Vũ Thần Chương 49: Liên nhân.

Ánh sáng mặt trời lúc sáng sớm giống như vô số những kim tiễn nhỏ bé chiếu lên khung cửa sổ, Hạ Nhất Minh đứng thẳng người lên đi tới giữa sân của hậu viện. Cái sân này toàn bộ đều thuộc về Hạ gia nên Hạ Nhất Minh cũng không có bao nhiêu đắn đo.
Cái nóng oi ả của mùa hạ, mặt trời ở trên cao tỏa ra sức nóng mãnh liệt, nhưng là với tu vi của Hạ Nhất Minh đã không quá mức quan tâm tới thời tiết xung quanh. Chỉ cần nhiệt độ xung quanh không đạt tới mức quá biến thái thì hắn cũng không quá để ý tới.
Lúc này, Hạ Nhất Minh mặc một bộ y phục ngắn bó sát người, sau khi có vài người qua lại thì trong sân cũng không còn một người nào ngoại trừ hắn.
Co duỗi bả vai của mình, cả người Hạ Nhất Minh nhoáng lên một cái liền giống như một khối cự thạch đang bắt đầu rung lên.

Cổn Thạch Quyền, Kim hệ nội kình công pháp được Hạ Nhất Minh thi triển ra lập tức phát ra những tiếng xé gió gấp gáp. Mặc dù Hạ Nhất Minh đem nội kình khống chế ở thất tầng, nhưng là Cổn Thạch Quyền khi thi triển tới thất tầng đỉnh phong thì vẫn giống như trước sẽ tạo ra lực phá hư rất lớn.
Trong sân, hoa cỏ cây cối bị quyền phong áp bách, đều ép sát xuống mặt đất, đến khi Hạ Nhất Minh đem Cổn Thạch Quyền thi triển nhanh hơn những cây cối ở đây còn bị ép lún vào bùn đất.
Hai chân Hạ Nhất Minh mở ra, di chuyển tiêu sái trong sân, hễ là nơi hắn đi qua đều giống như bị cự thạch đè nát, mặt đất bị lóm xuống tạo thành một cái hố nhỏ.
Một lát sau, Hạ Nhất Minh đem tầng nội kình tăng lên từng chút một, cuối cùng đạt tới đỉnh phong thất tầng. Đặc điểm lớn nhất của Cổn Thạch Quyền giờ phút này đã được phát huy ra tới mức tận cùng của thất tầng.
Đó chính là thời gian thi triển càng dài, uy lực của loại quyền pháp này lại càng lớn.
Sau khi đỉnh phong thất tầng nội kình kết hợp với đỉnh phong thất tầng Cổn Thạch Quyền, quanh người Hạ Nhất Minh đã phát ra những tiếng vang rất lớn, nơi hắn đi qua càng trở nên hoang tàn hơn.
Tiếp đó, Hạ Nhất Minh di chuyển tới gần cây đại thụ ở trong sân, không đi quanh quẩn trong sân nữa nhưng quyền phong vẫn phát ra những tiếng kêu gào thét thê lương. Song chưởng Hạ Nhất Minh được đẩy ra oánh kích vào thân cây đại thụ trước mặt.
Tiếng nổ phát ra do song chưởng va chạm vào thân cây không một chút nào kém với tiếng quyền phong phát ra khi nãy.
Cả một cây đại thụ một người ôm không hết lay động liên tục, rốt cục không thể trụ vững được, đổ xuống phát ra âm thanh ầm ầm.
- Nhất Minh, con phát điên vì cái gì vậy?
Một âm thanh phẫn nộ từ bên ngoài sân truyền vào.
Hạ Nhất Minh vội vàng thu tay lại đứng thẳng lên, hắn quay đầu nhìn lại phụ mẫu và huynh muội đang đứng ở bên ngoài sân. Cũng không chỉ có bốn người bọn họ ở đấy, ngay cả những hạ nhân cũng đằng sau bọn họ. Chỉ là từ trong mắt những người này Hạ Nhất Minh thấy được nỗi sợ hãi trong lòng những hạ nhân này.
- Phụ thân, nhi tuwr đang tu luyện chiến kỹ công pháp.
Hạ Nhất Minh khoanh tay cung kính nói.
- Chiến kỹ công pháp…
Hạ Thuyên Danh nhìn mặt đất trên sân bừa bãi, trong lòng không khỏi đau đớn tới rỉ máu a.
Nơi này chính là do hai vợ chồng bọn họ tỉ mỉ bố trí, vốn trông nó rất tao nhã, cảnh sắc hợp với lòng người, có thể nói nơi đây chính là thế ngoại đào viên. Vườn hoa khiến cho những người đến đây luôn được vui vẻ, thoải mái.
Thế nhưng giờ đây, nơi này giống như vừa trải qua một trận đại chiến thế kỷ, hoa cỏ trên mặt đất đều bị phá hủy, hơn thế nữa bên cạnh Hạ Nhất Minh còn có một cây đại thụ bị đánh đổ.
Nếu như không phải biết chắc chắn đây là sân của chính mình thì Hạ Thuyên Danh có lẽ không thể nhận ra được.
Cái sân đã hoàn toạn bị thay đổi hình dáng, hít vào một hơi thật sâu, Hạ Thuyên Danh cố nén lửa giận trong lòng, nói:
- Con tu luyện chiến kỹ thì thôi, nhưng vì sao còn đem nơi này phá hủy như thế?
Hạ Nhất Minh theo thói quen lại đưa tay lên gãi đầu, nói:
- Phụ thân à. Bình thường nhi tử luyện công vẫn như vậy, cho nên nhi tử mới muốn đi ra ngoài tu luyện.
Hạ Thuyên Danh ngẩn người ra, cùng với Lâm Ôn Ngọc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đồng thời cùng hiện lên một ý niệm ở trong đầu.
Chẳng lẽ tốc độ tu luyện của Hạ Nhất Minh nhanh như vậy là do hắn không một chút cố kỵ sao?
Sắc mặc hơi hòa hoãn trở lại, Hạ Thuyên Danh nói:
- Nhất Minh, con mỗi lần tu luyện đều gây ra những việc như thế này sao?
- Đúng vậy, thưa phụ thân.
Hạ Nhất Minh khẳng định nói:
- Nhi tử khi ở trong gia trang cũng tu luyện như thế.
Hạ Nhất Huyễn nhất thời nhớ tới việc Lục đệ từng tạo ra chấn động lớn ở gia trang, vội vàng nói:
- Phụ thân, nương, Lục đệ đúng là ở trong gia trang cũng tu luyện như vậy, ngay đến cả mật thất ở dưới lòng đất cũng thiếu chút nữa là bị đệ ấy phá hủy.
Lúc này hai vợ chồng Hạ Thuyên Danh mới hiểu ra, trách không được tại sao buổi tối Hạ Nhất Minh lại muốn đi ra ngoài để luyện công, nguyên lai lại có lý do như vậy.
Hạ Nhất Minh tiến lên phía trước, đi tới bên người phụ mẫu, nhìn phụ thân xấu hổ nói nhỏ:
- Phụ thân, con còn có Khai Sơn Tam Thập Lục Thức chưa tu luyện, người có muốn hay không con tiếp tục tu luyện?
Thân hình Hạ Thuyên Danh khẽ run lên, chỉ là sự run rẩy này rất nhỏ, cho nên trừ Hạ Nhất Minh ra thì ngay cả Lâm Ôn Ngọc cũng không thể nhận ra.
Bởi vì Hạ Thuyên Danh nhớ tới lúc đầu năm Hạ Nhất Minh thi triển ra uy lực cường đại của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, ngay cả người có tu vi nội kình bằng với hắn là lão Tam còn bị một chưởng đánh bay đi.
Nếu để cho Hạ Nhất Minh ở chỗ này buông tay tu luyện, như vậy thì đừng nói là chỉ hoa cỏ của cái sân này, mà ngay cả cái sân cũng bị hắn làm cho nát luôn.
Hạ Thuyên Danh đột nhiên nghĩ tới lời phụ thân nói với ba huynh đệ bọn hắn lúc đầu năm: "đối với Hạ Nhất Minh nên để cho nó được tự do, không nên có bất cứ quản chế nào đối với nó." Từ hôm nay xem ra, phụ thân đúng là đã nhìn thấu được tất cả, nhãn lực của mình thực không bằng phụ thân a" – Hạ Thuyên Danh nghĩ.
Thờ dài một tiếng, Hạ Thuyên Danh nói:
- Nhất Minh, ta không ngăn cản được con rồi. Nếu như con buổi tối muốn ra ngoài thì cứ làm như thế đi.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, vội vàng nói:
- Vâng, thưa phụ thân.
Buổi sáng nay, Hạ Nhất Minh sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì việc này. Đối với hắn mà nói, cũng không muốn có bất cứ sự gò bó nào trên người mình.
Một gia đinh đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, nói:
- Nhị gia, Đại lão gia Trình gia đến bái kiến ngài.
- Trình Gia Huy?
Đôi mắt của Hạ Thuyên Danh chợt có tinh quang lóe ra, nghĩ:
"Trình phủ vừa mới gặp nạn, những việc phải xử lý nhiều vô kể, như thế nào hắn lại có thời gian đến bái kiến mình?"
Trầm ngâm một chút, Hạ Thuyên Danh đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Ôn Ngọc, Lâm Ôn Ngọc gật đầu hiểu ý kéo Hạ Nhất Lung đang không cam lòng rời đi.
Hạ Thuyên Danh xoay người nói:
- Nhất Huyễn, Nhất Minh hai con theo ta ra đây.
Lên tiếng đáp ứng, trong mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia nhìn giảo hoạt, nói:
- Phụ thân, nơi này bây giờ phải làm sao?
Hạ Thuyên Danh trừng mắt nhìn về phía con trai, phân phó hạ nhân thu dọn đi, bất quá trong lòng hắn cũng không có chút tức giận việc Hạ Nhất Minh làm. Bởi vì khi kiến thức uy lực một chưởng Cổn Thạch Quyền của Hạ Nhất Minh, trong lòng Hạ Thuyên Danh thực sự rất cao hứng. Tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy, tiền đồ ngày sau của Hạ Nhất Minh không có chút hạn chế nào.
Chỉ là một tòa hoa viên mà thôi, như thế nào Hạ Thuyên Danh có thể vì nó mà tức giận cho được.
Ba người nhanh chóng tiến ra đại môn, trên mặt Hạ Thuyên Danh nở nụ cười, lấy âm thanh chỉ đủ nghe nói:
- Trình huynh từ xa đến chơi, tiểu đệ chậm chân tiếp đón, xin được lượng thứ.
Đồng dạng Trình Gia Huy cũng cười to một tiếng, tiến lên vài bước đi tới trước người Hạ Thuyên Danh chắp hai tay lại chào.
Nếu như không biết sự tranh đấu gay gắn của tam đại thế gia mà thấy được một màn này, khẳng định sẽ cho bọn họ là hai người thân với nhau như huynh đệ. Kỳ thật trong lòng song phương đều biết, Hạ gia cùng Trình gia ở trong Huyền thành là có quan hệ cạnh tranh lẫn nhau. Nếu như có thể cũng không chút nào để ý mà ngáng chân đối thủ, hủy đi một ít hậu thuẫn ở sau lưng.
Ở lẫn trong những tiếng cười đùa khen tặng lẫn nhau, huynh đệ Hạ Nhất Minh tiến lên chào hỏi, hơn nữa còn theo phụ thân tiếp đón Trình Gia Huy vào bên trong sảnh.
Sau khi song phương hàn huyên với nhau vài câu, Trình Gia Huy rốt cục đã nói ra ý đồ khi đến đây.
- Hạ huynh, ta lúc này đến đây là có một việc muốn hỏi huynh. Nguồn: http://truyenyy.com
Trình Gia Huy cười cười nói.
Trong lòng Hạ Thuyên Danh rùng mình, chẳng lẽ là liên quan tới vụ thảm án vừa rồi. Hắn tuy có sai người âm thầm điều tra nghe ngóng, nhưng do thời gian Hạ gia đứng ở trong Huyền thành còn quá ngắn, xa xa không bằng Trình gia đã thâm căn cố đế ở đây.
Nếu như Trình gia đã không tra ra được lai lịch bọn trộm cướp, như vậy Hạ gia lại càng không thể.
Thu hồi vẻ mặt tươi cười, Hạ Thuyên Danh nghiêm mặt nói:
- Trình huynh, xin mời huynh nói.
Trình Gia Huy gật đầu một cái, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, chậm rãi nói:
- Ta chỉ muốn hỏi một câu, Hạ Nhất Thiên hiền chất không biết đã lấy vợ chưa?
Khuôn mặt Hạ Thuyên Danh nhất thời cứng đờ, vô luận hắn đoán thế nào cũng không nghĩ ra được đối phương lại hỏi vấn đề như vậy.
Nếu dựa theo câu hỏi này, như vậy thì mười phần thì có tới chin là muốn cùng Nhất Thiên làm đám hỏi rồi. Nhưng là, Trình phủ vừa mới gặp nạn không lâu, chẳng lẽ bọn họ lại còn có tâm tư như vậy? Điều này cũng khiến cho kẻ khác không thể tin nổi.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Thuyên Danh cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói:
- Trình huynh, toàn bộ tâm tư của Nhất Thiên đều tập trung vào việc tu luyện, nó cho tới bây giờ chưa từng có suy nghĩ qua chuyện này a.
Trình Gia Huy ha ha cười, nói:
- Nếu ta nhớ không nhầm, Nhất Thiên hiền chất năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi, ở độ tuổi này đôi với những tu luyện giả chúng ta mà nói thì không phải là lớn, nhưng đối với người bình thường thì cũng không còn nhỏ nữa. Hơn nữa, Nhất Thiên hiền chất lại là trưởng tôn của Hạ gia, chẳng lẽ không vì vậy mà lo lắng một chút sao?
Hạ Thuyên Danh do dự một chút, đối với tu luyện giả mà nói, hai mươi ba tuổi đã thành hôn quả thật là còn rất sớm. Nhưng làm trưởng tôn Hạ gia thì không thể như vậy được.
Nhìn ra tâm tư của Hạ Thuyên Danh, Trình Gia Huy cười lớn, vui vẻ nói:
- Thuyên Danh huynh, đệ có một đứa con gái tên là Yến Lệ, năm nay đã mười bảy tuổi. Vô luận về gia thế, tài mạo hay một thân sở học cũng đều tự tin có thể sánh đôi với Nhất Thiên hiền chất. Hơn nữa, lão gia tử nhà ta cũng có ý muốn làm thông gia với Hạ gia, chỉ là không biết ý kiến của Thuyên Danh huynh như thế nào?
Hai hàng lông mày của Hạ Thuyên Danh khẽ nhếch lên, nghe được những lời này trong lòng thầm cảm thấy giật mình.
Hạ Thuyên Danh lo lắng một chút, nghiêm nghị nói:
- Trình huynh, như huynh đã nói, đây chính là hôn sự của trưởng tôn Hạ gia thế nên hôn sự của nó ta không thể tự mình làm chủ được. Nếu Trình huynh cho phép, như vậy ta lập tức trở về gia trang bẩm báo với lão gia tử, để cho lão gia tử tự mình quyết định được không?
Trình Gia Huy không chút do dự gật đầu nói:
- Đúng là nên như thế, như vậy nhân tiện ta sẽ ở nhà chờ tin tốt của huynh.
Làm trưởng tử hay trưởng tôn của một thế gia, đám hỏi đúng là một chuyện cực kỳ quan trọng, đương nhiên không có khả năng ngay quyết định dễ dàng như vậy.
Trình Gia Huy cáo từ trờ về, khóe mắt của hắn vô ý liếc nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong lòng thầm than, mười bốn tuổi đã tu luyện tới thất tầng nội kình, đáng tiếc lại ít hơn Lệ nhi ba tuổi a.
Hạ Nhất Minh bị cái nhìn của Trình Gia Huy làm cho sởn tóc gáy, trong lòng hắn thầm quyết định hôn sự của chính mình phải do chính mình làm chủ.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-49/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận