Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 73
Anh hùng cứu mỹ nhân.
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Trần Tuấn Long cau mày tỏ vẻ khó chịu. Dương Hân và Quách Uyển Tây cũng cảm thấy đỡ sợ hơn. Hai tên bắt cóc đã bị Trần Tuấn long chỉ với vài ba chiêu đã thu phục được, hai người nhìn nhau và đều có chút bất ngờ, đều cảm thấy có chút khó tin. Trần Tuấn Long lợi hại như thế mà nãy giờ sao lại không ra tay cứu giúp cô gái kia chứ. Thật ra là ai ai cũng có lòng ích kỷ của mình. Lúc nãy khi nhìn thấy bọn bắt cóc đến mọi người đều muốn bỏ chạy, Dương Hân và Quách Uyển Tây cũng vậy. Bọn họ nhìn thấy cô gái xấu số yếu đuối bị ức hiếp kia cũng rất muốn đứng ra để bênh vực nhưng lực bất tòng tâm. Tất cả cũng đều là phụ nữ, nhỏ bé và yếu ớt như nhau. Đối phương lại là những kẻ hung dữ cầm đao mà bắt cóc thì làm sao cứu nổi? Thậm chí vừa rồi hai cô còn lo lắng là Trần Tuấn Long sẽ nhịn không được mà can thiệp vào nữa. Để bạn trai của mình liều mạng để đi cứu một người con gái khác thì cho dù là Dương Hân và Quách Uyển Tây có vĩ đại đến đâu, cao thượng đến dâu đi chăng nữa cũng sẽ không làm được.
Trần Tuấn Long nhanh chóng đuổi theo. Tên chạy sau bị Trần Tuấn Long dùng chân gạt ngã, trong khi gã định giãy dụa xoay người muốn phản kháng thì thì ngay lập tức Trần Tuấn Long cho gã mấy phát vào tay, đùi và bụng. Trần Tuấn Long cũng chẳng cần biết gã sống hay chết, dù có thế nào thì cũng là cái giá gã đáng phải trả. Tên bắt cóc đáng thương bị thương nặng chỉ còn biết lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất. Trần Tuấn Long lại tiếp tục nhảy qua gã và tiến đến chiếc xe đằng kia.
Nhìn thấy tên bắt cóc còn lại đã chạy tới chiếc xe và đã nhảy được lên , lạ còn kéo cả cửa xe, trốn trong đó. Lúc Trần Tuấn Long đuổi đến nơi thì hóa ra một tên trong đám đó đã bị gã kia tống cổ xuống xe một cách kỳ lạ.
Tên này đó cũng hiểu được, vừa rồi là lão Đại đã bảo mình trông chừng con bé nữ sinh kia. Thế mà gã đồng bọn vừa quay trở lại lại luôn mồm hét cho lái xe nhanh chóng khởi động chạy đi. Thế này là thế nào? Dám không đợi đại ca à? Tên này lại nhìn đến mấy nam sinh đang bất chấp tất cả tiến đến ở phía trước, cũng chẳng có cái gì là có vẻ sợ hãi cả.
Thật không ngờ người ngây ngô khờ dại như y lại thành kẻ bị chết tha vừa mới xuống xe, đón chào y đã là một mũi đao nhọn sắc sáng lóe. Trần Tuấn Long nắm chặt lấy bờ vai y, đâm thẳng một đao, sau đó lại còn vỗ vỗ vào mặt y nữa rồi đưa một tay kia đẩy y ngã ở ngay đầu xe. Chỉ thấy một vòi máu tươi bắn thẳng lên, đao này của Trần Tuấn Long còn ngoan độc hơn so với tất cả những đao trước. Bởi vì ở đây hắn còn phải đối phó với vài người nữa, cho nên ra tay cũng không thể khoan dung hơn được, một đao là phải trúng ngay nơi hiểm yểu.
Tên lái xe đang ở trong khoang lái thấy tình thế có vẻ bất lợi liền nổ máy định bỏ chạy. Trần Tuấn Long không cho y cơ hội mà xoay ngược con dao lại, dùng cán đao đập ngay vào huyệt Thái Dương của y.
Người lái xe đang ngồi chỗ tay lái. Tên này vừa châm lửa vừa ngoái đầu nhìn Trần Tuấn Long, cả cái cái đao mà Trần Tuấn Long đập tới y cũng nhìn thấy, vội vàng muốn tránh nhưng làm sao y có thể vượt qua tốc độ của Trần Tuấn Long được mà tránh cơ chứ.
Chỉ nghe thấy “A” một tiếng thảm thương, chuôi đao của Trần Tuấn Long đã hung hăng nện vào đúng huyệt Thái Dương của y. Tên lái xe chưa kịp phản ứng đã bị Trần Tuấn Long đánh ngất đi. Thực ra là cũng xem như y gặp may, nếu như không phải y ngồi ở ghế lái, bị lộ toàn những vị trí trí mạng cả, mà Trần Tuấn Long thì còn chưa muốn lấy cái mạng chó của y. Bằng không, lưỡi dao sắc bén của Trần Tuấn Long mà đưa qua thì y cũng xong đời lâu rồi.
Bây giờ trừ hai tên phía trước thì trong xe chỉ còn lại một tên bắt cóc vừa bỏ chạy lúc nãy. Tâm tình của Trần Tuấn Long đến giờ mới hơi tốt lên được một chút. Sáng nay vì vụ giằng co với Lưu Đức Vĩ mà đầu hắn như muốn vỡ tung ra. Hắn đã rất là bực mình rồi rồi, thật không ngờ giờ lại gặp phải chuyện như thế này. Cho nên Trần Tuấn Long ra tay không hề cố kỵ, chỉ muốn cho mấy kẻ dám buông lời trêu ghẹo người của mình một trận nhớ đời.
Lúc này, bên ngoài có một nhóm nam sinh đã tập trung lại được. Nhìn thấy Trần Tuấn Long đang đánh nhau bên này nên cũng dũng cảm chiến đấu với hai tên cướp. Hai tên cướp quay lưng lại phía xe nên không biết những gì đang xảy ra phía sau, vì thế vẫn xông xáo vung đao lên chém.
Trần Tuấn Long liếc mắt nhìn qua bên đó một cái rồi rồi lắc đầu, để kệ bọn họ đánh tiếp đi vậy. “Soạt” một tiếng, Trần Tuấn Long mở cửa xe ra. Chỉ thấy cô gái vừa bị bắt cóc đang bị hai tên côn đồ kèm hai bên và đang run lên vì sợ. Gã bắt cóc kia đang kề đao vào cổ cô gái.
- Mày… mày không được lại đây. Tên kia run rẩy uy hiếp Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long nhìn thấy bộ dạng của gã này thì không khỏi nhíu mày chán ghét. Chu Tư Mai nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi mình đã đắc tội gì với người khác mà tối nay đám côn đồ hung hãn này lại trực tiếp nhắm vào mình. Cô chỉ vừa đi ăn cơm và về ký túc xá không bao lâu thì đã xảy ra sự việc như thế này. Thật là khủng khiếp, bốn năm gã côn đồ hung hãn cầm đao xông vào ký túc xá để bắt đích danh cô. Dù cô có kêu gào khóc lóc thế nào cũng không được. Hai cô bạn cùng phòng là Lao Hồng Anh và Tiểu Vân muốn đến giúp thì liền bị mấy tên bắt cóc hung hãn này đâm bị thương. Trong tình huống dao nhọn đang lúc lắc trước mặt như thế cô không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp. Bởi vì bên ngoài ký túc xá có nhiều bạn học, cô sợ chúng lại hành hung mọi người thì biết làm sao. Bây giờ Chu Tư Mai chỉ còn biết trông chờ vào bảo vệ của trường và cảnh sát mà thôi.
Tên bắt cóc đã chính mắt nhìn thấy Trần Tuấn Long đâm bị thương đại ca cùng ba tên đồng bọn. Không cần phải nói, chắc là bọn A Cẩu cũng là do Trần Tuấn Long đâm.
Một người một mình có thể đánh được mười hai người, một người kinh khủng như vậy thì làm sao gã dám đối mặt chứ.
Tuy vậy, khi mà Trần Tuấn Long nghe xong lời uy hiếp của gã thì lúc đầu có vẻ lặng đi không nói gì nhưng ngay lập tức lại cười lên ha hả. Chu Tư Mai và tên bắt cóc không hiểu tại sao Trần Tuấn Long lại cười. Tuy nhiên tiếng cười sang sảng của Trần Tuấn Long lại làm gã cảm thấy sợ hãi. Tuy là gã không hiểu được ý tứ là sao nhưng Trần Tuấn Long cười như thế chắc chắn đối với gã không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên Trần Tuấn Long cuời xong thì lắc đầu. Hắn còn thấy chuyện này thật đáng buồn cười. Hắn nhíu mày và nói với tên bắt cóc kia:
- Mày lấy một người chẳng liên quan gì tới tao để uy hiếp, ngu thế vậy mà các mày còn mong chạy thoát được sao?
Trần Tuấn Long chế nhạo rồi liền bước lên xe. Tên bắt cóc lúc này thật là đang hoang mang lo sợ lắm. Trần Tuấn Long đây lý luận kiểu gì thế nhỉ. Hóa ra con tin trong tay mình không phải là con tin sao? Không đợi tên bắt cóc kịp định hình, Trần Tuấn Long đưa tay trái bóp chặt tay cầm đao của gã, tay phải giơ lên, thanh đao sắc bén kia đã đâm cho gã một nhát.
“A” ...hai tiếng âm thanh cùng phát ra. Một là tiếng kêu kinh hãi của Chu Tư Mai, và một còn lại là tiếng kêu thảm của tên bắt cóc kia. Hóa ra là Trần Tuấn Long chỉ với một đao đã đâm cho gã một phát vào ngay vai, sâu ngập đến tận chuôi. Một đao thôi nhưng cũng hành người ta đủ thảm, toàn thân đau đớn khiến gã nọ hét toáng lên. Về phía Chu Tư Mai nhìn thấy thanh đao đâm tới như là đang đâm thẳng về mình thì thấy rất sợ hãi gào thét lên. Khi Trần Tuấn Long rút đao ra, máu tươi của tên bắt cóc đã bắn đầy lên áo cô khiến cô càng sợ hãi la hét toáng lên.
Đợi Chu Tư mai ngồi tránh sang một bên xong Trần Tuấn Long liền ném tên bắt cóc xuống đất và ngay lập tức cho gã hai phát đao. Hai phát này cũng không đâm vào chỗ nào nguy hiểm cả nhưng cũng để gã đau đến nỗi kêu trời kêu đất, lăn qua lộn lại trên mặt đất. Chu Tư Mai ngồi bên cạnh mặt cũng trắng bệch ra vì sợ hãi.
Trần Tuấn Long túm lấy cổ áo tên bắt cóc. Tên đó đau đến thở hắt ra. Khi nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Trần Tuấn Long thì y lập tức im bặt. Trần Tuấn Long khinh miệt nói:
- Hừm, mày nghe rõ đây. Lần sau bắt nạt người thì cũng phải nhìn rõ đối tuợng là ai nhé. Biết chưa hả?
Bây giờ tên bắt cóc chỉ dám hít vào chứ chẳng dám thở ra nữa, ủ rũ cụp đầu. Trần Tuấn Long nhìn gã mà chán ghét, dùng sức đẩy cho tên bắt cóc một cái ngã vật xuống đất. Sau đó Trần Tuấn Long xoa xoa tay và mở cửa xe nhảy xuống.
Chu Tư Mai thấy mình đã được tự do liền vội vàng theo Trần Tuấn Long nhảy xuống xe. Thật là khủng khiếp. Suýt chút nữa cô đã rơi vào miệng hổ rồi. Nhưng khi nhìn thấy Trần Tuấn Long sắp rời khỏi thì không kìm được tức giận nói:
- Anh... anh đứng lại cho tôi!
Trần Tuấn Long dừng bước và quay người nhìn cô gái trước mặt. Cô gái đang nhíu đôi mày thanh tú, cắn chặt lấy môi dưới. Hình như là cô có điều gì muốn nói nhưng lại đang do dự. Trần Tuấn Long nhìn phải nhìn trái thì thấy hai tên bắt cóc ở ký túc xá sinh viên nữ đang bị mọi ngươi vây quanh đánh cho tàn bạo. Mấy tên bắt cóc vừa bị hắn làm bị thương cũng đã bị bắt rồi. Xem ra mọi người có vẻ thích làm những chuyện kiểu như đánh hôi hội đồng thế này.
- Có chuyện gì sao?
Trần Tuấn Long nghiêm mặt nói. Hắn cảm thấy cô gái trước mặt có vẻ là người cao ngạo. Có lẽ cô vốn nghĩ rằng mình là người có nhan sắc. Những cô gái kiểu này lớn lên trong sự ngưỡng mộ của mọi người. Những người như này chỉ biết đến mình mà thôi. Tuy vậy Trần Tuấn Long là một cô nhi. Hắn trước giờ vốn không cảm nhận được cái gì ấm áp cả. Cho nên theo bản năng, hắn không ưa những cô gái tự cho mình là siêu phàm, cao quý này. Cho nên cô gái đứng trước mặt hắn dù là rất đẹp nhưng hắn cũng không động lòng.
- Anh… Vừa rồi tại sao anh thấy chết không cứu?
Chu Tư Mai cắn chặt môi. Cô muốn hỏi cho ra nhẽ. Phải biết rằng vừa rồi trong tình thế nguy hiểm như thế, cô đã hy vọng có được sự trợ giúp của hắn đến thế nào, nhưng hắn lại vẫn bàng quang đứng nhìn. Cô thật không thể tin được là không ngờ một người đàn ông khoe mạnh như thế lại khoanh tay đứng nhìn một cô gái yếu đuối như vậy bị ức hiếp và đang kêu cứu.
Hơn nữa cô biết rằng bản thân mình lại còn là hoa khôi của Đại học Bắc Kinh cơ mà, có biết bao nhiêu là chàng trai ngưỡng mộ, cảm mến rung động với mình. Cô tự thấy rằng bằng vào dung mạo của mình đã đủ để có thể khuynh đảo tất cả những người ái mộ. Nhưng đến giờ thì cô lại không thể không thừa nhận là nam sinh trước mặt này lại chẳng thèm để ý đến dung mạo của cô. Thế cho nên Chu Tư Mai lại hoài nghi, chẳng lẽ mình lại trở nên thiếu sức hấp dẫn đến vậy sao?
- Thấy chết mà không cứu ư?
Trần Tuấn Long nhíu mày, tại sao cô gái kia lại hỏi mình như thế?
Thấy Trần Tuấn Long không trả lời, Chu Tư Mai tự cho mình là có lý bước lên một bước và dủng cảm ngẩng cao đầu, ưỡn ngực. Cô nhất định phải hỏi ra được một nguyên nhân, hỏi xem con người này lòng dạ lạnh lùng tới đâu.
Thấy Chu Tư Mai tiến lại gần hơn, Trần Tuấn Long nhướn mày.
- Cô muốn nói đến sự việc vừa rồi sao?
Trần Tuấn Long hỏi.
Chu Tư mai kiên định gật đầu. Giờ là lúc hỏi đến lương tâm của người này. Mặc dù sau đó hắn vẫn ra tay cứu cô, và mặc dù cô không hiểu được nguyên do nhưng Chu Tư Mai cảm thấy cần thiết phải hỏi cho ra nhẽ, nếu không thì là cô bị cứu một cách hồ đồ sao?
- Ha ha... vậy xin mời tiểu thư cô cho tôi một lý do để muốn cứu cô xem nào?
Trần Tuấn Long cười, trên mặt hắn vẫn luôn là nụ cười tươi tỉnh đó. Hắn từ từ hỏi lại:
- Cô tưởng mình là ai chứ? Cứ tưởng mình xinh đẹp một chút là có quyền chất vấn người khác ư?
Bây giờ thì quả thực Trần Tuấn Long không hề nghi ngờ là tại sao cô lại bị bắt đi nữa. Cô bé này thật cao ngạo, một kiểu cao ngạo đến mức như tự cao tự đại. Xem ra hắn cần thức tỉnh cho cô nàng này một chút. Trong mắt Trần Tuấn Long thì cô ta chẳng là cái gì cả.
Chu Tư Mai bị một câu nói của Trần Tuấn Long chọc giận đến điên người, trong lòng vô cùng khó chịu. Lý do ư? Thấy việc nghĩa ra tay cứu người mà cần phải có lý do sao? Hắn... hắn thật ra là đang cố tình gây sự.
Trần Tuấn Long thấy Chu Tư Mai đã bị mình làm cho tức giận đến đỏ bừng cả mặt không nói được câu nào. Hắn lắc đầu, haiz, những người con gái bây giờ đều tự cho mình là giỏi, cứ tưởng rẳng bọn đàn ông con trai đều sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời sai bảo của bọn họ sao? Thật đáng tiếc là cô ta đã chọn lầm người rồi.
Mặc xác cô. Trần Tuấn Long hừ một tiếng rồi lắc đầu quay người đi. Chỉ còn mỗi Châu Tư Mai đờ đẫn đứng đó không còn biết nói gì. Ở phía cổng trường, sau khi mấy nam sinh đều đã hoàn toàn trấn áp được bọn bắt cóc thì hân hoan chạy lại chỗ Chu Tư Mai. Phải biết rằng Chu Tư Mai là hoa khôi của Đại học Bắc Kinh. Có thể là anh hùng cứu mỹ nhân, có được cảm tình ưu ái của người đẹp thì ai chẳng hùng dũng tiến bước.
Trần Tuấn Long lướt qua chỗ đang đánh hôi lộn xộn, ở phía sau đám người đến nhòm ngó ngày càng nhiều. Toàn trường là một đám hỗn độn. Chuyện Trần Tuấn Long thu phục mấy tên bắt cóc kia chỉ diễn ra trong nháy mắt, những người đến sau thì không biết rõ là đã xảy ra việc gì.
Trần Tuấn Long quay trở lại xe. Dương Hân và Quách Uyển Tây nhìn thấy hắn phi thường dũng mãnh, cuối cùng lại còn cứu được người. Tuy rằng hiện giờ trên người Trần Tuấn Long có ít vết máu nhưng các cô đều rất vui mừng vì hắn. Bạn trai mình lợi hại như vậy, cũng đủ để các cô cảm thấy tự hào.
Trần Tuấn Long sau khi lên xe cũng chỉ hỏi han các cô qua loa rồi mau chóng lái xe rời đi. Khi Trần Tuấn Long lái xe ra đến ngoài cổng trường thì mới thấy hai chiếc xe cảnh sát rú còi chậm rãi tiến đến.Đến giờ mới thèm vác mặt tới có phải là có chút muộn rồi không. Trần Tuấn Long cũng chỉ ngoái đầu nhìn lại một chút rồi lại lái xe đi mất.
Dương Hân và Quách Uyển Dương ngồi đằng sau cũng liên tục ngoái đầu lại nhìn.