Ko à? Vậy mà có đấy. Băng Hạ cũng đã từng ko tin nhưng rồi cũng phải chịu khi…..
_Cô lại thế nữa rồi, hình như đụng vào người khác là thú vui của cô đấy nhỉ?
Đấy! Ông trời đúng là biết trêu đùa khi cho cô 5 lần 7 lượt gặp lại cái tên “Oan gia” này. Khung cảnh vẫn là….thư viện. Nhưng lần này ko phải là tranh nhau 1 cuốn sách như lần trước, mà còn tệ hại hơn đó là……..khuôn mặt Băng Hạ đập vào ngực hắn theo lực mạnh nhất. Và thứ hứng chịu tất cả là khuôn mặt của cô. Tên này…quỷ sao? Người rắn như đá vậy.
_Hình như tôi đánh giá Thiếu gia hơi cao rồi. Tôi cứ nghĩ anh có thể tránh đc cơ chứ._Băng Hạ buông 1 câu cãi lí khá là………cùn, rồi bước qua Hạo Thiên nhưng ko may bị bàn tay của anh kéo lại.
_Ko xin lỗi?_Hạo Thiên lạnh lùng nói nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Đôi lông mày thanh tú của Băng Hạ khẽ nhíu lại, cô bất mãn rút tay về nhưng lại làm cho tay của Hạo Thiên bất giác siết chặt hơn. Anh nghiêng đầu:
_Xin lỗi đi.
Lòng kiêu ngạo của Băng Hạ đc dịp trỗi dậy mạnh mẽ. Xin lỗi ư? Rõ là cô sai, nhưng để xin lỗi cái tên “oan gia” này thì còn lâu. Khuôn mặt tối sầm, cô rút thật mạnh tay về. Hạo Thiên biết rõ cô nàng này sẽ ko bao giờ xin lỗi nên cũng thả tay ra.
Nhưng….
Hai hành động đó lại làm thành 1 công thức hoàn hảo để Băng Hạ mất đà mà va vào kệ sách đằng sau tạo ra 1 chấn động ko nhỏ.
Chưa dừng lại ở đó….
Vì những kệ sách này đc kê song song với khoảng cách khá gần nên chấn động vừa rồi khiến các kệ sách thay nhau đổ xuống, kệ này xô vào kệ kia theo kiểu “hiệu ứng đôminô”…..
Hạo Thiên và Băng Hạ cũng ko tránh khỏi hậu quả, 2 người còn chưa kịp chạy thì chiếc kệ gần nhất, cũng là chiếc kệ lớn nhất đổ ập xuống trước họ…..
Thôi rồi! Lần này đi rồi!
Băng Hạ nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe 1 tiếng “rầm!!!!!!!!” và tiếng hét rú lên của những học viên. Cô hoảng loạn chỉ biết nằm im tại chỗ.
1s……2s……3s……..
Có phải cô chết rồi ko? Sao ko thấy đau gì cả vậy nhỉ?
Ngước lên, đôi mắt cô thực sự ko thể mở to hơn đc nữa, trước mắt cô là……..
Hạo Thiên đang ôm lấy Băng Hạ, che cho cô khỏi những kệ sách nặng nề vừa đổ xuống, đôi mắt anh nhắm nghiền. Băng Hạ tim đập thình thịch khi thấy trên thái dương anh, 1 dòng máu đỏ từ từ chảy xuống.
_Thiếu gia…..!_Cô hoảng hốt. Hạo Thiên vẫn nằm im, ko nhúc nhích.
Ánh nắng bất ngờ chiếu vào, Băng Hạ quay lại thì nhìn thấy có vài người mặc comlê đen, đeo kính đen, có cả Nhật Long đang nâng từng chiếc kệ sách lên. Vừa nhìn thấy Hạo Thiên nằm bất tỉnh, từng người họ ko hẹn mà mặt mũi cùng tái mét.
_Thiếu gia!
Nhật Long chạy vội lại nâng Hạo Thiên lên, nhanh nhẹn đưa anh ra ngoài, những người kia cũng vội chạy theo. Để lại Băng Hạ cùng những học viên khuôn mặt thất sắc.
Băng Hạ lê bước chân tiến về phía phòng học, khuôn mặt hiện rõ vẻ ảo não. Cô………thực sự đang lo cho Hạo Thiên. Dòng máu chảy từ thái dương của anh xuống đủ cho cô biết vết thương ko nhẹ nhàng gì. Hơn nữa….hơn nữa lại là vì cô, vì che chở cho cô. Trong đầu cô vẫn còn in rõ hình ảnh của anh lúc ấy, có vẻ đau đớn, rất đau đớn. Cô cắn mạnh môi.
_Băng Hạ, bạn biết ko? Thiếu gia bị thương đó. Mình mới nghe mấy nữ sinh kia nói xong.
Băng Hạ nhìn Tiểu Vy, mệt mỏi gạt tay cô ra:
_Mình biết rồi.
_Sao bạn biết?_Tiểu Vy tròn mắt. Cô bạn của cô bình thường ko quan tâm mấy đến Thiếu gia, vậy mà hôm nay lại thu thập thông tin nhanh thế.
_Lát kể đi, mình hơi mệt.
Băng Hạ bước nốt những bước cuối cùng vào trong lớp, để lại Tiểu Vy khuôn măt ngây ngô ko hiểu gì.
Những giờ học tiếp theo trôi qua trong sự mệt mỏi và bồn chồn của Băng Hạ. Dù tiết thứ 3 là tiết Toán mà cô thích thì bây giờ nó cũng ko đủ sức kéo cô về hiện tại nữa rồi.
Chuông vừa reo vang, Băng Hạ đã vội chạy ra khỏi lớp, mặc cho Tiểu Vy gọi giật lại, bắt cô kể chuyện hồi nãy.
Băng Hạ đi dọc theo hành lang, cô bỗng cảm thấy mình thật nực cười khi đi thăm Thiếu gia mà thậm chí còn ko biết anh ta đang ở đâu. Mà có phải đi thăm đâu cơ chứ, chỉ là anh ta đã đỡ giúp cô nên cô mới đi xem anh ta thế nào thôi. Phải rồi, chỉ vậy thôi. Băng Hạ tiếp tục tự trấn an mình bằng cái suy nghĩ đơn giản ấy, cho đến khi đôi chân vô thức dừng trước phòng y tế, cô mới sực tỉnh.
Phải rồi, phòng y tế, bị như thế chắc là đến phòng y tế rồi. Băng Hạ tự gõ vào đầu mình, bộ óc mọi hôm thông minh sao hôm nay lại ngốc thế ko biết?
Hít 1 hơi thật sâu, cô giơ tay định gõ cửa thì 1 giọng nói trong veo cất lên từ bên trong khiến cánh tay Băng Hạ lơ lửng giữa ko trung mà ko tài nào bỏ xuống đc.
_Hạo Thiên, anh có phải đi bệnh viện ko? Đầu anh ko sao chứ?_Giọng 1 cô gái có vẻ rất lo lắng.
_Anh ko sao. Phù Dung, em đừng lo lắng quá như thế, chỉ bị chảy ít máu thôi mà._Tiếng của Hạo Thiên. Tuy giọng nói vẫn còn phảng phất nét mệt mỏi nhưng cũng đủ để trấn an Băng Hạ.
_Lúc nghe thấy Nhật Long nói anh bị thương, em rất lo. Mà anh lên thư viện đọc sách như thế nào để bị như thế này? Quản lí thư viện muốn mất việc hay sao?
_Anh ko sao mà. Em có thể ra ngoài ko? Anh muốn nghỉ ngơi.
Cô gái kia có vẻ hối lỗi vì cảm xúc ko kiềm chế của mình, giọng cô nhỏ lại.
_Em đi mua cháo cho anh, anh nghỉ ngơi đi.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa ngày càng gần, Băng Hạ liền chạy lại trốn sau bức tường của hành lang. Cô cũng ko thể lí giải nổi hành động của mình nữa. Phù Dung mà nhìn thấy 1 nữ nhân đến thăm Thiếu gia, sẽ chỉ nghĩ nữ nhân ấy vì hâm mộ Thiếu gia nên mới đến. Mà Băng Hạ thì ko muốn bị đánh đồng với những nữ nhân ấy tí nào. Cô đến chỉ vì thấy có lỗi mà thôi.
Phù Dung bước ra, chiếc váy đồng phục trắng ngắn qua đầu gối càng làm tôn thêm vẻ đẹp cho đôi chân thon dài, cô nhè nhẹ khép cửa lại, rồi bước đi. Băng Hạ đứng đó 1 lúc rồi quyết định bước về lớp. Thiếu gia đã có người yêu chăm sóc, cô xuất hiện để làm gì cơ chứ? Đấy là chưa kể Phù Dung thấy cô có khi còn ko vui. Đang chăm sóc cho người yêu mà bị 1 kẻ thứ 3 quấy rầy đương nhiên là ko vui rồi. Cô ấu trĩ thật!
_Này!
Phù Dung quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói. Mai Đông-bạn thân của cô đang ngồi uống trà sữa trong canteen.
_Bạn vào đây làm gì thế? Từ trước đến nay rất ít khi vào canteen mà?_Mai Đông tiến lại chỗ Phù Dung, nhướn mày hỏi.
_À, mình mua cháo cho Hạo Thiên._Vừa nói, Phù Dung giơ lên ngang mặt chiếc cặp lồng nhỏ màu hồng nhạt, mỉm cười.
Mai Đông bĩu môi, nguýt 1 cái:
_Bạn chăm lo cho hắn như vậy, thế mà hắn cứ dửng dưng như ko ấy.
_Anh ấy từ trước đến nay vẫn thế mà_Phù Dung cười hiền.
_Nói gì cũng cứ bênh hắn chăm chăm, thôi mang cháo cho Thiếu gia đi._Nói đoạn Mai Đông đẩy Phù Dung về phía cửa.
_Vậy mình đi nha, lát gặp lại._Phù Dung vẫy tay, rồi mất hút sau cánh cửa nhà ăn.
Mai Đông nhìn theo bóng dáng Phù Dung, khe khẽ lắc đầu.
_Niệm Phù Dung, theo đuổi 1 tình yêu đơn phương chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi.
Hạo Thiên nằm trong phòng y tế, dựa lưng vào tường, mắt dán lên trần nhà, trên thái dương dán 1 miếng băng.
Anh nhẹ nhàng móc điện thoại ra, bấm 1 hàng số rồi đưa lên tai nghe.
“_Thiếu gia, cậu có gì dặn dò?” Tiếng 1 người đàn ông có vẻ đứng tuổi vang lên ở đầu dây bên kia.
_Quản gia Thẩm, ông nói với ba và mẹ tôi, tối nay tôi ko về nhà, ko cần cho xe tới đón.
“_….Cậu…..ở lại Thánh Huy ạ?”
_Việc đó ông ko cần quan tâm
“_Nhưng….Lão gia và Phu nhân sẽ……”
_Cứ nói như vậy với 2 người ấy, mọi việc tôi chịu trách nhiệm.
“_Vâng!”
Hạo Thiên cúp máy. Anh ném điện thoại lên chiếc bàn bên cạnh, ngả người ra sau, đôi mắt mệt mỏi khép lại.
Anh ko thể về nhà với bộ dạng thế này, nhất định đám người giúp việc, quản gia Thẩm và cả ba mẹ anh sẽ ko để cho anh yên. Họ sẽ liên tục hỏi thăm, rồi sẽ bắt anh đến bệnh viện. Anh thực sự chán ghét. Nó giống như bị cầm tù hơn là chăm sóc và quan tâm.
Phải nói rằng đây là lần đầu tiên Trịnh Thiếu gia bị thương.
Lần đầu tiên Trịnh Thiếu gia biết che chở cho 1 người khác.
Lần đầu tiên Trịnh Thiếu gia cảm thấy trái tim ngừng đập khi thấy 1 người gặp nguy hiểm.
Lúc đó nhìn thấy chiếc kệ sách đổ xuống, nhìn thấy Băng Hạ nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên ôm đầu, bỗng dưng có 1 thứ gì đó thôi thúc anh, bắt anh lao đến, ôm cô vào lòng, che chở cho cô khỏi những kệ sách đó.
Rốt cuộc đây là thứ cảm xúc gì?
Cửa mở, Phù Dung bước vào, trên tay cô là chiếc cặp lồng cháo.
_Anh ăn cháo đi, em mua về rồi này._Phù Dung lắc lắc chiếc cặp lồng, mỉm cười.
_Ừ._Hạo Thiên miễn cưỡng ngồi dậy. Anh chăm chăm nhìn Phù Dung đang múc từng thìa cháo ra bát nhỏ.
Phù Dung quay lại, thấy Hạo Thiên đang nhìn mình, bất giác đỏ mặt.
_Anh….mặt em dính gì sao?
_Ko._Hạo Thiên đáp nhẹ. Ánh mắt cũng rời khỏi người cô.
Phù Dung mím môi, cô lấy bát cháo đưa cho Hạo Thiên, ngập ngừng hỏi:
_Em…đút cho anh nhé?
_Anh bị đau đầu chứ đâu có đau tay.
_Vâng, vậy….anh ăn đi.
Hạo Thiên đón lấy bát cháo từ tay Phù Dung, trước khi ăn, anh còn kịp nhìn thấy vẻ thất vọng lướt qua đôi mắt nâu trầm của cô, rất nhanh.
Phù Dung yêu Hạo Thiên, giống như những cô gái khác, cô lúc nào cũng muốn biểu lộ tình cảm với anh. Nhưng thật đáng buồn khi hết lần này đến lần khác, anh đều từ chối những tình cảm của cô 1 cách thản nhiên nhất có thể.
Phù Dung thực sự rất tốt, vậy mà Hạo Thiên lại ko yêu cô, hay nói đúng hơn là ko thể có tình cảm với cô. Lí do ư? Chính bản thân anh cũng ko biết. Trong trái tim anh ko hề có chỗ cho cái thứ tình cảm thừa thãi đó. Anh sinh ra là để thừa kế tập đoàn Trịnh Âu, chỉ thế thôi. Huống hồ chuyện tình cảm của anh còn bị mang ra làm 1 cuộc thương lượng, trao đổi, hợp tác kinh doanh kia mà? Vậy thì chuyện anh yêu ai liệu có quan trọng?
Phù Dung lặng lẽ nhìn Hạo Thiên ăn hết bát cháo bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, khóe môi nở 1 nụ cười.
Trời tối rất nhanh.
Băng Hạ ăn xong, vào phòng nằm từ sớm. Tiểu Vy ở bên ngoài xem tivi, mai là Chủ nhật, 2 cô đc nghỉ, nên Băng Hạ cũng ko nhốt mình trong 1 đống bài tập nữa. Cô lấy chiếc đàn Violin ra ngoài ban công ngồi, gió khẽ lùa vào mái tóc cô, khiến nó tung bay, mát rượi.
_Con đàn tặng mẹ 1 bản nữa nhé?_Cô ngước lên trời, mỉm cười.
Đặt đàn lên vai, từng nốt nhạc lại vang lên, khuấy động lòng người. Cô vẫn đánh bản nhạc hôm qua, chỉ khác 1 điều, đã ko còn thê lương, ai oán nữa. Nó truyền cảm hơn, êm đềm, dịu ngọt hơn. Khiến cho người nghe lạc vào 1 mê cung của những cung bậc cảm xúc hỗn độn. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, và đau khổ cũng có.
Ở bên khu kí túc xá nam, phòng VIP.
Một bóng người ngồi bên cửa sổ. Tuy ánh sáng trong phòng ko đc bật, nhưng vẻ đẹp cao quý của anh cũng ko bị bóng tói vùi lấp, trái lại, ánh trăng còn làm tăng thêm bội phần sự tà mị, kiêu sa đó.
Hạo Thiên như nuốt trọn tiếng đàn của Băng Hạ, từng nốt nhạc xuyên thấu vào trái tim anh, ấm áp lạ thường.
Hai con người, 1 người đàn, 1 người nghe.
Tuy 2 người ko nhìn thấy nhau, nhưng tiếng đàn của người này là sợi dây kết nối trái tim người kia.
Là ngẫu nhiên……….
……….hay do thần giao cách cảm?
Tiếng đàn vẫn vang lên, réo rắt……….
Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật các chương truyện mới ra sớm nhất. Mời quý vị và các bạn theo dõi tại link này. Chúc các bạn vui vẻ!