Tạ Trường Phong không thể truy theo Diệp Vô Ưu, hắn cũng không nhận ra đó Diệp Vô Ưu, chỉ cảm giác bối ảnh (bóng tử phía sau) có chút quen thuộc.
Diệp Vô Ưu chạy một mạch trở về nhà trọ, trong lòng vui như hoa nở, Tạ Trường Phong phải trả một rất đắt để mua trở lại thanh kiếm này, nay lại rơi vào trong tay hắn, nghĩ đến cảm giác của Tạ Trường Phong sau khi không tìm thấy kiếm, Diệp Vô Ưu liền cảm giác thấy rất hả giận.
Vừa trở về nhà trọ, trở vào phòng, liền nhìn thấy Hàm Yên cùng mọi người đều đợi trong phòng.
" Công tử, người đã trở về!" Đầu tiên chào đón chính là Thất Thất.
" A, Thanh Vân kiếm!" với cặp mắt sắc bén của Lam Tiểu Phong, vừa nhìn qua thanh kiếm trên tay Diệp Vô Ưu một lần, liền vui mừng không ngừng.
" Tiểu Hoa Si, cho ngươi nè!" Diệp Vô Ưu ném kiếm qua cho Lam Tiểu Phong
" Chỉ là một thanh kiếm hỏng, có gì kích động vậy?"Lam Tiểu Phong liền nắm chặt lấy kiếm, như lấy được châu báu, bắt đầu xem xét cẩn thận Thanh Vân kiếm, thận trọng vuốt ve, bộ dạng lúc này của hắn giống như vuốt ve tình nhân đáng yêu nhất.
" Vô Ưu ca ca, Tạ Trường Phong không phát hiện ra huynh à?" Với thanh âm yêu kiều Hàm Yên lên tiếng hỏi.
" Không biết, phát hiện được cũng tốt, ta chính là muốn hắn đến tìm ta, hắn nếu biết kiếm là do ta lấy đi, khẳng định là rất tức giận, tiểu bạch diện này càng tức giận, ta càng vui vẻ chứ sao"Diệp Vô Ưu tuỳ tiện mở miệng nói, vốn hắn làm việc này hoàn toàn để mình thấy khoái lạc khi thấy người khác đau khổ.
" Ngươi đánh không lại hắn, cẩn thận hắn lấy kiếm chém chết ngươi!"Mộ Dung Tiểu Tiểu dội một bát nước lạnh.
" Tử nha đầu, chuyện vặt của ngươi xong chưa?" Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, trong lòng có chút phiền muộn, đột nhiên, hắn có chút hối hận lúc trước tu luyện không tốt, mỗi lần va chạm cao thủ, hắn chỉ có thể chạy trốn, phải chi hắn có sự lợi hại của Yến Băng Cơ, có thể đã trực tiếp đến đánh cho Tạ Trường Phong một cái, loại cảm giác này khẳng định rất sảng khoái.
Phiền muộn cũng là phiền muộn, Diệp Vô Ưu tạm chỉ để tự mình biết, thật sự muốn đánh nhau thật, hắn khẳng định không phải là đối thủ của Tạ Trường Phong, bất quá, bên mình còn có hai cao thủ Hàm Yên và Lam Tiểu Phong. Tuy thấy Hàm Yên cả ngày chỉ dùng mị thuật, tuy nhiên công phu thật sự lại rất lợi hại. Lam Tiểu Phong và Tạ Trường Phong cũng tuyệt không phải đối thủ của nàng ta, một điểm này, Diệp Vô Ưu cũng hiểu rất rõ.
" Công tử, thời gian đã muộn, trước hết người hãy nghĩ ngơi." Thất Thất đi đến bên cạnh Diệp Vô Ưu, ngữ khí nhẹ nhàng nói.
" Tốt lắm, tốt lắm, người làm sao mà phiền quá vậy?" Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Thất Thất
"Ngươi cứ trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta còn có việc!""Ừhm, công tử." Thanh âm của Thất Thất vẫn ôn nhu, đối với lời trách cứ Diệp Vô Ưu, nàng tuyệt không để ý.
" Vô Ưu ca ca, tối nay muội đốt Tướng Quân phủ cũng không nhiều, thư phong của tướng quân phủ đều do muội đốt, hi hi." Thất Thất vừa bỏ đi, liền quay sang Diệp Vô Ưu kể công.
"Điều này chỉ là mới bắt đầu, ta phải từ từ chỉnh Tạ Trường Phong tiểu Bạch diện này cho tới chết!"Diệp Vô Ưu hừ một tiếng, tiểu tử này rất nhớ cừu hận, Tạ Trường Phong gần như giết hắn, hắn không thể bỏ qua chuyện này.
"Nếu trực tiếp để ta dùng thiên lôi đạn ném chết hắn cũng có hay hơn không !" Mộ Dung Tiểu Tiểu lẩm bẩm một câu, có chút bất mãn nói.
" Ngươi nghĩ thiên lôi đạn của cha ngươi cũng là thiên hạ vô địch à?" Diệp Vô Ưu không khách khí nói.
" Chẳng phải ném chết ngươi không thành vấn đề sao!" Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không chịu yếu kém.
" Tốt lắm, tốt lắm, Tiểu Tiểu, ngươi không phải vì chuyện này mà cùng Vô Ưu cãi nhau!" Hàm Yên khuyên giải Mộ Dung Tiểu Tiểu.
" Biết rồi, tỷ tỷ." chỉ biết một vật trị một vật, Mộ Dung Tiểu Tiểu truớc mặt Hàm Yên tuyệt đối không dám trái lời.
" Vô Ưu ca ca, muội và Tiểu Tiểu trước tiên về phòng đi ngủ!" Hàm Yên với thanh âm yêu kiều nói:
" Sáng mai chúng ta lại nghĩ biện pháp chỉnh Tạ Trường Phong nha!""Đi đi, ta cũng muốn ngủ!" Diệp Vô Ưu tuỳ tiện mở miệng nói.
" Diệp ca ca, đệ cũng trở về phòng!" Thấy Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu đi, Lam Tiểu Phong cũng chuẩn bị bỏ đi.
"Đợi, đợi đã, tiểu hoa si, ta có lời muốn hỏi ngươi!" Diệp Vô Ưu lập tức ngăn không để hắn bỏ đi.
" Diệp ca ca, có chuyện gì à?" Lam Tiểu Phong vẫn giữ trạng thái hưng phấn.
" Ta hỏi ngươi, có biết Tạ Phính Đình Không?" Diệp Vô Ưu trong lòng có chút bất mãn, Lam Tiểu Phong thông thuộc tình trạng của Tạ gia mà, tất nhiên đối với Tạ Phính Đình hắn cũng biết, tại sao không đề cập qua.
" A ?"Lam Thiên Phong tựa hồ kinh ngạc, có chút ít thắc mắt hỏi:
" Diệp Gia ca ca, huynh, huynh thế nào biết được Tạ Phính Đình?"" Tiểu hoa si, ngươi quả nhiên sớm biết có người tên là Tạ Phính Đình, lần trước sao không nói? Diệp Vô Ưu bất mãn hỏi.
" Cái đó, Diệp ca ca, lần trước huynh chỉ hỏi Tạ Trường Phong có tỷ tỷ hoặc giả muội muội, đệ cũng lời thật nói thật, hắn thật sự không có tỷ tỷ cũng không có muội muội mà.
" Lam Tiểu Phong đằng hắng nói.
" Tóm lại, ta hỏi ngươi, ngươi hiện tại thành thật cho ta biết mọi chuyện về Tạ Phính Đình, chỉ cần ngươi biết, đều nói ra cho ta!
" Diệp Vô Ưu hừ một tiếng
" Tiểu hoa si, ta cảnh cáo ngươi, về chuyện của nàng ta, ta biết cũng không ít, ngươi mà dám lừa dối ta, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.
"
" Diệp ca ca, huynh không phải đã có công chúa à? Thế nào lại tìm được Tạ Phính Đình vậy?
" Lam Tiểu Phong tựa hồ có chút không cam tâm hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
" Chuyện của ngươi xong chưa?
" Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong, " Rốt cuộc ngươi có nói hay không? Không nói thì tối mai ngươi và nha đầu ngốc động phòng hoa chúc.
"
" Ngàn vạn lần không thể, đệ nói ngay đây!
" Lam Tiểu Phong sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng nói.
Từ miệng Lam Tiểu Phong, Diệp Vô Ưu đối với nhiều chuyện Tạ Phính Đình hiểu được chút ít, đồng thời hắn cũng đã biết, Tạ Phính Đình tại Bách Hoa thành còn rất có danh khí( nổi danh), nàng cùng với Hoa Nguyệt Lan, được gọi là Đế Đô song mĩ.
" Diệp ca ca, huynh không cần phải hy vọng, đệ nghe người ta nói, Tạ Phính Đình muốn tiến cung làm hoàng phi.
"
Lam Tiểu Phong lại dương dương nói, "Đệ trước hết nói cho huynh biết, cũng là vì muốn tốt cho huynh, nàng ta tuy rất hấp dẫn, nhưng không thể đụng chạm tới!
"
" Có gì không thể đụng chạm tới?
" Diệp Vô Ưu khịt mũi khinh khỉnh, " Ta sớm đã đụng chạm qua!
"
" Hả?
" Lam Tiểu Phong há miệng ra, " Diệp gia ca ca, huynh không nói đùa chứ?
"
" Nói thừa, đương nhiên là nói thật!
"
Diệp Vô Ưu không khách khí nói, " Hoàng đế lão đầu đã lớn tuổi, còn muốn làm trâu già gặm cỏ non, ta tất nhiên nhìn không vừa mắt!
"
" Diệp ca ca, hoàng đế cùng lắm chỉ năm mươi tuổi, hắn nhìn cũng còn rất trẻ, không phải lão đầu!
" Lam Tiểu Phong không nhẫn nhịn được đề tĩnh Diệp Vô Ưu một câu, trên thực tế, phải nói tu vi tiên thuật của hoàng đế Hoa Thiên Phong cũng cực cao, sở dĩ dung nhan cũng bảo trì rất tốt không sai, tuy hơn ngũ thập, nhưng nhìn giống như ba mươi tuổi vậy.
" Ta nói hắn là lão đầu thì là lão đầu, lão đầu này quả là mặt dày, hậu cung có ba ngàn giai lệ, còn muốn giành giật lão bà của ta!" Diệp Vô Ưu nói vô cùng bất mãn.