Vì Sao Đông Ấm - Hạ Mát? Chương 7

Chương 7
Khi tỉnh lại đêm cũng đã khuya, không khí tràn ngập mùi thuốc men khó ngửi, bốn bề im lặng như tờ.

“Tỉnh rồi à.”

Dưới ngọn đèn u ám, Phác Tranh ngồi trên ghế bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi miễn cưỡng nhếch miệng – “Từ hôm về nước tới giờ đây là lần đầu tiên ngủ ngon lành thoải mái như vậy.”

Trầm mặc một lúc rất lâu sau, một tiếng thở dài bất đắc dĩ – “Thật không biết nên nói em thế nào cho phải.”

Kỳ thật, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng biết nói gì mới tốt, vốn cứ nghĩ chút rượu vang đỏ kia cùng lắm cũng chỉ khiến tôi phát ban gì đó, rốt cuộc lại phải vào bệnh viện, thật sự có phần khoa trương.

“Thật xin lỗi. Khiến anh phải lo lắng.” – Bây giờ dường như chỉ có thể nói câu này.

“Phải biết lỗi chứ.” – Nói tới đây, không khí cũng bớt phần nghiêm túc.

Bỗng chợt nhớ ra điều gì, Phác Tranh cười giễu nói – “Lâm Tiểu Địch ấy à, a, thế mà đã bị em dọa cho phát khóc, thật không nghĩ tới, bình thường nhìn cứ như con nhỏ ngang ngược.”

“Vâng, Tiểu Địch, vốn là người dễ xúc động.”

“Ừ đó, xúc động muốn chết luôn. Anh mất cả nửa ngày mới bảo cô ấy đi về được.” – Ngừng một lúc lại nói – “Biết em không thích phiền phức nên anh bảo bọn họ về trước cả rồi.”

“Vâng, cám ơn.” – khi ngủ cũng không nhận thấy một chút tạp âm nào.

Nguồn: truyen8.mobi/t107589-vi-sao-dong-am-ha-mat-chuong-7.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận