không dám có động tác mạnh, nhưng cái phần căng cứng đó vẫn từ từ từ từ đi vào, cuối cùng Dương Hân không nhịn được nữa, trong khoảnh khoắc Trần Tuấn Long phá rách nó tiến sâu vào, một tiếng "A" kéo dài, hai tay vòng qua ôm chặt Trần Tuấn Long, hoá ra khoảnh khoắc mong đợi đó lại là một sự đau đớn tột cùng khi bị thọc rách.

Dương Hân cắn chặt môi dưới, nước mắt chảy tuôn ra, tay phải bất lực đấm vào ngực Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long không hề ngừng động tác lại, hắn đang khẩn trương tiếp tục hướng thẳng vào sâu trong cơ thể Dương Hân, hắn biết, ở thời khắc mấu chốt này, không được phép dừng lại.

Nhún nhẹ nhàng, Trần Tuấn Long đã rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng đâm vào rồi, nhưng Dương Hân vẫn còn cái cảm giác bị xé rách đó, chỉ cảm thấy thân dưới đau đớn khó chịu, cô nhắm tịt hai mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Trần Tuấn Long không có cách nào, đành phải sau khi xâm nhập tiến sâu vào cái đầu tiên, tạm thời dừng lại ở đó, sau đó tay phải nhẹ nhàng tiếp tục vuốt ve bộ ngực của Dương Hân, và hắn hôn nồng nhiệt đầy yêu thương, cẩn thận liếm đi những giọt nước mắt trên mặt Dương Hân. Dưới sự vuốt ve vỗ về dịu dàng của Trần Tuấn Long, Dương Hân mới cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

- A Long, phía dưới đau.

Cô khẽ hở đôi môi son, cầu xin rất đáng thương.

- Anh nhẹ một chút, được không?


Trần Tuấn Long mỉm cười, hôn lên cái miệng nhỏ xinh của cô, đầu lưỡi hai người một lần nữa lại quấn lấy nhau, Trần Tuấn Long liếm cái lưỡi thơm tho của cô, dỗ dành cái tâm hồn đang hoảng sợ của cô, sau trải qua một trận giao lưu giữa tâm hồn và dục vọng, Trần Tuấn Long đã nói chuyện.

- Tiểu dương dương...

- Ừm...

- Anh sắp cử động đây.

- Ừm...

- Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi.

Trần Tuấn Long dịu dàng giúp cô hất mái tóc rối tung ra hai bên, tay trái chống trên giường, đỡ cả người hắn, còn tay phải thì nhẹ nhàng vuốt ve thân thể phía bên phải của Dương Hân, ngay sau đó hạ thân của hắn bắt đầu nhẹ nhàng ra vào. Theo đó hắn chuyển động tiết tấu nhanh dần, hai chân Dương Hân cũng từ từ mở ra, cái cảm giác đau đớn phía dưới cũng dần dần tiêu tan, một loại khoái cảm không lời khác lại nhanh chóng ập đến.

- Ư...

Dương Hân ôm chặt Trần Tuấn Long khẽ rên rỉ, nơi này là ký túc xá nữ sinh, mặc dù không có ai, nhưng Dương Hân vẫn không dám phóng đãng rên rỉ, cô đè nén loại khoái cảm này của bản thân. Trần Tuấn Long thấy cô đã dần chìm vào cảnh đẹp, cũng dùng sức theo, trong một khoảng thời gian hai người yêu đến muốn chết muốn sống. 

Dương Hân cho Trần Tuấn Long một loại cảm giác hoàn toàn mới, cái chỗ nhỏ bé đó của cô bao chặt lấy cái phần cứng rắn đó của Trần Tuấn Long, mỗi một lần co rút, mỗi một lần thẳng tiến đều là một loại hưởng thụ sung sướng.

Trần Tuấn Long không khỏi tán thưởng ông trời đã ban tặng cho hắn cô gái đẹp này, da thịt mềm mại của Dương Hân, cơ thể tươi trẻ, đôi vú kiều diễm nhô cao, còn có cô bé khép kín lần đầu được mở ra, tất cả đều hoàn mỹ như vậy. Trần Tuấn Long cũng nhắm hai mắt lại, đang mãn nguyện cảm thụ khoái cảm mà hạ thân tăng tốc ra vào trong Dương Hân mang đến.

- A...

Theo đó Dương Hân buột ra một tiếng rên rỉ phóng đãng, cô giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Trần Tuấn Long, ngay lúc nãy, động tác liên tục không ngừng của Trần Tuấn Long đã khiến cho cô hoàn toàn lên đến đỉnh của tình dục, đó là một loại cảm giác muốn bay lên, vì thế Dương Hân tiếp tục chịu đựng không nổi nữa, cô bắt đầu rên rỉ thoải tình, ôm chặt Trần Tuấn Long lại, dường như sợ hắn sẽ rời khỏi cô.

Đối với sự biểu hiện này của Dương Hân Trần Tuấn Long rất hiểu, hắn vừa rồi chẳng qua là động tác nhanh hơn rất nhiều mà thôi, không ngờ Dương Hân nhanh đến cao trào như vậy. Vì thế Trần Tuấn Long còn có chút đắc chí, về phương diện tình dục này, dường như hắn chưa gặp được đối thủ, chẳng qua Liễu Y Y đêm đó là một ngoại lệ, dường như lần trước hai người tới tới lui lui làm 6, 7 lần đi.

Đương nhiên, ít nhiều cũng cùng lúc ấy cũng có liên quan đến hoàn cảnh làm tình của hai người, một mỹ nữ say rượu, cộng với tự động hiến thân, mà còn có thể tùy tiện đùa bỡn, lại là một đêm tình duyên, căn bản không cần chịu trách nhiệm gì cả, chuyện như vậy, bất kì ai gặp cũng sẽ liều mạng lên giường, huống chi Liễu Y Y lúc ấy còn chủ động xu nịnh, uyển chuyển cầu hoan.

Một đêm làm bảy lần này đã vượt qua kỷ lục bình thường của Trần Tuấn Long. Trong tất cả những bạn tình của Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long ấn tượng là Liễu Y Y lại có thể kiên trì lâu như vậy. Thật sự là kỳ phùng địch thủ a, Trần Tuấn Long vẫn còn rất hoài niệm thân thể của cô, khi đó Liễu Y Y cũng là mới vừa phá trinh không lâu, nếu để cho cô hồi phục lại, nếu hai người lại tiếp một trận đại chiến nữa thì sẽ có kết quả như thế nào nhỉ, Trần Tuấn Long mỉm cười , hắn cũng rất chờ mong.

Nhìn Dương Hân mê mẩn dưới sự ra vào của mình, trong đầu lại nghĩ như thế nào để cùng một nữ nhân khác làm tình, Trần Tuấn Long bất giác cảm thán sự sa đọa mình, Trần Tuấn Long lúc này nhận thấy, kết quả cuối cùng theo đuổi hạnh phúc chính là theo đuổi sự thỏa mãn của ham muốn tình dục.

Trần Tuấn Long không biết loại hạnh phúc này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng Trần Tuấn Long biết, mình đang đi trên một con đường hủy diệt, bất kể ngày mai xảy ra chuyện gì, cuộc sống hôm nay vẫn phải tiếp tục. Cho nên Trần Tuấn Long trước giờ không từ bỏ truy tìm loại hưởng thụ này.

Nghĩ đến đây, Trần Tuấn Long bất giác tăng nhanh động tác vào cơ thể Dương Hân. Cái chỗ lúc nãy Dương Hân đã đến cao trào giờ đã ướt đẫm, một vũng nhơn nhớt, Trần Tuấn Long đút vào cũng cảm thụ được sự khác thường đặc biệt, đó là một loại cảm giác sung sướng lâng lâng.

Trần Tuấn Long rất hưởng thụ cái khoái cảm mà cơ thể Dương Hân mang đến cho mình. Hắn ra vào càng nhanh hơn, còn Dương Hân vừa mới trải qua một lần cao trào, cô vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu tan đi cái cảm giác khiến cho người ta muốn bay lên thiên đàng, cũng đã mê muội trong lần đút vào tiếp theo của Trần Tuấn Long.

- Ư...

Cổ họng Dương Hân phát ra tiếng rên nhẹ nhàng uyển chuyển rất nhỏ, cô lẩm bẩm như đã mai nở nhị độ, Trần Tuấn Long lại hầu như đang mãi rong đuổi không biết mệt mỏi.

- Long ca, em... em chịu không nổi rồi, anh...anh có thể dừng lại một lúc được không?

Dương Hân gần như là đang khẩn cầu.

Trần Tuấn Long với bộ mặt cười xấu xa:

- Được thôi, vậy em nói cho anh biết em có yêu anh không?

Hắn vẫn canh cánh trong lòng về câu trả lời của Dương Hân lúc nãy.

Dương Hân cắn răng, cô muốn kiên trì tiếp, không thèm trả lời câu hỏi của Trần Tuấn Long. Kiến thức tình dục có thể đối với một thiếu nữ xinh đẹp mà nói, vẫn chưa thật sự được trải nghiệm qua, nhưng không đồng nghĩa cái gì cô cũng không biết, ngược lại, cô cho rằng Trần Tuấn Long sắp đến cái giai đoạn “phóng tinh” mà trong sách sinh lý đã nhắc đến, vì thế cô kiên quyết chống chọi với sự tiến công của Trần Tuấn Long.

Nhưng đáng tiếc, Trần Tuấn Long không cho cô cơ hội, dưới tình huống “kêu gọi đầu hàng” không thành, Trần Tuấn Long đành phải tiếp tục tấn công mạnh, lại là một trận phong ba bão táp mãnh liệt, Dương Hân giống như một con thuyền trong gió bão, theo từng động tác của Trần Tuấn Long mà lên xuống bất định, trong lúc Dương Hân khổ sở chống chọi, thì bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hơn nữa người bên ngoài trực tiếp đến thẳng trước cửa phòng 603, còn thò tay ra vặn chốt cửa, Dương Hân hoảng sợ, ôm chặt Trần Tuấn Long nhìn ra cửa, cũng may cửa lúc nãy đã bị Trần Tuấn Long khóa trái rồi, người đó không thể vào được.

Dương Hân lúc này mới thở phào một cái, và phản ngược lại quan sát Trần Tuấn Long, không có bất kỳ một ảnh hưởng nào, lại còn cười xấu xa tiếp tục động tác, Dương Hân vừa thẹn vừa lo. Và lúc này vang lên tiếng gõ cửa, "Cộc cộc cộc".


- Chị Hân, chị ở trong đó phải không?

Thì ra là Quách Uyển Tây, Dương Hân mới yên tâm rồi níu chặt lấy, cô ấy đến làm gì, chẳng phải cô ấy đi học sao? A, thôi rồi, tuyệt đối không thể để cho cô ấy nhìn thấy bộ dạng mình thế này, Dương Hân thấp thỏm lo lắng.

- Sao thế, mở cửa cho cô ấy vào đi?

Trần Tuấn Long cười xấu xa, thấp giọng nói bên tai Trần Tuấn Long.

Dương Hân vội lắc đầu lia lịa, lúc này quả làm khó cô mà, vừa lo Quách Uyển Tây ở bên ngoài, vừa lo tiếp nhận cái đó của Trần Tuấn Long, đây quả thật là một cảm giác rất kích thích, cô cắn chặt môi, ra sức đè nén khoái cảm của bản thân, hạ tiếng rên rỉ xuống mức thấp nhất.

- Chị Hân, chị mau mở cửa đi. Em biết, chị còn đang giận em, thật xin lỗi chị. Em...em...

Quách Uyển Tây đứng bên ngoài hình như muốn nói gì đó, nhưng cô lại thôi không nói nữa.

Có điều lúc này cô đã ngừng gõ cửa, Dương Hân mới nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng Trần Tuấn Long trên người mình lại không hề ngưng động tác.

- Chị Hân, em thích Long ca! Em biết, chị cũng... chị cũng thích anh ấy. Em … em không phải cố ý muốn giành giật với chị, là Long ca anh ấy quá ưu tú rồi. Từ sau buổi tối khiêu vũ cùng anh ấy, trong tim em luôn có hình bóng của anh ấy, em nghĩ... có thể em đã yêu anh ấy rồi.

Quách Uyển Tây đứng ngoài cửa như đang độc thoại một mình vậy, tình cảm sâu sắc của cô khiến cho Trần Tuấn Long có chút lộ vẻ cảm xúc, động tác với Dương Hân cũng trở nên từ từ nhẹ nhàng hơn.

- Ừm, chị Hân, em không biết có phải chị cũng có cảm giác giống em không. Em … em vốn cũng rất ghét tính trăng hoa của Trần Tuấn Long, nhưng em vẫn không tự chủ được đi yêu anh ấy, lần trước chẳng phải chúng ta đã thống nhất với nhau là không thèm quan tâm đến anh ấy nữa đó sao, nhưng bây giờ em, em... em vẫn nghĩ đến anh ấy.

Quách Uyển Tây tiếp tục nói.

Dương Hân cũng lắng tai nghe, Trần Tuấn Long cũng lắng tai nghe, khi Trần Tuấn Long nghe lần trước Dương Hân và Quách Uyển Tây cùng thống nhất không thèm quan tâm đến mình nữa, hắn cười xấu xa, thì ra là vậy, động tác của hắn với Dương Hân lại bắt đầu tăng tốc, Dương Hân trừng mắt nhìn hắn, nhưng nhanh chóng đã bị khuất phục dưới động tác của hắn.

Hai người trong phòng cứ giằng co như vậy, Dương Hân khổ sở chống chọi còn Trần Tuấn Long lại từng bước ép sát.

- Chị Hân, chị thật sự không chịu tha thứ cho em sao?

Giọng của Quách Uyển Tây ở ngoài cửa lại cao hơn rất nhiều, có thể cô cho rằng Dương Hân vẫn còn đang giận cô. 

- Em... hai ngày nay em và Long ca.. và Long ca ở cùng nhau.

Giọng của Quách Uyển Tây lại hạ thấp xuống.

- Ừm, Long ca anh ấy thật sự rất tốt, đối với em cũng rất tốt.

Vừa nghe đến đây Dương Hân bĩu môi, tay phải hung hăng nhéo Trần Tuấn Long một cái. Trần Tuấn Long cười, nhẹ nhàng nói bên tai cô:

- Tiểu dương dương, anh bảo đảm với em, anh đối với em đều tốt như đối với cô ấy, ừm... đều tốt như thế này nè.

Nói xong Trần Tuấn Long lại thọc ra vào Dương Hân mấy cái. Hai mắt Dương Hân nhìn lên trời, lúc nãy mấy cái thọc vào rất sâu của Trần Tuấn Long, hơn nữa hắn dùng là phương pháp bốn cái hời hợt một cái đâm sâu, thật muốn chết mà, Dương Hân chỉ có thể ra sức gào thét, nhưng lại không thể.

- Chị Hân, chị đừng có giận em nữa được không, em...em có thể nói giúp chị với Long ca, thật ra anh ấy cũng thích chị, chỉ cần chị không trách tụi em, em tin, Long ca... Long ca anh ấy sẽ không thể không cần chị.

Quách Uyển Tây vẫn đứng ngoài cửa tiếp tục nói.

- Đã nghe thấy chưa, anh không thể không “cần” em được, ngữ khí của Trần Tuấn Long mang hai ý nghĩa, vừa đút ra vào vừa nhắc nhở Dương Hân:

- Em vẫn nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, tiểu dương dương của anh. Ha ha.

Nguồn: tunghoanh.com/tuan-long-bach-my-duyen/quyen-1-chuong-57-k7maaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận