Vương Gia Khờ Dại Chương 23.2


Chương 23.2
Thế à ???

Sau giọng nói ấy là một thân ảnh bước ra , đứng trước hai a hoàn khi nãy . Nhìn sơ qua y phục nàng khoác trên người , hai người bọn họ ko rét mà run , mau chóng khụy gối hành lễ :

Tham kiến vương phi nương nương ! Vương phi cát tường !


_ Tự nhiên đi !


Nghe lệnh của ta , hai a hoàn này từ từ mới đứng dậy nổi , mắt vẫn nhìn xuống , ko rét mà người cứ run lên .

_ Hai ngươi lúc nãy là đang nói về ta ?

Ta nói bằng một âm điệu hết sức nhẹ nhàng khiến hai người bọn họ cũng đỡ sợ hơn . Một trong hai người mau chóng nói bằng cái giọng run run :



_ Nô tì ko dám ! Xin nương nương khai ân !

_ Thật sao ? Thế còn ngươi ?


Ta đưa mắt nhìn vào a hoàn đứng kế bên . Ta đoán a hoàn lên tiếng là tiểu Kha còn người ta đang nhìn là tiểu Ý .

_ Ân ! Nô tì ko dám dối gạt nương nương !

Vẫn cái giọng run run nhưng ẩn chứa có chút ko phục .

Thật sao ? – Ta hỏi lại lần nữa – Có thật là ko nói gì đến bổn cung ?


Nô tì ko dám ! – Hai a hoàn đồng thanh .



Vì hai a hoàn này cúi mặt nên đã ko thể trông thấy một nụ cười gian ác vừa thoáng qua trên khóe môi vị vương phi này .Chắc chắn , cả đám người bọn họ bằng mặt mà ko bằng lòng . Làm ra vẻ tôn kính nhưng thực ra chẳng xem hắn và cả ta ra gì . Hảo . Ta sẽ cho hai ngươi , và cả cái đám người trong phủ này biết thế nào là biết tôn trọng người khác . Tôn trọng ta và cả Thiên Doanh .

Ta cười ôn nhu , nhẹ nhàng nói :

_ Chắc có lẽ là ta nhầm . Ta có thể nhờ hai ngươi một chiện ko ?

Nương nương xin căn dặn ! – Tiểu Kha .


Truyền ý của ta đến với tất cả những gia nhân trong phủ . Nửa canh giờ sau , tập hợp trước sân .


_ Ân . Nô tì làm ngay .


Ta phất tay ra hiệu cho bọn họ lui . Chỉ còn ta và tiểu Vi đứng tại đó . Nãy giờ chứng kiến toàn bộ sự việc , tiểu Vi đi từ bất ngờ rồi đến kinh ngạc khác . Nếu là bản tính của tiểu thư lúc trước thì đây là chiện bình thường , ko gì đáng nói . Nhưng , với những gì tiểu Vi chứng kiến mấy ngày qua , tiểu thư hành xử như vậy quả thật có đáng ngờ . Tiểu Vi cứ len lén nhìn lên nàng , trong khi ánh mắt nàng đang ẩn chứa điều gì đó , một nụ cười ẩn hiện trên khóe môi .

Tiểu thư ! Người mún làm gì ? – Tiểu Vi sau một hồi ngập ngừng cũng can đảm lên tiếng hỏi .


Làm gì thì chút nữa em sẽ biết ! Bây giờ em đi lấy giúp ta những thứ này … - Ta đưa miệng sát tai tiểu Vi nói nhỏ . Ta vừa nói vừa thoáng cười , trong khi tiểu Vi thì ngạc nhiên rồi nhăn nhó .


Tiểu thư ! Người mún làm gì với những thứ đó ? – tiểu Vi mạnh dạn hỏi .


Trả lại những gì người khác đã làm cho mình . – Ta lãnh đạm trả lời , ánh mắt lạnh lùng khiến tiểu Vi bất giác run lên


Thôi ! Em đưa thức ăn đây , ta tự mang đi ! Em mau làm những gì ta yêu cầu đi ! – Ta ra lệnh .


Ân !


Sau khi tiểu Vi rời khỏi đó , ta cũng mau chóng mang thức ăn về phòng .

Trước khi vào phòng , ta đưa mắt nhìn xung quanh , xem xét thật kỹ , rồi mới an tâm mở cửa đi vào .

Vừa bước vào , nhìn thấy hắn vẫn nghiêm chỉnh chấp hành hình phạt . Thoáng thấy sự mệt mỏi trên gương mặt hắn , lại còn thêm những giọt mồ hôi nhễ nhại đang rơi ngược xuống đất , ta cũng thoáng tội .

_ Nương tử ! Nàng về rồi à ? Ta có thể …

_ Tiếp tục .

Cắt ngang lời hắn , ta lạnh lùng đáp một câu khiến hắn méo cả mặt . Nhăn nhó mặt mày , nhìn ta trách cứ :

Sao nàng nói là nàng trở về ta sẽ ko bị phạt nữa mà ? Nương tử !


_ Ngươi sai rồi ! Ta là nói trong thời gian chờ ta về , ngươi chấp hành hình phạt . Chứ ko hề nói , ta về , ngươi sẽ đc tha .
_ Nương tử …

Im ngay . Đừng có làm ồn ta thưởng thức món ăn !


Ta cũng đói mà nương tử ! Nàng tha cho ta nga~!


Ta đặt mâm thức ăn xuống bàn , rồi bước đến chỗ hắn , gương mặt tức giận , mắng ngay :

Ta cũng tính tha cho ngươi ! Nhưng cũng vì ngươi mà ta bị người khác nói xấu , lại còn đánh giá nhân phẩm của ta . Cũng là lỗi của ngươi . Ta nhất quyết ko tha !


Nương tử ! Ta … - Hắn ko hiểu chiện gì lại khiến nàng giận như vậy . Nhưng nhìn thái độ của nàng , hắn cũng chẳng mún làm nàng giận thêm làm gì nên im lặng là cách tốt nhất . Thấy hắn im lặng , ta lấy làm khó chịu , tức giận đùng đùng bỏ mặt hắn , lại bàn ngồi , chống tay lên bàn giận dữ .



Hắn lặng lẽ leo xuống , bước lại gần nàng , ôm lấy bờ vai nàng , ôn nhu hỏi :

Ai đã làm gì khiến nàng trở nên như thế ? Nói với ta đi nương tử ! Ta sẽ hỏi tội người đó cho nàng .


Ta ko cần ngươi ! Tướng công thối nhà ngươi ! Ta chưa cho phép , ai cho ngươi đc dừng lại hả ? Lại còn ôm nữa ? Mau bỏ ra ngay !



Ta dùng dằng khó chịu , nhưng hắn nhất quyết ko buông càng siết tay ôm nàng , hôn nhẹ lên mái tóc ,nói :

Ta biết là nàng đang giận . Nhưng nương tử à ! Nàng đừng giận lây sang ta chứ ! Ta ko mún đâu !



Hắn an ủi ta bằng cái giọng đáng yêu thêm phần nũng nịu , khiến ta mún giận thêm cũng ko đc .

_ Thôi đc rùi ! Ngươi mau ăn đi !

Ta kéo hắn ngồi xuống cạnh . Hắn cũng mau chóng cầm đũa ăn như ma đói . Ta ngồi nhìn vừa bùn cười vừa thắc mắc , lên tiếng hỏi :

Ta cứ tưởng vì giả ngốc nên ngươi mới như vậy . Ai dè …- ta bĩu môi có ý trêu chọc .


ông ải ậy âu ương ử … a … ( không phải vậy đâu nương tử … ta… )


Hắn ngước lên nhìn ta , cố nói trong khi miệng ngốn cả đống thức ăn . Nhìn bộ dáng hắn lúc này , nếu ko biết , ta sẽ nghĩ là hắn ngốc thật đấy . Hảo đáng yêu nga~!

Ko ai giành ăn với ngươi đâu ! Ăn xong rồi nói .


Một lúc sau , cả đống thức ăn đã được hắn xử lý hết . Nở nụ cười tươi rói , hắn khoái chí nói :

Ta thật no lắm nga~!


_ Nhìn ngươi cũng đủ biết . Cần gì phải quảng cáo ! – Ta cố tình trêu chọc .

Chỉ vì ta đói và mệt nên mới ăn ngon miệng như thế thôi . – Hắn cố giải thík cho nàng hỉu rằng hắn ko phải phàm ăn tục uống như thế . Nhưng nàng lại ko hiểu, lại còn phán cho hắn một câu khiến hắn ko thẹn mà đỏ cả mặt .


Nam nhân ăn nhìu có gì đáng nói đâu .

Ý ta ko phải chê trách hắn, vì đâu phải lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy đâu . Hắn ăn như vậy , ta còn hảo vui nữa kìa . Nhưng nhìn thái độ của hắn hình như ko đc vui . Chắc là vì câu nói của ta đây mà . Ta đành lên tiếng lảng sang chiện khác :



_ Ta hỏi ngươi !

_ Ân ! Nương tử hỏi đi !

Ta mún biết ngươi tính như thế nào ? Về chiện giả ngốc . Ngươi sẽ tiếp tục giả ngốc hay trở lại bình thường .


_ Ta …


Hắn thật sự cảm thấy khó nghĩ về chiện đó . Ở bên cạnh nàng , khiến hắn quên mất mọi chiện ( tg * cười gian * : huynh biến thái quá mà ! Còn nhớ gì nữa chớ / TD * cười gian lại * : ta ko BT thì ai BT nữa chớ ? / Tg * lăn đùng ra xỉu * mụi bái huynh làm sư phụ lun )

Hắn chưa mún lộ ra bí mật này vì hắn chưa biết âm mưu của Kỳ Lân là gì . Nhưng , nàng đã hỏi thế .Ắt hẳn đã có chiện gì khiến nàng hỏi như vậy ( phu thê này hỉu ý nhau gê ta ! )

_ Nàng là đang lo lắng chiện gì chăng ?

Ân ! Cũng có một vài chiện . Ta chỉ mún hỏi để biết đường mà tính . Nhưng , tạm thời ngươi chưa nên vội lộ mặt .Cứ giả vờ ngốc . Mọi chiện để ta giải quyết – Ta nói bằng một giọng kiên quyết ánh mắt chắc chắn .


Theo ý nàng vậy . Nhưng , nương tử , đã xảy ra chiện gì ? – Hắn lo lắng khi nhìn ánh mắt nàng khác thường .


_ Chút nữa ngươi sẽ biết .

Nàng vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng người gọi .

_ Tiểu thư !

Là tiểu Vi . Nghe tiếng tiểu Vi ta mau chóng dắt tay hắn mở cửa đi ra ngoài . Nhìn thấy cô bé ta hỏi ngay :

_ Chiện ta nhờ , em làm tới đâu rồi ?

Tham kiến vương gia ! – tiểu Vi nhìn thấy hắn vội hành lễ , trong khi hắn đã trở lại trạng thái ban đầu . Ngốc tử Vương gia .


Em mau nói đi ! – ta hối thúc .


_ Ân ! Em đã làm theo đúng lời tiểu thư căn dặn . – Tiểu Vi

_ Tốt lắm . Chắc cũng đến giờ rùi , mau dẫn ta ra ngoài ấy .

_ Ân !


Tiểu Vi quay lưng bước đi trước , hắn nhìn ta chưa hiểu chiện gì xảy ra , ta chỉ đáp lại hắn một nụ cười ác quỷ .

Tại sân trước của phủ Oa Nghiêm ,
Cái sân rộng đang chứa đựng hơn trăm người . Mấy người bọn họ , trai có , gái có , già có , trẻ cũng có nốt . Ai nấy cũng hiện lên trên gương mặt một nét lo lắng . Họ bàn tán xôn xao ko biết chiện gì sẽ xảy ra . Đứng phía trên là tổng quản Hy Bối . Dù lão ko bị gọi tập hợp nhưng vì chức trách với phủ , lão cũng đến tham dự .


Phía trên cùng là hai chiếc ghế to đc chạm khắc tinh xảo , dáng vẻ oai nghiêm .
Mọi người im lặng , dường như nín thở khi nghe ta và hắn đến . Ta liếc nhanh một lượt khắp , còn hắn thì nhanh chóng nhảy ngay lên vào ghế ngồi chuẩn bị xem kịch hay .

THAM KIẾN VƯƠNG GIA ! THAM KIẾN VƯƠNG PHI NƯƠNG NƯƠNG !

Mọi người đồng loạt hành lễ với ta và hắn ( ko biết có tập trc ko nhỉ ? Đều thấy ớn lun ) .

Ta ra dáng kẻ cả , lớn tiếng với giọng đầy uy quyền :

_ Các người mau đứng hết lên !

_ ĐA TẠ VƯƠNG GIA ! ĐA TẠ VƯƠNG PHI !


Tất cả mọi người đều mau chóng đứng dậy , len lén nhìn lên nữ nhân vừa rồi . Một sắc đẹp khuynh nước khuynh thành khiến nam nhân phải si mê còn nữ nhân phải đỏ mặt lên ghen tức . Đã thế bên cạnh nàng ấy còn là một nam nhân tuấn tú phi phàm . Nhìn hai người bọn họ cứ như tiên đồng ngọc nữ . Nhưng cả đám người bọn họ lại cảm thấy từ vị vương phi này một sắc thái hết sức đáng sợ, khiến ai nấy ko rét cũng rung lên bần bật , nhìn một lần ko dám nhìn nàng đến lần thứ hai .
Ta nhìn quét qua một lượt dò xét . Đúng là ai cũng có vẻ lo lắng , sợ sệt , dò đoán chiện ,nhưng ánh mắt của những người , ta bắt gặp đc , thì hình như có ý xem thường hắn . Đúng là nhìn về phía ta , nhưng lại nhìn hắn với ánh mắt k xem trọng .


Không khí trở nên căng thẳng , ngột ngạt và cực kỳ đáng sợ . Ta nhìn người , người chỉ biết cúi đầu sợ hãi .


Lão tổng quản thấy thế lên tiếng vỡ bầu ko khí này :

Bẩm vương phi ! Chẳng hay người cho gọi mọi người đến đây có gì căn dặn ko ạ ?


Ta cũng thôi nhìn dò xét nữa , mau chóng lên ghế ngồi kế hắn , nói một cách bình thản :

Ta là đang mún trừng phạt một vài người .



Câu nói của ta hết sức nhẹ nhàng như hàm ý lại cực kỳ nặng nề , khiến tất cả mọi người có mặt tại đây đều giật thót tim , người rung bần bật lên , suy đoán ai là người vương phi mún trừng phạt .

Nương nương ! Người mún trừng phạt ai ?


Ko phải ai . Mà là – ta nở nụ cười quỷ dữ , ánh nhìn đổi hướng xuống hai thân ảnh đang run lên vì sợ hãi , cố ẩn mình thật kỹ và cúi mặt xuống để ta ko phải nhìn thấy họ . Nhưng họ nào biết đc , vị vương phi của họ là một người cực kỳ đáng sợ . Người nào có thù với nàng dù có cháy ra tro nàng còn nhận ra đc. Huống chi chỉ là ẩn trong đám hơn trăm người này . Việc nhận ra họ chỉ là sớm hay muộn thôi .Và có lẽ nó đến sớm hơn họ nghĩ .



Lão tổng quản nhìn theo hướng mắt của nàng thì thấy hai thân ảnh nhỏ nhắn , y phục a hoàn . Thấy thái độ của họ , cộng thêm nét mặt của vương phi , lão cũng đoán ra có chiện chẳng lành , lên tiếng hỏi :

_ Chẳng lẽ , nương nương mún nói đến hai người bọn họ ?

Lão chỉ tay về hướng họ đang đứng khiến nàng cười hài lòng , còn cả đám người gia nhân thở phào nhẹ nhõm , đưa mắt nhìn nạn nhân xấu số kia .


Hai người bọn họ ko đánh mà khai , nhanh chóng quỳ xuống , khóc lóc van xin :

_ Nương nương tha mạng ! Nô tì biết lỗi rồi ! - Tiểu Kha .

_ Nương nương ! Tha mạng cho chúng nô tì – Tiểu Ý cầu xin nhưng ko khó lóc hay mún van xin gì nàng , trong khi đó lại cả gan nhìn lên . Nhưng ko phải nhìn về phía nàng mà là … hắn .Tiểu Ý nhìn hắn bằng ánh mắt chờ đợi , cầu xin , môi mấp mé mún nói điều gì đó nhưng lại theo . Dù vậy mắt vẫn nhìn về hắn .


Ta nhìn lên phía hắn , hắn vẫn nhởn nhơ ăn điểm tâm , tỏ ra vô tư hồn nhiên ,mặt tươi rạng rỡ nhìn về phía ta , ko hay biết có người đang nhìn mình .


Ta thật sự nghi ngờ về cái nhìn của a hoàn này . Thật ra giữa hai người bọn họ có quan hệ gì . Tại sao hắn lại chẳng mảy may nhìn đến a hoàn này trong khi nàng ta đang nhìn hắn tha thiết như vậy ? Chẳng lẽ … mặc kệ là gì . Giải quyết xong vụ này , ta sẽ “ xử “ hắn sau .

Ta nhếch mép cười gian ác , giọng nói lạnh lùng , nhìn về phía hai người đang quỳ gối dưới kia :

_ Mau mang hai người bọn họ lên đây !

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/56293


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận