Vô Sỉ Đạo Tặc Chương 148: Phong Điên Nhị Quái

Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
"Ý, có người?" Thủy hệ chi phối giả cảm giác được.
Phong hệ chi phối giả nói:"Thủy lão quái, ngươi không thấy mình ngu sao? Ở đây là ác ma đảo, làm sao mà có người được?"
"Ngươi mới ngu, ngươi nhìn bên kia xem!"
Nhìn theo hướng chỉ của thủy hệ chi phối giả, phong hệ chi phối giả phát hiện thần phong hào ở gần bờ biển, cùng với ánh lửa ở trên bờ biển, ngạc nhiên:"Thật sự có người?"
Dừng lại một chút, lão cười nói:"Hắc, thật là hay, chúng ta đến đó xem đi!"
Nói xong thì thân thể của lão giống như một cơn gió bay đi, nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được, tốc độ của chi phối giả quả nhiên là kinh người, thủy hệ chi chối giả cũng theo sát.
Không bao lâu, bọn họ đã đến trước mặt nhóm người Cổ Diêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Nhìn gần thì có thể thấy được đó là hai người râu tóc hoa râm, hai lão giả hạc phát đồng nhan, tướng mạo lại cực kỳ giống nhau, tựa như được "đúc" ra từ một khuôn.
<@em dùng từ hơi thô mong bà con cô bác anh chị em thông cảm >
Một người mặc trang phục màu xanh da trời, tràn đầy sức sống, một người thì mặc trường bào màu xám, hai ống tay áo không gió mà tự động.
Vừa chứng kiến một cuộc chiến kinh thiên, biết được hai người trước mặt đều là nghịch thiên cường giả trong truyền thuyết, đám người Cổ Diêu không khỏi khẩn trương, không biết phải là thế nào.
Lão giả mặc trang mục màu xanh da trời nói:"Khà khà, Phong Lão Quái, thật sự là không ngờ có người còn nhanh chân hơn cả chúng ta nữa!" Nghe thanh âm của lão, thì có thể đoán được, lão chính là thủy hệ chi phối giả, hơn nữa màu sắc trang phục của lão cũng có liên quan đến nước.
Vậy người còn lại hẳn nhiên là phong hệ chi phối giả rồi, chân mày của lão cau lại:"Ay da, đến tận nơi này mà vẫn có người, thật sự là không thể ngờ được mà, làm sao bây giờ?"
Thủy hệ chi phối giả tỏ vẻ khó khăn nói:"Vậy, Phong Lão Quái, ngươi nói phải làm sao mới tốt đây!"
Phong hệ khống chế giả vỗ tay một cái:"Có rồi, ta nghĩ ra được một biện pháp rất đơn giản!"
Thủy hệ khống chế giả nói:"Là cách gì?"
"Rất đơn giản, người chết thì không tính là người nữa phải không?"
Một cổ sát khí lập tức dâng lên, chèn ép tất cả mọi người.
Lời nói của phong hệ khống chế giả làm cho mọi người hoảng sợ, không thể ngờ được một chi phối giả lại hỉ nộ vô thường như thế.
Bọn họ chính đều cao thủ của đại lục. Nếu như ở nơi khác thì còn có thể có khả năng đấu một trận, không thì còn có thể chạy trốn.
Nhưng nơi đây lại là ác ma đảo, không có chỗ trốn, hơn nữa hai vị chi phối giả này lại có được thiên thời địa lợi, bọn họ muốn giết người thì chẳng khác nào bóp chết vài con kiến.
Tròng mắt của Cổ Diêu xoay chuyển, từ trong đi ra, hai tay ôm quyền thi lễ:"Hai vị tiền bối có phải là phong điên nhị tiên trong truyền thuyết. Lam Đạo Phu và Thái Luân Tư?"
Hai người ngẩn ra, sát khí bớt đi, thủy hệ chi phối giả kêu lên:"Tiểu tử, sao ngươi lại biết được bọn ta?"
"A, trời ơi, quả nhiên là hai vị tiền bối!" Bộ dáng của Cổ Diêu lúc này là hết sức kinh hãi:"Tiểu bối làm sao không nhận ra hai vị tiền bối đây, hoặc có thể nói là, trên đại lục ai lại không biết được thanh danh Phong Điên Nhị Tiên chứ? Trừ khi kẻ đó bị mù! Hai chi phối giả có tựa như hai ngọn núi sừng sững trong giới võ đạo!" Sát khí hoàn toàn tan biến, hai lão giả híp mắt cười. Thủy hệ khống chế giả nói:"Này Phong Lão Quái, xem ra ta đã hỏi một vấn đề rất là ngốc, khắp thiên hạ này có ai không nhận ra chúng ta chứ?"
Phong hệ khống chế giả cũng cười ha hả phụ họa:"Đúng vậy, thủy lão quái, ngươi quả thật là đưa ra một vấn đề quá ngu?"
Cổ Diêu nói tiếp:"Tiểu bối từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh, như sấm bên tai, hai vị tiền bối là người trong truyền thuyết, thực lực thông thiên, dời sống lấp biển, chỉ có điều tiểu bối không tin lắm, bởi vì dù sao cũng chỉ là lời đồn. Trong thiên hạ làm sao lại có người có khả năng như thế chứ?"
Hai vị lão giả nghe thế thì cau mày lại, Cổ Diêu thấy thế thì tiếp tục thẳng tiến:"Nhưng đén hôm nay, thì tiểu bối mới biết được là mình quả là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao rộng lớn. Lời đồn cũng không phải là thổi phồng, ngược lại còn có chút giảm bớt đi sự thật, có thể may mắn được chứng kiến trận chiến của hai vị tiền bối, quả nhiên là Kinh Thiên Động Địa, Quỷ Khiếp Thần Sầu, quả nhiên không thẹn là siêu cấp cao thủ của đại lục!"
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, tiểu tử ngà ngươi quả nhiên là có cặp mắt tinh tường, ha ha ha ha ha!" Hai vi chi phối giả cười đắc ý.
Cổ Diêu bỗng nhiên uể oải nói:"Tiểu bối tưởng rằng mình đã có được một chút thành tựu rồi, nhưng nếu như so sánh với hai vị tiền bối thì xem ra không bằng cả một ngón tay!"
Phong hệ chi phối giả cười nói:"Ha ha, tiểu tử, ngươi cũng không nên tự ti, ta thấy, vũ kỹ của ngươi cũng không tệ, tuổi còn trẻ mà có được như thế đã là hiếm thấy lắm rồi."
Thủy hệ chi phối giả vội vàng bổ sung:"Tuy rằng không bằng chúng ta khi xưa!"
Phong hệ khống chế giả trợn to mắt nhìn lão một cái:"Nói nhảm, những điều này cón cần phải nói ra sao? Thủy lão quái, ngươi thật là ngày càng hồ đồ! Chẳng trách luôn đứng dưới ta!"
Thủy hệ khống chế giả đỏ mặt:"Cái gì, ngươi nói là ai thua ngươi? Đến đây, chúng ta lập tức đấu nào!"
"Ai sợ ai!"
Hai vị khống chết giả đều đã già khú đế rồi, nhưng mà tính tình lại hết sức dễ bị kích động.
Nhưng trước khi đấu võ thì thủy hệ khống chế giả chợt nhớ đến một việc:"Còn bọn họ?"
Khi nói đến câu này thì sát khí đột nhiên bảo phủ lên hòn đảo, hai lão già này quả nhiên là hỷ nộ vô thường.
Cổ Diêu thở dài:"Hai vị tiền bối có thể nói là vũ kỹ cường đại, nhưng mà lại có phần hữu danh vô thực, khiến cho tiểu bối vô cùng thất vọng."
Hai vị khống chế giả lập tức nổi giận:"Cái gì?"
"Tiểu bối nghe nói hai vị đức cao vọng trọng, rất được tôn kính, thật không thể ngờ là hôm nay lại ỷ thế hiếp người, cho dù tất cả ở đây gọp lại cũng không bằng một phần mười của các vị, vậy mà các vị lại hạ độc thủ, vấn đề này trong võ đạo có thể nói là rất tệ, hữ danh vô thực, ài, đúng là hữu danh vô thực!"
Cổ Diêu bèn nói thêm:"Có thể chết trong tay của siêu cấp cao thủ cũng không tính như uổng mạng, nhưng nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài thì hình tượng của hai vị xem ra nhất định sẽ giảm rất nhiều, khi mọi người nhắc đến Phong Điên Nhị Tiên, không chừng nhất định sẽ nói thêm: hai người đó vô cùng mạnh, nhưng võ đức lại thấp kém. Chỉ thích khi dễ kẻ yếu, già cả bệnh hoạn, nếu như đụng phải cao thủ chắc sẽ bị dọa cho tè ra quần, nói không chừng còn …"
"Nói bậy! Nói Bậy!"
Cổ Diêu còn chưa hết lời thì hai vị khống chế giả đã vội vàng gầm lên:"Chúng ta bắt nạt kẻ yếu hồi nào, lại sợ kẻ mạnh khi nào! Ặc, dĩ nhiên trên thế giới này không ai có thể mạnh hơn so với chúng ta!"
Cổ Diêu nghi hoặc nói:"Vậy lúc trước không phải hai vị có nói là người chết thì sẽ không quấy rầy hai người sao."
Thủy hệ chi phối giả cười hô hố:"Tiểu tử, chúng ta chỉ muốn đùa chơi với các người thôi, với thân phận của chúng ta, thì làm sao lại chấp nhất với bọn tiểu bối chứ?"
Phong hệ chi phối giả gật đầu nói:"đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy việc này rất vui sao?"
"Thì ra là như thế!" Cổ Diêu dường như chợt hiểu:"Xem ra sau này khi đề cập đến hai vị tiền bối thì không chỉ nói là hai tuyệt thế cao thủ mà còn là hai người vô cùng thú vị!"
Thủy hệ khống chế giả vui vẻ:"Đương nhiên, chúng ta luôn luôn rất hài hước!"
Hai lão giả kẻ xướng người họa. Điên điên khùng khùng, danh hiệu của bọn họ quả thật là có hai chữ "Phong Điên" nhưng cũng không phải là "Phong Điên Nhị Tiên" như lời của Cổ Diêu.
Trên đại lục, người ta gọi bọn họ là "Phong Điên Nhị Quái"
Người có y phục màu lam là Lam Đạo Phu, Thủy hệ khống chế giả, còn lão giả mặc trường bào là Thái Luân Tư, phong hệ khống chế giả.
Hai người này vốn là huynh đệ song sinh, nhưng không phải là huynh đệ thông thường, mà là do huynh muội loạn luân.
Chuyện loạn luân của phụ mẫu họ bị người trong thôn biết được, cho nên bị thôn dân đánh chết, Lam Đạo Phu và Thái Luân Tư đáng lý ra cũng không thể thoát chết. Cũng may là có hai người đi ngang qua lúc đó nên đã cứu họ, hai người đó đều là khống chế giả.
Loạn luân sinh ra hài tử thì trời sinh đã có khuyết điểm. Lam Đạo Phu và Thái Tư Luân cũng không ngoại lệ, đầu óc của bọn họ từ nhỏ đã thiếu căn huyền, khả năng suy nghĩ kém, có thể nói là bị ngu đần.
Nhưng thể chất lại vô cùng tốt, tuy suy nghĩ kém nhưng lại vô cùng thích hợp cho việc suy nghĩ một sự việc theo một lối duy nhất, hơn nữa bọn họ lại còn có thiên phú vô cùng tốt về thủy nguyên tố và phong nguyên tố. Hai người cứu họ lại vừa đúng là Thủy Hệ và Phong hệ chi phối giả. Cho nên liền nhận họ làm đồ đệ.
Sau khi sư phụ của họ qua đời thì các cuộc chiến của họ cũng được truyền sang Lam Đạo Phu và Thái Luân Tư.
Hai người là huynh đệ. Nhưng đồng thời cũng là hai người luôn đối đầu với nhau, đánh nhau từ bé đến già, chẳng ai nhường ai. Có điều bọn họ khác Chiến Thiên ở chỗ Lam Đạo Phu và Thái Luân tư chỉ chọn đối phương làm đối thủ, rất ít khi quyết đầu với người khác.
Đối với một người mê võ như mạng lại may mắn luyện võ từ nhỏ và có được đối thủ rất tốt, thêm sự chỉ dạy nghiêm khắc cho nên hai huynh đệ tuy có ngốc nhưng cuối cùng cũng có thể trở thành chi phối giả, đây có thể nói là một trong các kỳ tích của đại lục.
Bởi vì lối tư duy khiếm khuyết cho nên Lam Đạo Phu và Thái Luân Tư không có phân biệt thiện ác nặng nhẹ, hành động không thể nhận thức như bình thường, tùy tâm sở dục.
Vì vậy lúc trước họ muốn giết chết nhóm người Cổ Diêu cũng không phải hoàn toàn là chuyện giỡn chơi, không cần biết lý do gì, chỉ cần có ý định là bọn họ liền làm.
Lối tư duy khiếm khuyết cho nên phong điên nhị quái rất ít tiếp xúc với người khác, vì thế hành tung của họ luôn rất thần bí, luôn ẩn cư ở những nơi hẻo lánh trong đại lục, hầu như không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên số người biết đến họ cũng không nhiều.
Những tư liệu mà Cổ Diêu có được đều là đến từ đạo tặc công hội, mặc dù trên đại lục có không ít người biết đến phong điên nhị quái, nhưng có thể nói là đạo tặc công hội lại có được tư liệu về họ nhiều nhất.
Mà Lam Đạo Phu và Thái Luân Tư cũng có một đặc trưng: bọn họ luôn rất coi trọng mặt mũi.
Nếu như bọn họ không phải là người coi trọng mặt mũi thì có lẽ rất khó giải quyết vấn đề.
Bọn họ tự xưng là những người mạnh nhất thiên hạ, chữ "nhất" tỏ rõ ý nghĩa độc nhất vô nhị, vì lý do cho đó cho nên Lam Đạo Phu và Thái Luân Tư đánh nhau không ngừng.
Cảm tích của phong điên nhị quái và lối tư duy của họ cũng không khác nhau mấy, bọn họ cũng có một điểm rất đặc trưng là rất chú trọng đế mặt mũi, Cổ Diêu lợi miệng lưỡi của mình, nói gần nói xa, vừa nịnh bợ vừa châm biếm, khiến cho phong điên nhị quái rơi vào bẫy, nên có thể tránh được nguy hiểm.
Thấy sát ý của phong điên nhị quái đã tiêu tan mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lam Đạo Phu nói:"Này, tiểu tử, ngươi đến ác ma đảo để làm gì, để tầm bảo?"
Cổ Diêu lắc đầu:"Không phải."
Thái Luân Tư lại nói:"Này, tiểu tử, có thể đến được ác ma đảo xem ra các ngươi cũng không tệ."
Cổ Diêu cười nói:"Tiền bối, quá khen, đoàn người của chúng ta nhiều lần phải đối diện với khốn khó, cử tử nhất sinh, vất vả lắm mới lên đưuọc đảo, mà hai người, đi đến ác ma đảo chẳng khác gì là đi tản bộ cả, làm sao có thể so sánh chứ, thật là tức chết mà!"
Lúc trước hắn làm tiểu nhị ở khách điếm, vì để có được tiền thưởng, cho nên tuyệt kỹ vỗ mông ngựa đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên. Vỗ nhiều không bao giờ sai, hơn nữa cũng không có mất tiền.
Phong điên nhị quái được vỗ mông ngựa cho nên trong lòng rất thoải mái, ngay cả lỗ chân lông cũng giãn ra, càng nhìn Cổ Diêu càng thấy hợp nhãn.
Lam Đạo Phu nói:"Vậy, ngươi đến ác ma đảo để làm gì? Lão nhân gia đang cao hứng, không chừng có thể giúp cho các ngươi."
"Ay, thật sự là quá tốt." Cổ Diêu lộ ra nụ cười giảo hoạt :"Tiểu bối nghĩ, không có nan đề gì trên đời này có thể làm khó nhị vị tiền bối được."
Thái Luân Tư vỗ ngực nói:"Đó là đương nhiên!"
Thấy đã đạt được mục đích, Cổ Diêu nói:"Thực ra, tiểu bối đến để tìm một người."
"Tìm người, tìm ai?"
"Một thiếu nữ rất đẹp, bằng tuổi với tiểu bối, tiểu bối vốn nghĩ nàng ở trên đảo, nhưng lại không thấy, nói không chừg nàng vẫn còn chưa đến, bây giờ có thể đang ở trên biển, hai bị tiền bối có thể giúp cho tiểu bối không?"
"Cái này …"
Phong điên nhị quái cũng cảm thấy khó khăn, tìm một người trên biển, chuyện này hết sức khó khăn, nhưng đã lỡ mạnh miệng rồi nếu như không đáp ứng thì không phải thật là mất mặt sao.
Thái Luân Tư đột nhiên nhớ đến một việc:"Đúng rồi, có phải đó là một nữ hài có mái tóc màu xanh biếc?"
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 11 : Ác Ma Đảo
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-si-dao-tac/chuong-148/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận