Trởi quang mây tạnh, rộn ràng tiếng chim
Một cỗ xe ngựa chạm trổ tinh tế nhẹ nhàng di chuyển trên con đường không một bóng người qua lại. Trong chiếc xe đó, ngồi bên trái là một nam tử trung niên thân khoác hoàng bào, đôi tay ôm ấp một bé gái tuổi chừng 6, thi thoảng, ông ta lại đưa hiền từ đưa cánh tay lên nhẹ xoa đầu bé gái đó, thể hiện nhu tình dạt dào tựa biển khơi. Bên phải xe là một phu nhân sắc nước hương trời trong bộ áo xanh quý phái, hai bên nàng là hai bé trai mới lớn, khôi ngô tuấn tú, thông minh lanh lợi. Đưa bé trai lớn hơn không ngừng cười nói, tay bé vòng qua người vị phu nhân kia, nắm chặt lấy tay tiểu hài nãy giờ vẫn luôn im lặng. Dường như, cậu bé đó sợ rằng, nếu mình buông tay, trong chốc lát sẽ k còn có thể nhìn thấy bé trai lặng im kia nữa
"Cha, người nói cho Khởi nhi biết đi, rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu vậy?". Ak, ta tò mò đến chết mất thôi. Cả sáng nay, ta cố hết sức mình, "moi" tin tức của mẹ, dò la tin tức của cha, thế nhưng ai cũng chỉ cười rồi nói rằng "rồi con sẽ biết". Hu hu,.. ta muốn biết ngay bây giờ cơ
"Tuấn Khởi ngoan, đừng dỗi nữa. Thôi được rồi, cha sẽ cho con biết. Hôm nay, cả nhà chúng ta là đi đến một nơi vô cùng quan trọng,… đó chính là nơi các con sẽ tập bắt yêu quái của chính mình lần đầu trong đời" thằng nhỏ này, nếu không nói cho nó biết, e rằng, cả ngày hôm nay lỗ tai ta chắc nổ mất. Thật không hiểu nó giống ai mà lúc nào cũng luôn mồm luôn miệng,…
"Akkkk…. Thật sao ạk, ôi, tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời mà… Vậy đó là nơi nào vậy thưa cha" Luyên thuyên một thôi một hồi, Tuấn Khởi mới nhớ ra răng, mình vẫn chưa biết được nơi bí ẩn kia là gì. Thế là cậu nhóc lại bắt đầu "tra tấn" tất cả mọi người trong xe bằng một loạt ngôn từ của mình, nối tiếp nhau k ngừng nghỉ
Tất cả mọi người không thể thầm than, sao trên đời lại có người giỏi như vậy cơ chứ? Nói từ lúc bắt đầu đi đến tận bây giờ không ngơi nghỉ dù chỉ một giây, thế nhưng lại không hề thấy khát hay thấy mệt. Con người quả thật là sinh vật kỳ diệu mà
Đại ca của ta ơi, từ nay về sau, Tuyết Lăng ta thề với lòng mình sẽ không bao giờ động đến huynh cả. Nếu không e rằng không điếc hẳn thì cũng gần điếc
"Hí…."
Tiếng ngựa hí vang khiến cho đôi môi anh đào của Tuấn Khởi ngừng cử động, giải cứu tất cả "tù nhân" còn ở trong xe.
"Nào, chúng ta đến nơi rồi". Nhìn cảnh rừng rậm xanh ngát một màu trước mặt, Đoạn Trung không khỏi cảm thán. Cảnh đẹp, thực là quá đẹp. Màu xanh mơn mởn phủ sáng cả một góc trời, từng cỗ hương thơm nhẹ dịu phảng phất đâu đây, khiến cho tâm hồn con người ta càng thêm sảng khoái
"Đây là nơi cha định dẫn chúng con đi bắt yêu sao?", thanh âm non nớt của tiểu nữ hài áo trắng vang lên, khiến cho linh hồn của Đoạn Trung đang phiêu du nơi nào trở về chốn cũ, bất giác, gương mặt ông hiện lên một vầng bán nguyệt, đẹp đẽ vô ngàn
"Tiểu muội, đợi ca ca với. Tân đệ, đệ cũng mau mau xuống đi, để còn xem xem rốt cuộc cha định dẫn chúng ta đi bắt yêu ở chỗ nào chứ. Đệ mà còn không mau lên là huynh kệ đệ đấy. Huynh đã nói bao nhiêu…." Vừa ngừng được một lát, thanh âm "kinh hoàng" lại một lần nữa làm cho tất cả mọi người không khỏi chấn động, cơ miệng khẽ co rút, chỉ mong sao giờ phút này ai đó có thể một chưởng đánh cho tên lắm mồm đó ngất đi, giải cứu những kẻ bị "đày ải" nơi đây. Tất nhiên, đó chỉ suy nghĩ thoáng qua trong đầu, bởi ai có thể nỡ ra tay với một tiểu hài hồn nhiên như thế cơ chứ. Tuyết Lăng cũng không ngoại lệ. Trước nay nàng vốn không phải kẻ nói nhiều, nay được ở bên một người luôn miệng không ngớt như này, âu cũng là một trải nghiệm mới
"Đại ca, đệ biết rồi", câm lặng nửa ngày, bé trai nhỏ tuổi kia rốt cuộc cũng chịu mở lời. Nhóc ta nương theo cánh tay của đại ca mình, khẽ nhảy xuống xe. Không may, trong lúc vội vàng, lấy trọng tâm không đều nên nhóc ta hơi nghiêng ngả, tưởng chừng sắp tiếp giáp với mặt đất lạnh lẽo kia
"Cẩn thận"
Chợt một bàn tay trắng trẻo kéo mạnh tiểu hài trầm mặc kia vào lòng, hơi thở hổn hển phát ra từ đỉnh đầu, khiến cho đôi mắt trong veo của Khởi Tân thoáng gợn lên một tia cảm xúc nhưng rồi ngay lập tức biến mất, không chút dấu vết
"Ca ca, đệ cảm ơn"
"Khờ ạk, đệ là đệ đệ của ta, giúp đỡ đệ là bổn phận của ta, hà cớ gì đệ phải cảm ơn cơ chứ? Sau này đệ phải cẩn thận đó, ngộ nhỡ ngày nào đó không có ta, đệ phải làm sao?"
"Tân nhi, con có sao không? Có bị thương đâu không? Mẹ đã dặn con phải luôn cẩn thận cơ mà, con xem…" Vương Nhạn không khỏi thở dài một tiếng, đem ánh mắt chứa đầy tình cảm xem xét khắp thân hình bé nhỏ của Khởi Tân, đến khi biết rằng không có chuyện gì mới an tâm rời đi
Quan sát một màn mẫu tử tình thâm, gia đình hạnh phúc trước mặt, Tuyết Lăng không khỏi dâng lên một niềm cảm động trong tận tâm can. Đôi mắt nàng thoáng chốc ửng đỏ, dường như nếu quan sát kỹ, ta sẽ thấy được trong đó một giọt lệ châu khe khẽ hình thành. Tiếc rằng, đến khi mọi người quay lại nhìn, nàng đã lại khôi phục lại giáng vẻ như thường
"Khởi nhi, Tân nhi, Lăng nhỉ, các con nhìn đi. Khu rừng trước mặt chính là nơi các con sẽ thu phục yêu quái đầu tiên của mình đó", chỉ tay về phía khung cảnh tuyệt mỹ kia, Đoạn Trung cảm thây vô cùng cao hứng. Nghĩ rằng cả đời ta chỉ có thể đưa đứa con độc nhất của ta đến đây, ai ngờ đâu, trời cao có mắt, ban tặng cho ta những ba đứa con trắng trẻo, xinh xắn nhường này. Ha ha, vui, thật sự quá vui mà, ha ha…
"Cha. Khu rừng này có gì đặc biệt mà cha phải mất công dẫn bọn con đến tận đây vậy ạk?". Chớp chớp đôi mắt to tròn của mình về phía "nơi bí hiểm kia", Tuấn Khởi có chút không hiểu. Nơi bí mật mà cha định dẫn anh em ta đến là khu rừng này ư? Ta công nhân là nó đẹp thật, thế nhưng chỉ có thế mà cũng phải lặn lội đường xa đến ư? Vậy thì khác nào kẻ khờ
Khu rừng này, không đơn giản. Ta cảm nhận được nơi đó tràn đầy yêu khí, hơn nữa, yêu khí nơi đó có chút bất đồng với những nơi khác. Yêu khi nay trong lành hơn, hiền hòa hơn và cũng … mạnh mẽ hơn nữa. Nếu có thể bắt được một yêu quái trong khu rừng này, ta đảm bảo, tương lai đại ca cùng nhị ca chắc chắn sẽ trở thành những Thuần Sư tiền đồ vô hạn. Cộng thêm hai quả trứng yêu ta kêu Hồng Hoa cùng Hoàng Điệp sắp xếp, ta không tin hai người họ sẽ không danh chấn thiên hạ
"Thằng nhỏ này…. Thật là….Khu rừng này tên gọi Vạn Yêu lâm, là nơi muôn yêu sinh sống, tụ họp. Không như các nơi khác, ở trong này yêu khí dày đặc khiến co yêu quái từ khi sinh ra đã mang một sức mạnh phi thường, so với yêu quái bình thường khác là mạnh mẽ hơn nhiều lần, chưa hết, do nơi đây cách xa thị phi nên tâm tính của chúng yêu cũng ôn hòa hơn, không hung hãn, gây hại cho con người. Nếu không phải năm đó, ta cùng mẫu thân của các con tình cờ phát hiện ra nơi này, e rằng cả đời này cũng không biết được có khu rừng kỳ diệu như vây tồn tại", chầm chậm giải thích cho Tuấn Khởi về "chốn bí ẩn", thấy ánh mắt mang vẻ hoài nghi cùng khó hiểu dần chuyển sang hào hứng không thể che dấu, Đoạn Trung bất giác cảm thấy vô cùng vui vẻ
Chuyện xưa ùa về, bỗng chốc khiến cho Vương Nhạn cảm khái một phen. Đã 20 năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Mới ngày nào, ta cùng Trung lang sánh bước cùng "bọn họ" thám hiểm nơi rừng cốc xanh mướt kia, thế mà giờ đây, cũng nơi chốn cũ, người xưa còn đâu?
Cảm nhận được tâm sự của Vương Nhạn, Đoạn Trung giang rộng vòng tay, êm nhu ôm lấy tấm thân mảnh mai của nàng, thì thầm từng tiếng một, làm cho cõi lòng của nàng trở về như ban đầu, hạnh phúc cùng vui vẻ
"Chuyện xưa đã qua rồi, nàng đừng nghĩ đến nữa. Hơn nữa, năm đó, sinh thần của Lăng nhi, không phải nàng đều thấy "bọn họ" đều sống rất tốt đấy sao?"
"Trời cũng đã không còn sớm nữa rồi, chàng hãy đưa các con đi vào Vạn Yêu lâm đi, thiếp sẽ ở đây chờ mọi người", khẽ lau giọt lệ nơi bờ mắt, Vương Nhạn xấu hổ ly khai bờ vai của Đoạn Trung, không khỏi trong lòng thầm trách, trước mặt các con mà chàng không ý tứ gì cả, không sợ các con cười nhạo hay sao?
"Phu nhân nói đúng, chúng ta bây giờ sẽ đi thám hiểm nơi này, nàng hãy đứng đây đợi chờ tin tức tốt lành của phụ tử ta", haha lâu lắm rồi không thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Nhạn nhi, hôm nay ta quả thực may mắn mà, ha ha. Nàng ngại gì chẳng nhẽ ta lại không biết. Ta ôm mẹ của các con ta trước mắt chúng thì có gì phải ngại, ta có ôm vợ người khác đâu nào
"Cha, lần này cha hãy cho 3 huynh đệ chúng con tự mình làm việc này đi. Thực lực của chúng con đâu phải cha không biết, bao năm qua, pháp lực của con cùng Tân đệ tiến bộ không ít, giờ hai huynh đệ con một người là Hạ khí pháp sư cấp 7, một người Hạ khí pháp sư cấp 6 rồi, còn về Lăng muội cha không phải lo lắng, bọn con sẽ bảo vệ muội ấy thật chu đáo". Hôm nay, muội muội không mang theo Hồng Hoa cùng Hoàng Điệp, thân là ca ca, ta nhất định sẽ bảo hộ nàng, Tân đệ pháp thuật cũng không thua kém ta là mấy, ắt có thể tự chăm sóc bàn thân mình. Nếu có điều không ổn, nhất định ta sẽ không để cho bất cứ ai làm hại đến đệ ấy, bất kỳ kẻ đó là người hay yêu
"Phụ thân đại nhân, con đồng ý với ý kiến của đại ca". Ta nhất định phải trở nên mạnh hơn nữa, không thể cả đời này đều đứng sau lưng phụ thân, được người bảo vệ mãi được. Ta chắc chắn sẽ trở thành một pháp sư có thể chắn mọi gió bão, hiểm nguy cho gia đình yêu quý của ta, dù cho có mất cả tính mạng này
"Cha, cha để cho con cùng hai ca ca tự mình đi đi. Cha phải tin tưởng hài nhi chứ, trên đời này không có gì có thể tổn hại tiểu nữ của cha đâu", nếu để cha đi cùng chúng ta, việc sắp xếp để hai ca ca ta trích máu nhận yêu khó có thể hoàn thành. Về phần an nguy của họ. Hồng Hoa với Hoàng Điệp dù sao cũng sẽ đi theo họ, với công lực của 2 nàng ta, đánh không lại thì bỏ chạy cũng không phải vấn đề
"Ta…" Nhìn ba đạo ánh mắt quyết tâm của ba hài tử của mình, cảm xúc phút chốc đan xen trong tâm khảm Đoạn Trung. Tự hào có, lo sợ có, vui vẻ có. Tự hào bởi, mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng các con ta đã có tư tưởng không thua kém bất kỳ ai cả. Lo sợ bởi, khu rừng này mặc dù yêu quái ôn hòa hơn bên ngoài, thế nhưng để cho ba đứa bé tự mình đi lại, nguy hiểm vẫn là có thể xảy ra. Vui vẻ bởi, các con ta tương thân tương ái, không hề xảy ra chuyện tị nạnh lẫn nhau, đặc biệt là Khởi Tân, mặc dù chỉ là con nuôi nhưng từ trước đến nay, Tuấn Khởi cùng Tuyết Lăng đối đãi không khác gì anh em ruột, không dù chỉ 1 chút kỳ thị
"Phu quân, … nếu các con đã muốn như vậy, chúng ta hãy chiều ý chúng đi. Nhưng các con phải hứa với mẹ, dù có bất cứ chuyện gì, nếu như thấy rằng mình đánh không lại, liền chạy về với chúng ta. Ta không tin trên thế gian này có kẻ nào dám động đến Đoạn gia thiếu gia và tiểu thư"
"Vâng, hài nhi biết rõ"
"Vâng, hài nhi đã rõ"
"Vâng, hài nhi đã hiểu"
"Nếu phu nhân đã nói vậy, ta cũng không còn cách nào nữa. Tuy nhiên,…", biến ra ba quả pháo được bọc trong giấy gói ngập tràn màu sắc, Đoạn Trung đưa cho 3 hài tử trước mắt mỗi người 1 chiếc rồi tiếp,"đây là pháo hiệu đưa tin. Nếu như gặp bất kỳ nguy hiểm nào, dù là nhỏ nhất, hãy dung pháp lực của mình khai hỏa chúng. Ngay lập tức, cha mẹ sẽ đến chỗ các con. Các con đã nhớ chưa?"
"Vâng"
Ba thanh âm non nớt đồng thời vang lên một lần nữa, làm cho khu rừng xanh mướt, tịch mịch tựa bức tranh phong cảnh bỗng có chút biến hóa. Sâu trong rừng, một đôi mắt lanh lợi chợt hiện lên quang mang khác thường, hướng đến thân ảnh đang nằm im bên cạnh mình, dịu dàng lên tiếng, "Vũ ca, có người"
-----------------------------------------------
Sau khi ly khai Đoạn Trung và Vương Nhạn, ba người Tuyết Lăng tiến vào Vạn Yêu lâm. Đáng ra, Tuấn Khởi ra quyết định là 3 người sẽ đi cùng nhau. Nhưng Tuyết Lăng thì không đồng ý, vượn cớ đã có pháo hiệu của phụ thân, nếu có chuyện cũng sẽ có người đến tương trợ, hơn nữa, tản nhau ra có thể sẽ được kết quả "bất ngờ" nên cuối cùng, hai người Tuấn Khởi cũng Khởi Tân đành nghe lời nàng, ba người định ước chỗ gặp lại nhau rồi hướng ba hướng khác nhau mà tiến
Sau khi đã chắc rằng không có ai quanh nàng, Tuyết Lăng liền triệu hồi Dạ Nguyệt. Tay ngọc khẽ vung, một nam tử tuấn tú liền xuất hiện ngay cạnh bên nàng. Mái tóc chàng trắng tựa tuyết mùa đông, khuôn mặt chàng tinh tế tựa bức tượng được điêu khắc một cách tỉ mỉ, chàng khoác lên thân mình một bộ áo mang màu của lửa, càng làm tôn thêm vẻ yêu mị sẵn có của mình
Sóng bước bên nhau, hai người thư thái khám phá khu rừng biệt lập này. Gió khe khẽ thổi, những cánh hoa trên thân cây cao lớn tùy ý rời cành, rơi rơi trên bờ vai của hai thân ảnh một trắng, một đỏ, khiến cho giờ khắc này đây, cảnh vật khác chi một bức tranh phong cảnh xao xuyến lòng người
"Đã lâu rồi ngươi không có ra ngoài, nhân cơ hội này du ngoạn với ta, dù sao không có tỉ muội Hồng Hoa, ta cũng có chút cảm thấy không quen", môi ngọc khẽ nâng, Tuyết Lăng thư thái ngắm nhìn nam nhân trước mặt, không khỏi cảm thán một câu, mĩ, thực sự là mĩ nam ak… Nếu được sinh ra trong thời hiện đại, chắc chắn sẽ trở thành một minh tinh điện ảnh danh tiếng ngút trời.
"Đa tạ chủ …"
Lời chưa kịp dứt, xa xa một thanh âm hùng hồn truyền đến, khiến cho Dạ Nguyệt khẽ cau mày liễu. Tên khốn nào chọn thời điểm này để chen vào vậy? Lâu lắm rồi ta mới có thể được một mình ở bên chủ nhân mà ngươi lại dám phá rối? Để ta xem xem rốt cuộc kẻ chán sống đó là ai?
"Dạ Nguyệt, chúng ta đến đó xem sao", chỉ tay về phía phát ra thanh âm lạ kia, Tuyết Lăng khẽ nhìn Dạ Nguyệt một cái, nâng nhẹ chân ngọc, chỉ nghe "Vút" một tiếng, hai luồng ánh sáng một trắng một đỏ liền bay thẳng đến chốn kia
"Con hồ ly khốn kiếp kia, ngươi có chịu giao ra viên ngọc kia không", âm thanh gào rú rộn vang khắp núi rừng, bộ bờm vàng óng của yêu quái kia không ngừng đung đưa trong gió mát, tỏa ra hào quang chói lóa
"Đồ sư tử chết bầm, ngươi dựa vào đâu mà đòi ta giao ra Thiên Ngọc châu, chẳng nhẽ chỉ vì cái thứ vàng chóe lọe ngự trên người ngươi sao? Cái gì mà quý phái, cái gì mà hoàng kim, ta thấy chỉ là một đống chất cặn bã do ngươi ở bẩn nên dính lại trên thân thôi. Ha ha….", yêu mị nữ nhân khoác trên mình lớp áo màu cam lớn tiếng đáp lại, ánh mắt lộ rõ vẻ trào phúng, ngắm nhìn bờm vàng của Sư tử Hoàng Kim, nàng càng cười to, đến nỗi có thể cảm thấy tiếng cười của nàng dường như đã át đi được cá khí thế chết người của con thú trước mặt.
"Ngươi…."
Câu nói và tiếng cười của nàng làm cho khóe miệng của nam nhân nãy giờ vẫn nằm im một chỗ hình thành một vầng bán nguyệt, nét mặt vô cùng vui vẻ, thế nhưng làn da của chàng lại trắng một cách kỳ lạ, không phải kiểu bẩm sinh mà là kiểu trắng của người thân mang trọng bệnh
"Khụ khụ…", tiếng ho trầm đục vang lên, khiến cho 2 kẻ đang cãi nhau nảy lửa kia không thể không đưa ánh mắt của mình về phía vị nam nhân đau ốm kia
"Vũ ca, chàng … chàng có làm sao không?", đưa ngón tay thon dài lau đi vết màu đọng lại nơi khóe môi, sắc mặt hồ ly nữ tử đột nhiên trở nên ngưng trọng, ánh mắt nàng hiện lên một tia đau xót không thể che dấu. Dường như, lúc này đây, kẻ đang bị trọng bệnh, vốn không phải là vị nam tử kia, mà đó là nàng, là nàng….
"Ha ha… ngươi đi Nguyệt Dạ quốc ăn trộm quốc bảo chỉ vì một kẻ sắp chết như thế liệu có đáng không, hồ ly?"
"Ngươi… câm miệng, Vũ ca… Vũ ca sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng từng hứa với ta, chỉ cần có thể nhìn thấy tuyết rơi mùa hè, chàng sẽ khỏi bệnh. Chàng… chàng không dối ta đâu, không đâu…." Tiếng nói của hồ ly nghẹn ngào nơi cổ họng, nàng lúc này tựa hồ không phải đang nói chuyện cùng người khác mà đang tự nói với chính mình, tự thuyết phục bản thân mình rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chỉ cần nhìn thấy tuyết rơi mùa hè, chàng sẽ khỏe lại, lúc đấy ta sẽ cùng chàng sống những ngày như xưa, chàng vẽ tranh, ta tập viết chữ, ngọt ngào xiết bao
"Yên Chi, Khuynh Vũ ta đã nói rằng, đời này kiếp này ta sẽ không bao giờ nói dối nàng, không bao giờ dùng "năng lực" đó với nàng, nhưng có vẻ như ta không giữ được lời hứa của mình rồi. Lần này, ta quả thực đã dối gạt nàng, ta … ta biết rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa, e rằng, chúng ta không còn cơ hội vẽ tranh, tập viết cùng nhau nữa rồi. Nãng… nàng hãy giao trả lại viên ngọc… viên ngọc đó cho con Sư tử kia đi, rồi sau đó hãy sống một cuộc sống mới, một cuộc sống vui vẻ mà khộng có ta. Nàng có thể hứa với ta điều đó không?"
"Đừng dọa muội, Vũ ca, huynh đừng dọa muội. Huynh sẽ không sao, nhất định không có chuyện gì đâu. Muội không hứa, không hứa bất kỳ điều gì với huynh hết. Huynh đợi muội, đợi một lát nữa thôi, muội đánh bại con sư tử kia rồi chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây, đến thảo nguyên rộng lớn, muội và huynh sẽ cùng ngắm tuyết", từng thanh âm nức nở thi nhau vang lên, khiến cho người nghe không khỏi đau lòng.
Nghe thấy những điều hồ ly nữ yêu nói, Sư tử Hoàng Kim cảm thấy thật nực cười. Dựa vào bản lĩnh của ngươi mà muốn đánh bại ta ư? Đúng là kẻ si nói mộng. Ta đã tu luyện đến hơn 2 vạn năm, còn ngươi, vẻn vẹn chưa đến đến 6000 năm, ta chỉ cần khẽ thôi một phát, e rằng ngươi thịt nát xương tan. Ta còn chưa động thủ là bởi sợ rằng, ngươi chết đi, Thiên Ngọc châu không rõ tung tích, đến lúc đó, chủ nhân sẽ không tha cho ta. Nghĩ đến sự trừng phạt mình có thể nhận lấy khi không hoàn thanh nhiệm vụ, Hoàng Kim không khỏi rùng mình một cái.
Khe khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Khuynh Vũ, Yên Chi nắm chặt đôi tay trắng muốt, hướng ánh mắt kiên nghị của mình, thẳng chỗ thân ảnh óng ánh kia mà tiến
Ta biết, công lực của ta và sư tử vốn không cùng 1 đẳng cấp, đối đầu với hắn, ta chỉ có một kết cục: Chết. Nhưng nay ta còn sự lựa chọn nào khác nữa sao? Đưa hay không đưa ra Thiên Ngọc châu, kết quả chẳng phải đều như nhau sao? Nếu đã như vậy, ta thà liều một phen, đem hết sức mạnh của mình ra chiến đấu với thứ dã thú vô tình kia
Yên Chi chầm chậm đưa ra trước mặt một viên ngọc minh châu đẹp đẽ lạ thường, tỏa ra thứ ánh sáng đa sắc, êm dịu, làm cho khung cảnh bỗng chốc trở nên thơ mộng vô cùng
"Ngươi... ngươi định làm gì? Nhanh... nhanh chóng đưa Thiên Ngọc châu cho ta, ta sẽ cho 2 các ngươi được toàn thây", con hồ ly chết dẫm này định làm cái gì? Nếu Thiên Ngọc châu có chút sứt mẻ nào dù chỉ nhỏ nhất, mạng ta … mạng tacũng khó bảo toàn. Không, ta không thể để cho chuyện đó xảy ra được. Không bao giờ…
"Làm gì ư? Không phải ngươi nhìn rồi sẽ biết hay sao?", Yên Chi tươi cười lên tiếng, từ từ đem viên ngọc minh châu quý báu kia thả vào trong miệng, hấp thu năng lượng tinh khiết của nó. Ta biết công lực ta chỉ có 6000 năm, nhưng sư tử, ngươi đừng quên, có bảo vật trong tay, việc thăng cấp không phải là việc khó khăn
Ngay khi hấp thu xong năng lượng của Thiên Ngọc châu, thân thể nữ tử mị hoặc bỗng chốc bị bao trùm trong một chùm tia sáng muôn màu, ánh sáng đó chói lóa đến mức khiến cho Sư tử Hoàng Kim và nam nhân tên Khuynh Vũ kia không thể không nhắm mắt lại, hồi hộp đợi chờ biến hóa tiếp theo của nàng
"Ầm...."
Một tiếng nổ kinh thiên phát ra, làm cho tất cà mọi người không thể không chú ý đến nữ tử trước mặt. Khuôn mặt của nàng trở nên càng thêm mị hoặc, làn da nàng trở nên trắng sáng hơn bao giờ hết, không có dù chỉ 1 chút tỳ vết, mái tóc nàng đen nhánh, trải dài xuống tận dưới chân, khí tức nàng đột biến, mạnh mẽ khác thường
1 vạn năm, công lực nàng thế nhưng trong phút chốc đạt đến 1 vạn năm. Khoảng cách hơn 4000 năm, chỉ trong phút chốc hóa thành hư vô? Đây chính là điều thần kỳ của bảo vật sao???
Trong lúc ngạc nhiên vì một loạt sự kiện vừa xảy ra, cả Khuynh Vũ cùng Sư tử Hoàng Kim đều không để ý rằng, trên cành cây cách đó không xa, hai bóng hình một trắng một đỏ vừa mới tức thì đáp xuống, thận trọng quan sát tình hình phía dưới
"Ngươi dám... Giờ đây mặc dù ngươi công lực đã tăng tiến, nhưng thế thì sao, so với ta, ngươi vẫn không bằng. Nếu giờ Thiên Ngọc châu đã không còn, vậy ngươi chịu chết đi", lắp bắp nửa ngày, cuối cùng Sư tử Hoàng Kim cũng nói xong. Xong rồi, lần này xong thật rồi, chủ nhân nhất định sẽ không tha cho ta đâu.
Đang mải nghĩ suy về những chuyện kinh hoàng mà bản thân sắp trải qua, Hoàng Kim không nhận thấy nữ tử áo cam phía trước đang dùng hết tốc lực cùng yêu lực còn sót lại hướng mình ra đòn công kích.
Con sư tử chết tiệt kia, ta không biết ngươi đang mải đăm chiêu gì nhưng đây quả là cơ hội hiếm có của ta. 2 vạn năm và 1 vạn năm công lực không thể so sánh với nhau được, nếu không bất ngờ tấn công, e rằng kết quả vẫn chỉ 1 từ "Chết" mà thôi
Đến khi Hoàng Kim thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, 9 cái đuôi của Yên Chi đã tiến sát đến bộ bờm vàng óng của sư tử, khiến cho hắn không khỏi có chút giật minh. Định đánh lén ta ư? Với chút công lực đó thì ngươi hãy cứ nằm mơ đi
Âm hiểm tươi cười, sư tử bờm vàng dùng pháp lực của bản thân, thở ra một ngọn lửa đỏ rực, có sức nóng vô cùng lớn thẳng mặt hồ ly áo cam, nhằm thiêu chết nàng ngay tại thời khắc này
"Yên Chi, cẩn thận", nặng nề lê thân ra khỏi tảng đá này giờ vẫn là nơi ẩn nấp của mình, Khuynh Vũ dùng hết sức tàn của mình, hướng nữ tử mị hoặc trước mặt mà kêu, mà gào, khiến cho gương mặt vốn bị che phủ bởi lá cây, bởi hoa cỏ phút chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, làm cho thân ảnh bé nhỏ khoác trên mình một màu trắng tinh khôi ở cách đó không xa có chút không tin vào mắt mình được nữa
Đôi môi đó, đôi mắt đó, đôi tai đó,cái mũi đó,, khuôn mặt đó,… chẳng phải là …. Nếu nam tử kia chính là "cậu ấy", vậy có khi nào "cậu ấy" cũng xuyên không về đây như ta không? Dù thế nào đi nữa, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, nam tử kia tuyệt không thể chết
"Phịch"
Nữ tử áo cam vừa mới tàn nhẫn tấn công, giờ đã nằm im dưới mặt đất, máu nàng tuôn trào từ khóe miệng, toàn thân nàng là những vết cháy xém của lửa. Nếu như không phải lúc đó kịp thời nghe thấy tiếng nói của Vũ ca, giờ đây ta có lẽ chỉ còn là một cái xác đen thui, không hơn không kém
Chầm chậm tiến lại gần người thiếu nữ đang bị trọng thương không thể cử động. Sư tử Hoàng Kim tuôn tràn sát khí, huy động yêu lực, định một chiêu dứt điểm kẻ khốn nạn trước mắt kia, xả bớt nỗi giận dữ trong lòng mình. Tất cả chỉ tại con nhỏ này, nếu không ta làm sao có thể bị trách phạt cơ chứ? Ta nếu như không sống được thì ít nhất các ngươi phải chết cùng ta, bao gồm cả tên nam nhân kia nữa. Suy cho cùng, tất cả đều không phải tại hắn sao?
Dùng hết sức bình sinh còn sót lại trong cơ thể mang trọng bệnh của mình, Khuynh Vũ bò nhanh đến bên Yên Chi, nhẹ nhàng đem nàng xiết chặt vào một thân y phục mang màu xanh lá của mình. "Muội đừng lo, có ta đây rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
"Đôi tình nhân ngu ngốc, chết đến nơi rồi còn ở đó mà ôm với chả ấp. Nếu đã muốn như thế thì để ta thành toàn cho các ngươi, nếu có kiếp sau thì hãy nhớ, đừng bao giờ chọc giận vào những kẻ mình không chọc được"
Phun ra lửa nóng từ mồm của mình, Sư tử Hoàng Kim nghĩ rằng, tới đây 2 kẻ không biết trời đất kia sẽ bị hóa thành tro bụi. Thế nhưng cảnh đập vào mắt của hắn là, hai kẻ đó vẫn còn sống, hơn nữa không chịu dù chỉ 1 chút tổn thương, trước mặt chúng hiện giờ nhiều thêm 1 cái nam nhân tóc trắng tựa tuyết cùng với một tiểu nữ bạch y
"Các ngươi… các ngươi là ai? Sao lại dám xen vào chuyện của ta? Các ngươi có biết ta là ai không?", đột nhiên một cảm giác không lành dâng lên trong lòng Hoàng Kim, hắn thế nhưng lại sợ hãi một tiểu hài và một tên nam nhân lẻo khẻo thế kia sao? Không đúng, ta có thể cảm nhận được pháp lực của hai kẻ đó không hề tầm thường, đặc biệt là con nhóc áo trắng đứng đằng sau kia. Nếu không cẩn thận, rất có thể, hôm nay sẽ là tử kỳ của ta
"Ngươi là ai, ta không biết và càng không muốn biết. Ta chỉ biết một điều rằng, hai người này không thể chết", nhàn nhạt lên tiếng, Tuyết Lăng ngữ khí thập phần ngạo mạn đáp lời sư tử bờm vàng đang hung hăng trừng mắt nhìn nàng
Họ, không thể, chết!