Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Chương 361: Tha thiết mơ ước

-Nhưng Pháp Luân này lại ẩn chứa ngộ tính võ đạo phật hiệu của Linh Tố thiền sư, treo trong nhà không những có thể trừ tà tránh hung, còn có thể khiến người trong nhà kéo dài được tuổi thọ, tinh khí tràn trề.

- Là….tặng cho chúng tôi?

Phương Thư Hải sau phút sững sờ, lộ vẻ vui mừng:

- Vậy thì lão già này không khách khí nữa.

Phương Thư Hải lập tức nhận lấy, bảo quản gia bên cạnh cất vào từ đường, lão đích thân đi chọn vị trí treo.

Nhưng, trong lòng cha con Phương Thư Hải cũng cảm thấy buồn cười, Lâm Phi cơ bản không phải là bạn trai của Nhã Nhu, nhưng lại giả vờ giống hệt như thật.

Nhưng bọn họ cũng có dự định, nên Lâm Phi làm như vậy, bọn họ cũng vui vẻ mà tiếp nhận.

- Ôi, cha, đồ vật ấy bọn họ xem trọng như vậy, chắc không rẻ phải không ạ. Lâm Phi, cháu lần đầu tiên đến, theo lý mà nói phải tặng cháu phong bao lì xì, sao cháu có thể tặng đồ vật quý giá này cho nhà chúng ta được.

Lưu Oánh Oánh vui ra mặt.

- Phu nhân! Pháp luân Linh Tố thiền sư đích thân vẽ, đâu phải tiền bạc có thể đong được giá trị?

Phương Hải Triều bất đắc dĩ thở dài.

Lâm Phi cười ha hả nói:

- Chút đồ này, so với Phương Nhã Nhu thì không đáng nhắc tới.

- Ha ha ha ha…

Lưu Oánh Oánh càng sung sướng, cười không khép miệng được.

Bà là một người phụ nữ xuất thân trong gia đình bình thường. Mặc dù sau khi được gả vào Phương Gia, biết nhiều việc mà người thường không biết, nhưng không tường tận như chồng và cha chồng mình, cũng không biết một vài bí mật cao tầng.

Bà chỉ là một người mẹ, giúp con gái mình nhìn đàn ông, cho nên niềm vui cũng rất đơn thuần, không suy nghĩ quá nhiều.

Phương Nhã Nhu thấy mẹ mình vui vẻ như vậy, trong lòng có chút áy náy, mọi thứ thoạt nhìn thì tốt đẹp như vậy, chỉ tiếc đều là giả.

- Ây da, Lâm Phi à, ta thấy cháu quả thực không tồi, có bản lĩnh, cũng rất thành ý với Nhã Nhu nhà chúng ta, nhưng các cháu phải nói sớm chút chứ, Trang gia đã tới xin cưới rồi, cứ thế này mà từ chối, thật có chút không phải.

Lưu Oánh Oánh ngoảnh đầu nhìn chồng mình:

- Ông xã, em thấy Lâm Phi không tồi, nếu Nhã Nhu đã thích, vậy chúng ta tìm ngày hủy hôn với Trang gia đi.

- Tất cả nghe theo em.

Phương Hải Triều cũng đồng ý ngay lập tức.

- Cha, ý cha thế nào ạ?

Lưu Oánh Oánh lại hỏi Phương Thư Hải.

- Một thế hệ quản một thế hệ, chuyện hôn sự của Nhã Nhu, đương nhiên phải do cha mẹ định đoạt, cha chỉ muốn ôm cháu đích tôn thôi, những chuyện khác không muốn quan tâm.

Điều này khiến Phương Nhã Nhu ngây người. Cô không ngờ cha và ông nội mình lại đồng ý nhanh như vậy, mới vậy mà đã đồng ý từ hôn?

Cô còn tưởng phải tranh luận đến kịch liệt mới có thể khiến người trong nhà hồi tâm chuyển ý, lẽ nào là cô quá lo lắng rồi?

Lưu Oánh Oánh mặt mày hớn hở, bùi ngùi nói với Lâm Phi:

- Chuyện này quyết định như vậy nhé, Lâm Phi này, cháu thích ăn gì? Lần đầu tiên cháu đến đây, ta sẽ đích thân xuống bếp cho cháu nếm thử tay nghề?

Lâm Phi nhếch miệng cười nói:

- Cháu ăn gì cũng được, cứ nhiều nhiều một chút là ổn.

- Ồ, dễ nuôi như vậy à, yên tâm đi, đảm bảo cho cháu ăn no thì thôi.

Lưu Oánh Oánh nói xong, đã đem theo mấy người hầu đến nhà bếp nấu nướng.

Phương Hải Triều có chút lo lắng:

- Sức khỏe em không tốt, đừng vào nhà bếp!

- Ôi, em yếu chút, nhưng cũng không đến mức không làm được bữa cơm.

Lưu Oánh Oánh rất cố chấp, nói xong liền quay người rời đi.

Phu nhân vừa đi, cha con Phương gia cũng coi như thở phào, có thể nói chuyện thẳng toẹt.

- Lâm Phi, nếu Linh Tố thiền sư thật sự ra tay, sau ba tháng cậu phải làm thế nào?

Phương Thư Hải cau mày hỏi.

- Sao vậy, xem ra, ông đang rất lo lắng cho tôi?

- Trước kia thì không, nhưng nếu cậu đã là bạn trai của Nhã Nhu, tương lai có thể thành người nhà của chúng tôi, vậy đương nhiên phải lo lắng rồi.

Phương Thư Hải cười nói.

Lâm Phi nheo mắt, hai cha con nhà này đúng là có “dã tâm”, hắn quay đầu nhẹ nhàng nói với Phương Nhã Nhu:

- Em đi ôn chuyện với Lục Vũ Phỉ đi, cô ấy đang ở tiền viện đấy, chắc hẳn là đang đợi em.

- Vũ Phỉ? Nó chưa rời đi sao?

- Cô ấy đang đi tới đây đấy.

- Sao anh biết.

- Anh biết.

Lâm Phi chẳng buồn giải thích việc thần thức của hắn có thể thăm dò được.

Phương Nhã Nhu bán tín bán nghi đi ra ngoài, kết quả là nhìn thấy Lục Vũ Phỉ đang tìm mình. Hai người xấp xỉ tuổi nhau, là chị em tốt quen biết từ nhỏ, sau khi Lục Vũ Phỉ đưa tám trưởng lão rời khỏi đã trở về, muốn nói chút chuyện với Phương Nhã Nhu.

Sau khi Phương Nhã Nhu rời khỏi, Lâm Phi mới nói với cha con Phương gia:

- Các người nghĩ gì tôi biết rất rõ. Phong thủy bên ngoài chính là phong thủy Đế vương, hơn nữa còn được xây dựng mấy năm gần đây. Xem ra các người không cam lòng xếp sau gia tộc Thiên Tự Hào.

- Ha ha, cậu có thể nhìn ra, chúng ta không ngạc nhiên gì cho lắm.

Phương Thư Hải nói:

- Phương gia chúng ta thật ra cũng không kém gia tộc Thiên Tự Hào nhiều, mặc dù nội tình không bằng nhưng trong gia tộc của Phương gia chúng ta, lớp lớp người tài, gia tộc Thiên Tự Hào cũng không bằng.

- Chỉ thiếu một nhân vật cường đại trẻ tuổi như cậu. Như tôi nói đấy, người trong gia tộc chúng tôi, tài trí có thừa, nhưng vũ lực lại không mạnh, nếu cậu có thể cùng Nhã Nhu kết duyên, vậy thì cậu và những thế lực kia của cậu có thể vừa vặn bổ sưng được khiếm khuyết này.

Lâm Phi cười nói:

- Ông đúng là hào phóng, còn nói thẳng thắn, trực tiếp như vậy.

- Người hiểu chuyện ăn ngay nói thẳng, Lâm Phi, cậu nghĩ kỹ mà xem, nói về chuyện vật chất S lần này, nếu Phương gia chúng tôi có đủ thực lực, chúng tôi có thể ngăn cản thực nghiệm vật chất S, bởi chúng tôi hiểu ý của cậu hơn mấy gia tộc Thiên Tự Hào kia. Nếu cậu liên thủ với chúng tôi, trở thành người một nhà, tuyệt đối là chỉ có lợi chứ không có hại.

Phương Thư Hải khuyên bảo.

- Ông lấy đâu ra tự tin, cho rằng tôi sẽ suy nghĩ chuyện này vậy? Người phụ nữ tôi thích là ai, hẳn là mọi người cũng rõ.

Lâm Phi có chút tò mò.

Phương Thư Hải đa mưu túc trí, cười nói:

- Chúng tôi biết, người trong lòng cậu là nha đầu Tô gia, nhưng cậu thật sự chỉ có một người phụ nữ thôi sao?

Lâm Phi nheo mắt, rõ ràng rằng bọn họ cũng biết chuyện giữa hắn và Bạch Hân Nghiên, thậm chí là Eva.

- Theo tôi được biết, Tô Ánh Tuyết là người phụ nữ kiêu ngạo đến cực điểm, sớm muộn gì cô ta cũng biết cậu có quan hệ với những người phụ nữ khác. Với tính cách của cô ta, sẽ không chịu được một hạt cát trong vào mắt mình. Nói thật, tôi không nghĩ rằng hai người có tương lai.

Phương Thư Hải nói.

Lâm Phi trầm mặc, đây cũng là điều mà hắn lo lắng thực sự, hắn buồn bực nói:

- Nếu các người đã biết tôi không chỉ có một người phụ nữ, vẫn tình nguyện để Nhã Nhu theo tôi?

- Tính cách của Nhã Nhu không giống Tô Ánh Tuyết.

Phương Thư Hải nói:

- Nó rất giống mẹ của nó, chỉ cần là người đàn ông nó thích, nó có thể dễ dàng tha thứ, bởi vì, nó lớn lên trong đại gia tộc, rất rõ ràng rằng, hôn nhân giữa nam và nữ không phải là toàn bộ, đến thích hay không thích, thật ra đa số phụ nữ không có cơ hội chọn lựa, càng không nói đến việc đi quan tâm xem chồng mình có bao nhiêu người phụ nữ.

- Có thể nhìn ra được, trong lòng Nhã Nhu có cậu, nếu không nó sẽ không chọn cậu đi giả mạo bạn trai nó. Nếu nó đã thích, việc này lại có lợi cho gia tộc của chúng tôi, vậy hà tất chúng tôi phải phản đối? Về phần người phụ nữ khác của cậu, nếu thật sự Nhã Nhu có gả cho cậu, cũng chẳng sao cả. Hơn nữa, tin tưởng rằng, dù cậu có kén chọn đến đâu cũng sẽ không từ chối người phụ nữ như Nhã Nhu, cậu nói xem.

Lâm Phi thật có chút thán phuc, không ngờ một già một trẻ Phương gia đã có chuẩn bị sẵn sàn, để cháu gái, con gái mình đi theo một người đàn ông không chung tình!

Chẳng trách ngay từ đầu họ không có ý định vạch trần hai người.

Mặc dù nói vào hào môn sâu như biển, nhưng loại việc này xảy đến với hắn, vẫn khiến hắn có chút bất ngờ.

Một mỹ nữ từ nhỏ chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh sống, dịu dàng ngoan ngoãn, đến đàn ông có năm thê bảy thiếp cũng có thể tiếp nhận, đây là chuyện tốt bao người thiết tha!

Phải nói rằng, Lâm Phi có chút động lòng, nhưng hắn cũng biết rõ trái tim mình đặt ở đâu, chỉ cần có cơ hội, hắn vẫn không muốn mất đi Tô Ánh Tuyết, dù là tiền đồ mờ mịt.

- Cậu không cần phải quyết định gấp, chúng tôi cũng không vội. Nếu sau khi cậu có thể thẳng thắng mọi chuyện, mà Tô Ánh Tuyết vẫn cam tâm tình nguyện kết hôn với cậu, vậy thì Nhã Nhu của chúng ta không có duyên với cậu, còn trước đó, cậu không cần phải vội đưa ra kết luận.

Phương Thư Hải nói.

Đúng lúc này, một người hầu bỗng chạy từ bên ngoài vào, hét lớn:

- Không xong rồi, lão gia, đại thiếu gia, phu nhân…phu nhân ngất trong nhà bếp rồi!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ve-si-than-cap-cua-nu-tong-giam-doc/chuong-361/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận