Vũ Thần Chương 225:

Một đao kiếm quang âm nhu như không có một chút lực lượng. Nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh phá vỡ không gian, như tia chớp bắn tới trước ngực Hạ Nhất Minh.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh trong lòng như hiện lên một sự ám ảnh. Một cỗ khí tức tử vong nháy mắt bao trùm toàn thân hắn. Cảm giác kinh khủng này giống như khi thi triển Bình Tức thuật khiến cho thân thể hắn cơ bản không thể cử động.
Một cỗ sát khí âm độc như kim châm đánh mạnh vào lòng Hạ Nhất Minh, trực tiếp đưa hắn bao phủ trong trạng thái sợ hãi...
Hạ Nhất Minh chớp mắt cũng giống Khương Văn Vũ không còn chút huyết sắc trên gương mặt.
Hạ Nhất Minh cho tới giờ vẫn không thể tin trên thế giới này còn có một kiếm sắc bén không thể đỡ nổi như vậy.
Đạo kiếm quang này phiêu hốt phối hợp với hàn ý của người đánh trực tiếp đâm tới, nhất thời khiến Hạ Nhất Minh lâm vào một loại tuyệt cảnh.

Cho dù là khi chạm vào bình ngọc xanh biếc, hay là khi bị Âm Ba công bất ngờ đánh tới, Hạ Nhất Minh cũng chưa bao giờ có cảm giác tới gần tử thần như lúc này.
Mắt thấy một đường kiếm như quỷ mị sắp đâm vào thân thể, Hạ Nhất Minh trước ngực thậm chí còn cảm thấy hàn khí toát ra từ mũi kiếm.
Nhưng vào một giây sinh tử này, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng hành động.
Đan điền của hắn lại bắt đầu xoay tròng mãnh liệt, lực lượng cường đại bạo phát, tốc độ còn nhanh hơn đạo kiếm quang kia bao phủ toàn thân.
Tinh thần Hạ Nhất Minh đột nhiên đề cao như đã thoát khỏi thân thể. Từ trên cao chăm chú quan sát hết thẩy.
Sau đó, Hạ Nhất Minh như hạ xuống, thân thể hắn dường như được ai đó dắt đi, lùi lại về phía sau.
Đồng thời, cước bộ của Hạ Nhất Minh đạp nhẹ, Khương Văn Võ đang trợn mắt cứng lưỡi ở trước mặt không hiểu chuyện gì đã bay thẳng về hướng mũi kiếm đang dâm tới.
Đây là phản ứng trong tiềm thức của Hạ Nhất Minh. Giờ phút này, nếu có thể ngăn chặn mũi kiếm này, cho dù là chỉ trong một cái nháy mắt hắn cũng không do dự mà làm.
Phải ứng này của Hạ Nhất Minh hiển nhiên nằm ngoài dự tính của người kia.
Loại tâm tính trầm ổn như vậy khiến gã lần đầu tiên thất thủ.
Bất quá, người phát ra đạo kiếm quang này cũng phản ứng cực nhanh. Đạo kiếm quang chợt nổ tung giống như viên pháo lớn.
Khương Văn Vũ thậm chí ngay cả một tiếng kêu cũng không thể phát ra, nháy mắt đã biến thành một chùm mây máu trong không trung. Sau đó một đạo kiếm quang này tiếp tục đánh lên thân thể đang lùi về sau của Hạ Nhất Minh.
Nháy mắt, hai người trong rừng rậm triển khai truy đuổi.
Bất luận Hạ Nhất Minh né trái, tránh phải cũng không thể thoát khỏi truy kích của đạo kiếm quang này. Những vị trí yếu hại trên ngực nhất thời được đạo kiếm quang này " thăm hỏi' nhiệt tình.
Tuy vậy, mặc dù kẻ đang truy kích kia trái tim kiên định đến mất lúc này cũng không khỏi có chút dao động.
Với tốc độ của gã, lại ra tay trước, nhưng không thể làm gì được Hạ Nhất Minh. Nếu để Hạ Nhất Minh có cơ hội thoát khỏi một kiếm này, hoặc quay ngược lại phản kích, như vậy chẳng phải nháy mắt đã có thể vứt gã qua một bên sao?
Giờ phút này, gã tức giận nghĩ, thân pháp của tiểu tử này cao như vậy vì sao lão già kia không nói rõ chứ.
Nhưng gã cũng không biết, Hạ Nhất Minh dưới áp lực sinh tử mới có thể kích phát tiềm lực bản thân, miễn cưỡng duy trì tốc độ kinh khủng này. Nếu là bình thường hắn muốn thi triển tốc độ này chỉ là mơ hão.
Chỉ trong giây lát, hai người đã lấy nơi xuất phát làm trung tâm, đuổi chạy quanh máy vòng lớn.
Sau mấy vòng truy đuổi này, cả hai trong lòng nhất thời đại động. Người xuất kiếm vậy mà tạm ngừng truy tung.
Hạ Nhất Minh lúc này mới thở phào. Nhưng tập tức tóc gáy đã dựng lên, hai tròng mắt trợn tròn, miệng há rộng không nói lên lời.
Người kia sau khi thu kiếm cũng không có bỏ chạy mà xoay người xuất kiếm, đánh về phía Viên Lễ Huân đang mờ mịt đứng đó.
Khi người này ra tay, Hạ Nhất Minh lập tức cảm nhận được, gã chính là người luôn theo dõi mình. Hơn nữa người này thực lực vô cùng mạnh, tuyệt đối cấp bậc đã đạt tới nhất đường thiên siêu cường cao thủ.
Đối mặt với cao thủ bậc này, Hạ Nhất Minh hiển nhiên không dám có chút khinh thường. Nhưng cho dù hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu. Lấy thân phận cùng thực lực của người này, vậy mà hướng Viên Lễ Huân ra tay, thực là một chuyện khiến ngươi ta khó tưởng tượng.
Giờ phút này hai mắt Hạ Nhất Minh như vỡ ra, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên. Há miệng quát to một tiếng:
- A..
Một cỗ lực lượng như sóng gợn từ miệng Hạ Nhất Minh truyền ra. Đạo sóng gợn này ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó.
Động tác của người kia hơi dừng lại một chút, sau khoảng khắc đó thanh kiếm trên tay lại tiếp tục dâm tới.
Chỉ là trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, Hạ Nhất Minh hai chân vận lực, mặt đất nhất thời xuất hiện một hố lớn. Bản thân Hạ Nhất Minh dụng lực tốc độ phóng tới còn cao hơn hẳn khi vừa chạy trốn.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh đã kích phát toàn bộ tiềm lực thân thể, tốc độ của hắn được đẩy nhanh tới cực điểm, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh sắp xuyên qua người nọ, hắn đột nhiên thu lạy trường kiếm, giống như độc xà đâm thẳng về phía Hạ Nhất Minh. Đồng thời, cánh tay còn lại vung cao, một đạo quang ảnh màu lam vẽ trên không trung bắn về phía Viên Lễ Huân.
Hạ Nhất Minh đôi mắt như khép lại một đường, hắn cơ hồ như phân thân ra.
Người kia ra tay sớm đã có toan tính, hơn nữa mỗi lần ra tay đều đánh vào điểm yếu của Hạ Nhất Minh.
Lúc này, nếu đón đỡ một kiếm cực nhanh kia thì sẽ không kịp ngăn cản ám khí đang tấn công Viên Lễ Huân, hai cái lựa chọn này dường như chỉ có thể chọn một.
Người xuất kiếm tỏ ra lạnh nhạt, đối với hành động của bản thân cũng không có một chút xấu hổ trong lòng.
Lợi dụng nhược điểm của người khác để tiến hành ám sát, đối với sát thủ chính là đạo lý chân chính nhất. Cũng bởi vì tác phong của gã như vậy, nên từ trước tới nay người bị gã ám sát đều vô cùng đau đầu. Chỉ cần có thể, không ai nguyện ý trở thành đối tượng truy sát của gã. Cho dù tu vi võ đạo đã đạt tới thượng thặng nếu đối đầu với gã cũng có cảm giác như vậy.
Một kiếm đâm ra, gã đã thấy được sự hoảng sợ trong đôi mắt của Hạ Nhất Minh. Một kiếm cực nhanh này gã mơ hồ cảm thấy lần ám sát này đã thảnh công.
Cảm giác một cường giả sắp gục ngã dưới mũi kiếm của gã, loại cảm giác này thực sự mang tới khoái cảm vô hạn.
Nhưng khi cảm xúc khi chưa tới, sắc mặt của gã đã biến đổi.
Bởi vì gã đã thấy một kiêm xuất ra vậy mà thất bại. Gã rõ ràng có thể cảm nhận một kiếm kia đã chạm vào da thịt Hạ Nhất Minh, nhưng nháy mắt Hạ Nhất Minh lại như biến mất.
Ngay khi người này đồng thời tập kích cả Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh bởi vì phẫn nộ, bởi vì lo lắng, bởi vì sợ hãi trong tâm khảm khiến tinh thần hắn dường như lại có bước đột phá.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh cảm nhận được điều đó.
Bên người Hạ Nhất Minh có một cơn gió nhẹ, bỗng chốc hắn như cũng biến thành cơn gió này, một loại cảm giác hòa nhập vào cơn gió tràn ngập trong lòng hắn.
Thân thể Hạ Nhất Minh như được cơn gió dẫn dắt, trong không gian di chuyển theo một vòng cung quỷ dị. Lấy tốc độ cùng quỹ đạo bay không thể hình dung được lao thẳng tới bên cạnh Viên Lễ Huân. Hơn nữa khi động thân còn vẽ lên một đạo hắc tuyến trên không trung.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh dường như đã cảm nhận được mình đang bay.
Hắn dường như thật sự đã biến thành cơn gió có mặt khắp nơi. Từ nơi này nháy mắt đã " bay" tới bên người Viên Lễ Huân.
Bất quá, chỉ trong nháy mắt tinh trạng thái tinh thần này của Hạ Nhất Minh sau đó cũng biến mất.
Người xuất một kiếm kia bỗng dừng lại. Ánh mắt gã lúc này đang gắt gao tập trung trên người Hạ Nhất Minh.
Mà Hạ Nhất Minh cũng vậy, chỉ khác là trong ánh mắt hắn lúc này còn có thêm một chút dường như lĩnh ngộ thêm chút vui mừng.
Một màn vừa rồi mặc dù không thể lập tức lập lại, nhưng Hạ Nhất Minh lại mơ hồ cảm nhận được một chút manh mối. Hắn có niềm tin mãnh liệt, chỉ cần hắn có đầy đủ thời gian, như vậy nhất định có thể khiến loại tốc độ đạt tới siêu việt này lần nữa tái hiện.
Một đạo âm thanh lạnh lẽo chậm rãi vang lên:
- Người như thế nào có thể làm được?
Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai?
Người nọ hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Tư Mã Âm. Được người nhờ vả lấy tính mạng của ngươi.
Cổ tay gã khẽ rung lên, nhất thời kiếm quang như rắn biến mất:
- Nói cho ta biết, ngươi như thế nào có thể làm được điều đó, ta có thể buông tha không quản tới nữa.
Hạ Nhất Minh tức giận hừ một tiếng, nói:
- Tư Mã Âm. Ngươi cho rằng còn có thể sống mà rời khỏi đây?
Từ khi Hạ Nhất Minh xuất môn tới nay, chưa từng lâm vào tình cảnh này. Ngay cả Viên Lễ Huân thiếu chút nữa cũng bị quấn vào. Tình huống này, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Tư Mã Âm cười hắc hắc, nói:
- Ta thừa nhận, thân pháp của ngươi so với ta còn lợi hại hơn. Nhưng trên thế giới này không phải cứ có công pháp lợi hại hơn là có thể hạ gục ta.
Gã vừa nói, thân thể đột nhiên chuyển động.
Hạ Nhất Minh tinh thần đã tập trung, một khắc sau hắn phát hiện Tư Mã Âm đột nhiên biến mất.
Hai tai khẽ run lên, Hạ Nhất Minh một tay kéo Viên Lễ Huân, một tay kia nắm cất đại đao sau lưng. Do dự một chút hắn cũng rốt cuộc đưa ra.
Đây là chiêu bài cuối cùng của Hạ Nhất Minh. Nếu không thể phân thắng bại trong một khắc, như vậy tuyệt đối hắn sẽ không xuất ra.
Bỗng nhiên, Hạ Nhất Minh quát một tiếng, xuất ra một cước.
Nơi đó vốn chỉ có một đám cỏ tốt tươi, nhưng sau khi Hạ Nhất Minh xuất ra một cước bất chợt xất hiện một bóng đen, đúng là Tư Mã Âm vừa biến mất.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ tới một công pháp đã từ đọc qua khi ở trong Hoành Sơn Tàng Thư các. Hắn trầm giọng nói:
- Chướng Nhãn Pháp?
Tư Mã Âm vẫn lạnh như băng, tiếng cười vang lên không chút cảm xúc:
- Không sai. Chính là Chướng Nhãn Pháp.
Sau khi gã hiện ra cũng không tiếp tục tấn công mà nói:
- Ngươi muốn chiếu cố người phụ nữ này, cơ bản là không cách nào ra tay với ta. Nếu ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta liền rời khỏi. Từ nay về sau cũng không để ý tới ân oán của các ngươi. Nhưng nếu ngươi không đáp ứng, như vậy tốt nhất lên cẩn thận. Ta sẽ không từ bất cứ thời gian, địa điểm và thủ đoạn tập kích người phụ nữ của ngươi.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ đổi. Nếu đường đường chính chính giao thủ, hắn sẽ không có bất luận cố kỵ gì. Nhưng thủ đoạn vô lại như vậy, quả thật hắn không thể làm gì được.
Dường như nhìn ra Hạ Nhất Minh đang do dự, Tư Mã Âm nói tiếp:
- Ta độc tẩu giang hồ. Ngươi không chỉ có người phụ nữ này bên cạnh, còn có Thái Thương Hạ gia trang, còn có Hoành Sơn nhất mạch. Ta không giết được ngươi, không giết được Vu Kinh Lôi, không lẽ cũng không giết nổi những người khác?
Hạ Nhất Minh hai mắt khép hờ. Hắn sớm đã đem gã nhất đường thiên cường giả ghi hận thấu xương, cũng là không ngừng kêu khổ trong lòng.
Bất quá thật sự mà nói, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng biết rằng, thân pháp mới vừa thi triển cũng không cách nào nắm bắt được.
Đáng tiếc, loại cảm giác này vô cùng quỷ dị. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, rất khó để giải thích. Chỉ là cho dù hắn nói ra gã kia hẳn cũng không chút nào tin tưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trong đầu Hạ Nhất Minh vô số ý nghĩ lướt qua, ánh mắt chùng xuống, đột nhiên hắn nghĩ tới một vật.
- Ta có thể nói cho ngươi.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt không đổi, nói:
- Nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết, là ai đã muốn ngươi tới giết ta.
Tư Mã Âm khi ra tay, sát khí sắc bén, nếu nói gã không có sát tâm thì cho dù là ai cũng không thể tin tưởng.
Suy nghĩ một hồi lâu, Tư Mã Âm lắc đầu nói:
- Ta không thể giết được ngươi. Mặc dù là được nhờ giúp, nhưng cho dù thế nào cũng không thể đem tên hắn nói với ngươi được.
Hạ Nhất Minh trong lòng buồn bực không thôi. Bất quá hắn cũng tìm thấy một chút manh mối. Người nhờ vả Tư Mã Âm, khẳng định là người có oán thù với mình. Chỉ là hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc người nào có năng lực này. Có thể mời tới một nhất đường thiên cường giả truy sát mình rốt cuộc là ai?
Khẽ hừ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Sau khi ta nói cho ngươi, ngươi thật sự sẽ không quản tới chuyện này nữa?
Tư Mã Âm nghiêm nghị nói:
- Tư Mã Âm ta nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu đã đáp ứng ngươi, tuyệt đối không trái lời. Giết không được ngươi đó là bởi năng lực của ta không đủ, không thể tránh được. Nhưng nếu không đối phó với thân hữu của ngươi, dĩ nhiên là ta có thể làm được.
- Được.
Hạ Nhất Minh gật đầu đáp ứng, từ trên người xuất ra một bình ngọc xanh biếc. Hắn thuận tay ném tới. Bình ngọc giống như được một bàn tay nâng đỡ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
- Bình ngọc này chứa Không Linh Chi Thủy. Chỉ cần dùng mười giọt có thể khiến tiên thiên cường giả cảm nhận được linh khí trừ không gian. Khi đó toàn thân nhẹ như chim, còn có thể nắm giữ năng lực của gió. Bất quá muốn đạt tới tốc độ của ta khi nãy còn phải khổ luyện mấy năm, không thể một lần sử dụng mà được.
Tư Mã Âm hoài nghi nhìn chiếc bình ngọc trên đất, gã bán tín bán nghi, nói:
- Không Linh Chi Thủy? Đây là thứ gì?
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đây là một chí bảo của nhân gian. Cả Tây Bắc cũng chỉ có một lọ, tối đa chỉ có thể dùng mười lần.
Tư Mã Âm mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa từng thấy qua chiếc bình ngọc xanh này. Nhưng với nhãn lực của gã, đương nhiên có thể phát hiện thứ này là một kiện bảo bối hiếm có. Đặc biệt khi gã quan sát chất lỏng trong bình trong lòng bỗng sinh ra cảm giác xao động, không khỏi có vài phần tin tưởng.
Dù sao trên thế giới này kỳ trân dị bảo cũng vô cùng phong phú, cho dù là gã kiến thức về bảo vật có lớn tới đâu, nhưng khi Hạ Nhất Minh xuất ra chiếc bình này, nó cũng không nằm trong tầm hiểu biết của gã.
Tư Mã Âm cẩn cẩn trọng trọng bước tới. Khi tới gần bình ngọc vẫn thấy Hạ Nhất Minh hai tay chắp sau lưng, dường như đối với sự thận trọng của gã có chút xem thường.
Đến lúc này Tư Mã Âm mới có chút yên tâm. Mặc dù thân pháp của Hạ Nhất Minh có chút đáng sợ, nhưng lại bị Viên Lễ Huân liên lụy. Tư Mã Âm bình tĩnh lại, trừ khi Hạ Nhất Minh muốn cá chết lưới rách, nếu không sẽ tuyệt đối không dám mạo hiểm.
Nhưng khi Tư Mã Âm mũi kiếm thu lại chuẩn bị tới gần chiếc bình ngọc, hai mắt Hạ Nhất Minh như phát sáng, dường như muốn nhân cơ hội này tập kích bất ngờ.
Tư Mã Âm trong lòng căng thẳng, gã tập trung toàn bộ tinh thần đặt trên người Hạ Nhất Minh.
Cường giả trẻ tuổi này có được tốc độ khó tin khiến gã cũng phải cố kỵ. Bản thân gã cũng không dám phân tâm, vô thức cầm chiếc bình ngọc lên.
Đột nhiên một cỗ hàn khí mãnh liệt truyền từ tay tới thẳng trái tim của Tư Mã Âm.
Cỗ hàn khí với khí thế hung hãn như bài sơn đảo hải cẳn bản không cho Tư Mã Âm chút đề phòng đã bất ngờ tấn công.
Ngón tay, lòng bàn tay, sau đó cả cánh tay nháy mắt đều đổi màu, một cỗ băng sương chết chóc giống như ngưng kết nổi lên.
Đến lúc này Tư Mã Âm đã hiểu. Bình ngọc này không phải chứa thứ dung dịch huyền ảo gì, mà cơ bản chứa một vật phầm vô cùng âm hàn nào đó.
Trái tim Tư Mã Âm nhất thời trầm xuống. Bất quá là một nhất đường thiên cường giả, cho dù thế nào gã cũng không bó tay chịu trói.
Một tiếng hừ lạnh trong miệng Tư Mã Âm truyền ra, một cỗ tiên thiên chân khí cường đại bộc phát.
Khi cỗ chân khí truyền tới cánh tay cùng hàn khí đối chọi, thực sự đã làm luồng hàn khí kia ngưng lại xu thế lan tràn. Bất quá khi Tư Mã Âm muốn đem bình ngọc trên tay vứt bỏ, đã phát hiện bình ngọc đã gắt gao dính chặt vào tay gã. Mặc cho gã thúc động chân khí thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.
Tư Mã Âm ánh mắt lóe lên một tia hung quang. Gã không nghĩ ngợi trường kiếm trên tay còn lại đã lóe lên. Sau đó cánh tay trái đã tức khắc rơi khỏi thân thể. Bất quá cũng trên đó cũng không chảy ra một chút máu nào. Hơn nữa cánh tay rơi xuống đất cũng giống như sắt, dĩ nhiên là trong nháy mắt đã được đóng thành băng. Bởi vậy có thể thấy được bình ngọc này tột cùng có thể chứa đựng bao nhiên hàn khí.
Sau đó Tư Mã Âm thân thể lại một lần nữa chớp lên. Việc chặt một tay đối với gã mà nói giống như chưa từng xảy ra. Thân thể gã nhất thời lại biến mất trong mắt Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân.
Viên Lễ Huân trợn mắt cứng lưỡi quan sát tất cả, thậm chí nàng còn chưa kịp phản ứng thì sự việc đã nhanh chóng kết thúc.
Khi đẳng cấp này giao đấu, nếu bằng vào một người mới đạt thất tầng nội kình mà muốn trợ giúp, đó thực sự là không tưởng.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, mặc dù bình lục ngọc có thể khiến bách tán thiên cường giả mất đi khí lực, nhưng đối với nhất đường thiên cường giả dù sao cũng bất đồng. Sau khi tự đoạn thân thể lại có thể chạy thoát, điều này thật sự nằm ngoài ý liệu của hắn.
Đôi tai khẽ động, Hạ Nhất Minh đã như một tia chớp phóng tới, thuận tai đem bình ngọc thu hồi, sau đó hướng một nơi chạy như bay.
Chỉ để lại nơi này âm thanh của hắn quanh quẩn:
- Chờ ta trở lại...
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-225/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận