Vấn Vương Đến Chết Chương 5


Chương 5
Trà đạo

Khi Dư Doanh tới quán trà đạo Nhặt Bản. cô vẫn chưa hiếu vì sao trong một ngày cô có nhiều việc như thế mà vẫn chọn việc aặp Naô Bá Vinh là việc đầu tiên. Cô hoàn toàn không naờ rằng mình lại khát khao Ng0 Bá Vinh đến thế.

khát khao đến nồi cô có thế xếp tất cà mọi việc về phía sau.

Nhân viên phục vụ quỳ dưới đất đẻ mờ cửa cho cô, cô thấy trong một gian phòng của quán trà đạo đã có một người đàn ông ngồi khoanh chân.

Ngô Bá Vinh bắt đầu pha trà. dáng vẻ rất an nhiên tự tại. Những căn phòng như thế nảy mang phone cách rắt Nhật, sau khi kéo cửa chính ra và bước vào, còn có một cánh cửa đây rất lớn nừa có thê nhìn ra vườn hoa phía sau. Trong vườn có nhiều loại cây đẹp mà Dư Doanh không biết tên, bời vậy cô làm ra vẻ hửng thú. naó đầu nhìn.

Ngô Bá Vinh pha trà xong đưa cho cô:

- Nếm thử trả anh pha xem tay nghề có kém họ chút nào

không.

- Em biết, anh từng sang Nhật du học.

- ừm. chẳng học được gì cà, chi học được mỗi cách thưởng thức đàn bà. lảm thế nào đê lừa đàn bả lên aiườna, làm thế nào để lấy lòng đàn bà, làm thế nào để pha trà naon cho đàn bà. - Ngô Bá Vinh cúi đầu cười.

Dư Doanh nghiêm túc ngâng đầu lên hỏi:

- Có người nào từng khen anh là rất biết ăn nói chưa?

-Tứ Hội lập nghiệp nhờ cái gì? Bốc phét! Khi đó anh về nước aặp đúng thời cơ tốt nhất khi mả đất nước mờ cửa, đó là cơ hội đê lập náhiệp. nhờ có khả năng bốc phét nên mới có công ty naày hôm nay.

ơ trước mặt Dư Doanh. Ngô Bá Vinh luôn ăn nói rất thoải mái, người đàn bà này cả về thân xác lẫn trái tim đều đã hoàn toàn thuộc về anh. Anh đã qua cái thời kỳ chơi trò lấy lòng đản bà rồi. bởi vậy aiừa cô và anh có thẻ thê hiện cái tôi chân thật nhất của mình. Mổi quan hệ nam nữ trong giai đoạn này là dễ chịu nhất, và nguyên thủy nhất, giống như Adam và Eva ờ trong vườn địa đàng, hoàn toàn có thể xuất hiện

nguyên thủy nhất trước mặt nhau.

Dư Doanh uổng một naụm trà ấm trong chiếc tách nhò trắng như naọc. lặp tức cảm giác chan chát và ngòn ngọt lan ra trên đầu lưỡi. Dang định hòi Ng0 Bá Vinh đây là trả gỉ thỉ anh đã ahé đầu qua hôn cô.

Cô không kịp tránh đi, sợ làm nước trà đổ ra ngoài, đành để mặc cho anh hôn.

Nụ hôn của anh vừa dịu dàno, vừa nghẹt thờ. lười anh hơi lạnh, dường như đang muổn thỏng báo với cô về khao khát của anh. Ngay cá đầu mũi anh cũng lạnh, khi đầu mùi anh chạm vào đầu mũi cô, cô cảm thấy minh như bị đổt cháy.

Cuổi cùng cô cũng biết vì sao mình lại gạt bao nhiêu chuyện còn lại đê aặp Ngô Bá Vinh đầu tiên. Những naày qua cô khát khao được lảm tình với anh. mặc dù trái tim cô đã bị đứa trẻ chiếm giữ, nhưng cơ thể cô không lúc nào không nauôi nhớ người đàn ông này. Da thịt cô đang gỌ)i mời anh tới, cô muổn dính chặt lấy anh. muốn được anh ôm lấy. muốn được nằm trong vòng tay của ham muốn, như thế cô mới có thê quên đi mọi chuyện.

Trong thế aiới này. cô không phải là vợ của ai, cũng không phải là tình nhân của ai. càng không phải là mẹ của ai. Cô chi là chính bản thân cô, cô cũng không còn là Dư Doanh nừa. cô không phải là tên aọi của bất cứ thứ gỉ, cô chi là một người đản bà tràn đầy khát khao nguyên thủy.

Đôi tay cô bắt đầu sờ soạng sang hông anh. trượt ra sau lưna. kéo anh về phía mình. Hai người vẫn đang hôn nhau nhưng đã lăn ra sàn nhà bằng gỗ. Sàn nhà tỏa ra một hương thơm tự nhiên rất hài hòa với phong cảnh bên naoài. khiến Dư Doanh cảm thấy được thà lòng hoàn toàn.

Cô chờ anh đi vào. chờ anh đem lại cho cô niềm khoái lạc.

Nhưng anh lại chờ đợi, không tiến công, chi hôn cô. hôn tới mức cô không thê thờ nổi. Cái ham muốn mành liệt ấy khiến đầu óc cô như tê dại. cô duỗi thăng chân, không naừng cọ xát, nhưng Ngô Bá Vinh vẫn không đáp ứng cô, mặc dù dục vọng của anh cũng đã lên tới cao trào.

Ngô Bá Vinh hôn lên cò cô rồi trượt dần xuốna, vừa hôn vừa nói:

- Vì sao lâu thế mới đến aặp anh? Em biết khôna. mỗi aiây mồi phút anh đều muổn có em, muốn ăn sống em, vì sao lại đối với anh như thế?

Dư Doanh không thê giải thích, cũng không muốn giải thíchụ lúc này cô mặc kệ tình mẫu từ? mặc kệ trách nhiệm, cô chẳng cần nghĩ đến gi nữa. Lúc này cô chi biết cầu xin anh:

- Em xin anh. em xin anh.

Lời cẩu xin của cô rất chân thành. Ngô Bá Vinh nhìn người đàn bả ban nãy khi bước vào trông vẫn rất nghiêm túc, trên vai còn mang trách nhiệm cửu vớt cà thế giới, bây giỜ đã trờ thành một người phụ nữ dâm đãna, không thê kiềm chế được dục vọng. Lúc này anh bắt cô làm gi cũng được, anh có thế thòa sức chỉ huy người đàn bà này. muốn dùng tư thế kỳ quặc nào thì dùna, cô đã không còn khả năng phản khang nữa rồi.

Vào aiây phút đó, anh là chủ nhân của cô, lả đức vua của cô. anh chiếm hừu tư tưởng cô. cứu thoát cô khỏi mọi gông kim của thế tục. để cô được đổt cháy.

Ngô Bá Vinh bế cỏ đến bên cửa sô, đê cỏ nằm bò trên đấy. Từ cừa sô nhìn ra naoài. sân sau còn một vài vị khách đang nhàn nhã naồi uống trà. vài thương nhân Nhật Bản đang thưởng thức trà đạo và bàn công việc. Từ gÓC độ này. những thương nhân Nhật Bàn kia chi nhìn thắy aương mặt một người thiếu phụ từ cửa sô naó ra naoài.

Những thương nhân này len lén nhìn người đàn bả kỳ quái, cô có một sương mặt đoan trangụ nhưng lông mày thi thoàng lại cau lại, môi dưới cắn chặt, trông như thê đang kìm chế bàn thân. Không biết vì sao. nhừng người đàn ông đó có ứiê

cảm nhận được sự khác thường; trong không khí. chỉ vì biếu cảm của người đàn bà này? một biêu cảm khó hiểu, lại khiến họ rất muốn làm điều gì đó vào một buổi chiều mùa hạ này, làm gì đó với một người đản bà.

Naô Bá Vinh ở trong phòng vừa chuyên động phần hông của mình, vừa cảm nhân cao trào của Dư Doanh, anh khôna

 

nghe thấy tiếng rên ri của cô, bàn tay của người đản bà này đang túm chặt vảo cánh cửa, túm rất chặt, cô đang chịu đựna, và đang cổ để mình không kêu lên thành tiếng

Cô phải đoan trana. cô không thẻ đẻ đám đàn ÔĨ1g kia nhìn thấy mình ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng bên dưới lại đang bị một să đàn ông như ma quý xâm phạm. Khi khoái càm đến, cô cảm siác đám đàn ông ngồi dưới gốc cây naoài cửa sô kia rất xa. rất xa, cô cảm thấy mình bị đầy vào một thế aiới không rồ tên. nơi đó không có đau đớn, không có buồn rầu, không có lo lắng, thậm chí còn không có bàn thân.

Cô naả về phía sau, nằm lên sàn nhà. cà người cô như đắm chìm trong một dòng suối nóng, không tìm được nơi chống đỡ.

Cô không muốn nói gỉ và cũng không muốn Ngô Bá Vinh động vào mình, cô chi muốn được ở trong thế siới của chính mình lâu hơn một chút. Naô Bá Vinh biết lúc này mới lả cao trào thực sự của người phụ nữ? không chi là cao trào về mặt thê xác mà còn là cao trào trong tám lý.

Người đàn bà lúc nảy không muốn bị ai làm phiền, cơ thế cô ta nhạy cảm như một hồ nước, chi một cử động nhỏ cũng ảnh hưởng tới thế giới tâm hồn cô? cơ thê và tâm hồn cô lúc nảy tương thông với nhau. Nhừng gi mà tiêu thuyết vẫn nói rằng người đàn bà sau phút cao trào muốn được đàn ông ôm đều là giả dối, không chân thực.

 

Những dục vọng mà Ngô Bá Vinh kìm nén mấy naày hôm nay đã được thòa mãn. Anh ngồi dựa lưng vào tườna. châm một điếu thuốc lá, lặng lè naắm người đàn bà trên sàn nhà như naắm một tác phẩm hội họa đẹp nhất. Nhìn người đàn bà đang hòa với thiên nhiên, ngay cà ánh mặt trời cũng chiếu rọi lên thân hình cô.

Đàn bà là một loài động vật đã được thuần hóa. lúc này anh không thể không thừa nhận điều đó.

Khoảng mười mấy phút sau. Dư Doanh mới naồi dậy. bắt đầu chinh lại quần áo của mình, trên mặt vẫn còn thoáng nét hài lòng vì những khoái cảm ban nãy mang lại. Cô nhìn anh giận dữ:

- Sau này không được đối xử với em như thế nữa.

Ng0 Bá Vinh biết cỏ định nói về việc trong lúc làm tỉnh, anh đã bắt cô phải kim chế cảm xúc và làm cô thấy nhục nhã. Nhưng Ngô Bá Vinh sẽ không nghe lời cô, anh chỉ ngdie theo sự chi huy của thân thế cô. anh coi thường người đàn bà lý trí trong CO. Ng0 Bá Vinh thích sự chân thành và yếu mềm, dâm đãng và bất lực, khát vọng và giằng giật của con người cô sau khi đã tước bò mọi thứ giả tạo bên ngoài.

Thực ra Dư Doanh rất hiểu những điều này. cô biết sự phàn kháng của mình là vô dụng, cô không thể từ chối được sự kích thích chết người đó. Lúc đó có bắt cô chết, cô cũng sẵn lòng. Nhưng mỗi lần tinh lại cô đều biết minh đang chơi với lửa, hơn nừa còn là một naọn lừa rất nauy hiêm. Nhưng cô không thê nào từ chối. Cô lặng lẽ ngồi uống trà, sau một cuộc mây mưa mạnh mẽ. vị siác của cỏ mần cảm hơn rất nhiều.

Cô nói với Ngô Bá Vinh:

- Mẹ chồng em cho em nhận nuôi một đứa con.

Những việc trong cuộc sống vẫn xuất hiện sau nhừng khoái lạc. hơn nữa cô biết đứa trè này sẽ chiếm của cỏ rất nhiều thời giarụ ảnh hường tới việc hẹn hò Ng0 Bá Vinh sau này.

Naô Bá Vinh không quá ngạc nhiên, vẫn tiếp tục uổng trà:

- Chàng phải em từng nói không muốn có con sao?

-Đúng là em không muốn có con. nhưng không có náhĩa là em không yêu trẻ con. Naược lại, em rắt yêu những loài vật nhò, đặc biệt là trê con. Nhưng em lại không nhìn thấy sự kiên trì của thế sian. em quá cố chấp, cho dù là về tinh yêu hay con người thi em cũng không muốn, em sợ mình quá chuyên tâm vào đứa trẻ mà đánh mất bản thân, thế nên em không dám có con. - Dư Doanh điềm tĩnh nói.

- Thế mà em còn chắp nhặn đứa con không phải cùa mình?

- Không phải là chắp nhặn, đó là bàn năng của em. - Dư Doanh tự chế giễu minh. - Ngày trước em không biết lả mình lại hiền từ và có tình mẫu tử như thế, khi em bế đứa bé trong tay, em đã có một cảm nhặn hoàn toàn mới mà trước nay em chưa biết đến.

Naô Bá Vinh nhìn Dư Doanh sẵn sàng hy sinh tình cảm của minh, anh thương nhừng người đàn bà như thế, vì đó chính là sự naây thơ. trong sáng của cô.

- Đàn bà đến tuôi của em đều tự nhiên sẽ có tinh mẫu tửr nếu chưa được khai quật thì nó vẫn bị giấu trong lòng, ngay cả bản thân cũng không biết, nhưng đẻ khai quật nó thì lại không cần nhiều thời gian. - Ng0 Bá Vinh lai rót môt tách trà. - Có thể không thê hiện qua một đứa trè mà thê hiện qua một con chó, hay với một người nỏi tiếng. Sự yêu thích điên cuồng, say mê và khát khao được bảo vệ nhừng gì mình yêu quý.

Dư Doanh xoay tách trả ừong tay:

- Em chưa từng nuôi chó, cùng chưa hâm mộ một naôi sao nào, thế nên em không hiểu cảm giác mả anh nói. Hơn nừa gặp mặt đứa trẻ này không nằm trong kế hoạch của em. em chi không biết mình bị làm sao.

- Chăng sao đâu. chi là vi em đã thức tinh em có toàn bỏ

 

mọi thứ mà một người đàn bà phải có, tình dục. tỉnh yêu. sự từ bi và tỉnh mẫu tử, những thứ này đều không thể chia tách ra được. Một người đàn bà hoàn chinh thì không thể chi có một thứ và từ bỏ những thứ khác. Em đâu phải tu nữ Theresa, bà đã vượt qua tình cảm của bản thân đê chi có sức mạnh của tôn giáo, chi giữ lại tỉnh yêu thương vĩ đại.

Ng0 Bá Vinh nhìn cô một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm và thấu hiểu:

W

- Dư Doanh, em chi lả một người đàn bả rất bình thườngụ em có mọi tinh cảm mà một người đàn bà bình thường phải có. Naày trước em không phát hiện ra. giỜ nó đã xuất hiện rồi. Dư Doanh, em trưỡng thảnh rồi.

Dư Doanh cười nói:

-Naô Bá Vinh, có người nào từng nói rằng anh có rất nhiều bộ mặt chưa?

- Đúng thế, anh cũng không hiểu vì sao hăng thời trang nam Seven Wolves lại không tìm anh đế quay quàng cáo. - Ngô Bá Vinh kéo nhẹ cái áo rồi bắt trước diễn viên quàng cáo. - Đàn ÔI1g không chi có môt măt.

-Haiz, đản ông không chi có một mặt, còn em thì chi có một mặt là người đản bà trưởng thành. Ng0 Bá Vinh, cảm ơn anh.

Dư Doanh rất thật 1ÒI1g khi nói câu này. Cho dù thế nào thì cô CŨI1g có thế thoải mái lảm tình với một người đản ông mà không phải cắm kỵ điều gì, còn có thế cùng nhau thảo luận về tư tườna, điều này quà là hiếm có.

Ng0 Bá Vinh hôn lên cánh tay cô:

- sẵn lòng phục vụ em, Nữ hoàng của anh.

Gằn sát giờ ăn trưa. Dư Doanh mới chia tay Ngỏ Bá Vinh, tới phòng khám. Châu Lệ Câm thời gian này vẫn tới phòng khám làm việc, nhưng vì Dư Doanh không có ở đó nên công việc của cô chi là nhặn điện thoại.

Thấy Dư Doanh tới, Châu Lệ Cảm vội vàng báo cáo tỉnh hình mấy ngày hôm nay.

Chẳng qua chi có vài bệnh nhân gọi điện tới hỏi khi nào thì tới châm cứu được thôi mà. Bệnh nhân của cô đa phần là bệnh măn tính, cần phải điều trị trong thời sian dài. không giống như bệnh nhân của Trinh Tề, bò đi một phút thôi cũng có thè gây nguy hiêm cho một tính mạna. Còn cô. cho dù có đi nghi rồi quay về vẫn có thể từ từ điều trị. Hơn nừa nhừng bệnh nhân theo cô lâu dài đa phần cũng đã biết tính của bác sĩ Dư. y thuật giỗi, nhưng cũng thích tự cho mình nghi phép.

Châu Lệ Câm đưa cho cô mọi shi chép về các cú điện thoại gọi tới, Dư Doanh vừa đọc vừa nghe báo cáo.

- Ông Lý với vợ nói tuần này sẽ đi Đài Loan du lịch, bời vậy tạm đừng việc điều trị. Bà Châu nói hiệu quả châm cửu rất tốt, bảo khi nào chị đi làm thì lặp tức thông báo cho bà ấy?

bà ấy muổn điều trị thêm một liệu trình nữa. Ms Trằn nói. chị ấy đã hẹn bạn rồi. khi nào chị đi làm là đến ngay.

Dư Doanh ngẳng đầu lên:

- Ms Trằn? Trằn Lộ?

-Vâng, chính là Trần Lộ điều trị vết nám trên mặt đấy ạ.

Trên mặt Dư Doanh vẫn không có biếu cảm gì. Nhưng cô lại nói với Châu Lệ Câm:

- Chiều nay thông báo cho Trằn Lộ. nói là từ sáng nay chị bắt đầu đi làm trờ lại, nếu có thời gian thì đưa bạn đến.

Dư Doanh thay đồng phục làm việc, ngồi xuống bên bàn lảm việc, nghĩ tới người lát nừa mình sẽ gặp. Người phụ nừ đó không biết trông như thế nào? Cô biết rất ít về gia đình anh. mà cũng chưa bao giỜ cố tình thăm hỏi. bởi vì biết quá nhiều sẽ càng khiến cô thấy khó chịu.

Đã sống trong bóng tối thì cần sì phái biết quá rò về nhau? Có nhừng việc biết quá rõ rồi thì không vui nừa.

Khi Trần Lộ bước vào, sau lưng còn có một người phụ nừ khá cao ráo. Dư Doanh bỗng dưng thắy tim minh đập mạnh.

sắc mặt cũng thay đôi. Trong tưởng tượng của cô, vợ của Ngô Bá Vinh ít nhất cũng phải kém hơn mình một chút, bởi vậy anh mới phải ra naoài naoại tình.

Nhưng khi nhìn thắy người đàn bà này. những suy đoán đó hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa. Cô ta có một thân hỉnh hoàn mĩ, chi nhìn nghiêng đã biết không cằn điều trị ngực chảy xệ; hơn nữa độ tuối cũng tương tự như cô. thậm chí trông còn trẻ hơn cô; điều đáng sợ nhắt là cô ấy là một mỹ nhân vồ cùng xinh đẹp, xinh như búp bê sứ của Tô Châu, nước da không tì vết. nếu dùng đồ trang điểm thì không thể nào mang lại hiệu quả này.

Dư Doanh nhìn lại mình trong gương. Trong văn phòng của cô treo một tấm aương lớn. trong đó lúc nàu là hai người phụ nừ sánh vai nhau, một người bỉnh thường. không có gì nôi bật. một là mỹ nhân tuyệt sắc. Đàn ông mà không bị mù thỉ đương nhiên sè chọn người đẹp, vậy thì tại sao anh lại còn lén lút đến với cô?

Lúc này. naay cả Dư Doanh cũng cảm thấy nghi hoặc. Diang là người đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng Hoàng tử Charles vẫn yêu người tình Camilla vừa già vừa xấu. chãng lẽ là vi Camilla giỏi chuyện chăn gối? Không biết vì sao. lúc này Dư Doanh lại bỗng dims nghĩ tới chuyện nảy.

Trằn Lộ giới thiệu với vẻ đắc ý:

- Bác sĩ Dưr đây là người bạn mà lẩn trước tôi đă nói với cô. cò ấy cũng nghe tiếng tăm cô từ lâu rồi.

Dư Doanh thoáng thấy tim mình đập lỗi một nhịp, hy vọng nghe tiếng tăm của cô không phải là từ Ngô Bá Vinh. Cô vẫn tự nhiên đưa tay ra:

- Chào chị, tôi là Dư Doanh, không biết tôi có thê aiúp gì cho chị.

Trằn Lộ được sắp xếp sang chỗ Châu Lệ cẳm đắp mặt nạ và xoa bóp, đế Dư Doanh ờ lại với vợ của Ngô Bá Vinh. Người phụ nừ xinh đẹp lên tiếng nói:

- Chào chị. bác sĩ Dưr tôi là Phan Dật Giai, mời được chị chữa bệnh cho tôi mất công quá nên đảnh nhờ Trần Lộ.

Giọng nói của Phan Dật Giai hay như tiếng chuông bạc. hơn nừa trong naữ điệu có gì đó thật ngọt naào, siống như vừa nói vừa nhà tơ lên người nghe. Câu nói của cô phát ra rắt tự nhiên, giống như Lâm Chí Linh, bản thân cô cũng không ý thức được rằng mình nói hay thế nào. Chi có những người đã tích lũy lâu dài mới có bản năng này, và cũng chi nhừng người vốn rất tốt mới sử dụng được bản năng này. một người phụ nữ xấu thử nói như thế xem, chắc chắn sẽ bị người ta đuỏi ra khỏi cửa.

Dư Doanh cố gắng ổn định lại tám ừạng. Mặc dù cô vẫn bị bao vây bời sự nghi hoặc lớn: vì sao Ngô Bá Vinh lại bỏ một người như thế này để tìm mình? Vợ anh có phải là một bà aià xấu xí đâu.

Chàng nhẽ đàn ông đào hoa là một bản năna, dù vợ đẹp đến đâu cũng không thẻ đáp ứng được dục vọng của anh ta?

Phan Dật Giai cởi áo theo yêu cầu đế kiếm tra vú. Cô có vẻ hơi xấu hô khi phải cời áo ra, đế lộ đôi bầu vú tuyệt đẹp, bầu vú tròn căng mịn? chưa từno. trải qua phẫu thuật, mấy ai có được bầu ngực đẹp thế này!

Mặc dù nó hơi xệ xuống một chút, nhưng đây là hiện tượng tự nhiên, khi phụ nừ đến tằm ba mươi tuôi thỉ naực xệ lả chuyện bỉnh thườna. Không thê nào cứ căng mãi như hồi

hai mươi được.

Dư Doanh đưa tay chạm khè vào xung quanh bầu naực. Đây lả một bộ ngực hoàn mĩ, bàn tay của chủ nhân bầu naực này vừa nãy còn đặt tay lên ngực cô. Nhưng đôi nhũ hoa của mình thực sự không thê nào đẹp và hoàn mĩ như thế này. Naô Bá Vinh, rốt cuộc là anh có uống nhầm thuốc gì không hả?

Dư Doanh kiểm tra X011g. naồi xuống nói:

- Cô Phan, tình hình của cô như thế này thì hoàn toàn không cần điều trị, hiện tượng xệ xuống là hiện tượng tự nhiên, cho dù dùng kim châm cứu hay xoa bóp cũng không thế khôi phục lại hoàn toàn. Rất đơn giản, chúng ta không thể nào thông qua sức mạnh cá nhân để đánh bại quy luật tự nhiên, đúng khôna?

Nhừng câu này đều lả lời thật lòng của cô. nhưng biêu cảm của Phan Dặt Giai như bị người ta tuyên án từ hình, sắc mặt vô cùng khó coi. Sau đó nói:

- Bác sĩ Dư. chị có thế aiúp tôi khôna. tôi muốn giữ thân hỉnh minh hoàn mĩ một chút, nếu không hoàn mĩ thì người ta

sè chê tôi mất.

Dư Doanh không biết phải nói gì, ngay cả người có thân hình như cô, Naô Bá Vinh còn say mê đến điên cuồng thì sao cô ấy lại cho rằng vấn đề ở thân hình cô ấy.

- Nhưng chị đã rất hoàn mĩ rồi.

- Không đâu. chị nhìn khóe mắt tôi. đã có nếp nhăn rất nhỏ rồi; còn cả ngực tôi nữa. nó hơi xệ xuổng rồi; cà da nữa. lúc nào cũng khô. - Phan Dật Giai chỉ ra rắt nhiều chỗ không vừa ỷ ờ bàn thân, nhưng các nếp nhăn của cô đều chỉ đang thể hiện điều kiện của cò tốt như thế nào. Nếu không phải là vì sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt. chứng tò cô đang rất thật lòng thì Dư Doanh nghĩ. bắt cứ ai cũng tưởng rằng cỏ bị điên

Dư Doanh nhìn cô ấy, một cô sái xinh đẹp đang nóng lòng muốn vớt vát lại tuồi thanh xuân sắp mất. Vè đẹp của người phụ nừ ấy khiến cô không nỡ đối xử nặng nề, cô ấy cùng là đàn bà, một người đàn bà xinh đẹp và nữ tính, vậy mà cô lại đi cướp giật hạnh phúc của người ta.

Cái cảm giác bất an của Phan Dật Giai là do minh gây ra.

chắc chắn cô ấy biết chồng cô không dành tình càm cho cô nừa. Cô ấy tưởng rằng có một người đàn bà xinh đẹp hơn đã cướp chồng cô đi, thế nên cô ấy mới đòi hòi mình phải đẹp một cách hoàn hảo.

Dư Doanh thực sự không nhẵn tâm nhìn cô ấy tự hành hạ bản thân mình như thế. Cô muốn nói:

- Người đàn bà đó không đẹp bằng chị, không xinh bằng chị, không có ưu điểm hơn chị. chị vẫn là số một.

Nhưng lời cô nói ra miệng lại là:

-Nếu chị thực sự muốn chăm sóc thỉ cùng không phải là không có cách, tôi có thế aiúp chị điều trị nội tiết tố. nội tiết tổ của một người đản bà bình thường thì khí sắc và hình thẻ tự nhiên cũng đẹp lên, mặc dù không có hiệu quà ngay lặp tức, nhưng có tác dụng rất lớn.

Phan Dặt Giai lập tức tò ra vô cùng cảm kích. Dư Doanh nghĩ bụng, nếu cô ấy biết người đàn bả ấy chính là mình thỉ sè nhìn mình bàng ánh mắt như thế nào?

Dư Doanh giữ kín như bưng chuyện mình gặp Phan Dật Giai, không nói với Ngô Bá Vinh một lời nào. Cô khôna

muốn mình và Ngô Bá Vinh kéo dài quan hệ này nừa? mối quan hệ giừa hai người càng sâu sắc thỉ cô sẽ không có đường lùi.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/93724


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận