Sắc mặt Kim Thụy Tường không tốt chút nào, có vẻ sắp bùng nổ tức giận.
Diệp Hân Đồng theo sau Mặc Tử Hiên, đây là lần đầu tiên cô gặp tổng thống. Nhìn ông ta đứng rất uy nghiêm, phong thái không giận mà uy, giống như một cái nhấc tay có thể ảnh hưởng đến số kiếp cả thế gian.
Ông ta khí thế hừng hực, Cổ Phi cũng phải cung kính, gương mặt đầy áy náy.
“Con gái tôi không xứng với anh sao?” Kim Thụy Tường uy nghiêm nói, như khẳng định một điều vô lý, như áp xuống một ngọn núi.
Mặt nặng nề sát khí.
Mặc Tử Hiên không nói gì.
“Cậu có thể thoát khỏi mê cung, ta rất đề cao, nhưng cũng không chứng tỏ cậu là người duy nhất ta ủng hộ, ta tin là Lee Yul cũng có thể làm được việc đó, nếu không phải Lệ Châu một lòng một dạ với ngươi, việc ủng hộ người không phải là máu mủ chính thống cũng rất nguy hiểm.” Ngụ ý của ông ta rất rõ ràng.
Cổ Phi vội vã “Không phải như vậy. Thằng bé này rất có tình cảm với Lệ Châu, đều tại người mẹ này, quá bức bách nên nó mới gây ra chuyện phản nghịch như thế.”
Bà giải thích thay Mặc Tử Hiên.
Kim Thụy Tường rất muốn tìm một bậc thang cho Mặc Tử Hiên xuống, nhưng khi nhìn vẻ mặt chẳng có biểu lộ gì của anh, hỏa khí lại tăng lên “Ép? Con gái tôi cũng không cần bị buộc cưới. Còn nữa, còn trẻ tuổi mà không biết nhìn trước ngó sau, suy tính hậu quả thì thất bại sẽ nhiều hơn thành công.”
Kim Thụy Tường tức giận đứng lên, nhìn sang phía Mặc Tử Hiên vẫn đang im lặng “Xem ra không cần phải tiếp tục đàm phán”
Dứt lời, ông kéo Kim Lệ Châu đi, nhưng động tác rất chậm, hiển nhiên là đang chờ Mặc Tử Hiên giữ lại.
Mặc Tử Hiên đứng lẳng lặng, Cổ Phi căng thẳng tái nhợt cả mặt.
Kim Thụy Tường bước qua Mặc Tử Hiên mà anh vẫn thờ ơ, ông ta lộn trở lại, tới trước mặt anh “Ta biết là cậu có chút tài quân sự, nhưng cậu nghĩ rằng không có sự trợ giúp của ta cậu có thể thành công sao? Lý trí vương truyền ngôi cho cậu chẳng qua cũng vì có ta đứng phía sau trợ giúp. Nếu không có sự ủng hộ của ta, ngôi vị hoàng đế chưa chắc đã thuộc về cậu.” Kim Thụy Tường cho Mặc Tử Hiên thêm một cơ hội cuối cùng.
Nói thật, ông rất đề cao Mặc Tử Hiên, đã nhiều năm, mặc dù ông nắm giữ phần lớn quân lực, nhưng trong lúc cầm quyền, luôn bị Lý trí vương chèn ép. Hiện tại, ông cũng mơ hồ có cảm giác binh lực của Lý trí vương đã suy yếu, cho nên, ông cũng không nghĩ là Lý trí vương sẽ truyền ngôi cho con ruột của mình.
“Ông hà tất phải làm như vậy vì tôi?” Mặc Tử Hiên tỉnh táo mà nói.
Sự trầm mặc của anh ngược lại khiến Kim Thụy Tường tin rằng anh có những nỗi niềm khó nói. Theo sự quan sát nhiều năm của ông, Mặc Tử Hiên không phải là người không để ý đến hậu quả.
“Ta cho cậu 3 tháng để cưới Kim Lệ Châu, cậu có đồng ý hay không?” Kim Thụy Tường ra tối hậu thư. Đây là cơ hội cuối cùng.
Mặc Tử Hiên không nói lời nào.
Cổ Phi căng thẳng đến mức vã mồ hồi cũng đi tới vội vã nói: “Cưới chứ, dĩ nhiên là cưới rồi.”
Kim Thụy Tường nghe những lời của Cổ Phi như nước đổ lá khoai, ánh mắt vẫn dán chặt trên mặt Mặc Tử Hiên, chờ anh đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Mặc Tử Hiên dường như đang gian nan đưa ra một quyết định.
Ánh mắt Kim Thụy Tường từ từ chuyển sang Diệp Hân Đồng nãy giờ vẫn cúi đầu.
“Không phải cậu không cưới con gái tôi vì cô ta chứ? Giữa giang sơn và mỹ nhân, cậu lại lựa chọn mỹ nhân, quả nhiên anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, nhưng trong mắt ta, những người phụ nữ mà đàn ông không vượt qua được đều là những kẻ tầm thường.”
Kim Thụy Tường nghiêm nghị nói.
“Không phải, Tử Hiên không phải vì cô ta mà là vì…” Cổ Phi nóng vội muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của mặc, bà không còn dũng khí nói tiếp.
Con trai bà quá phản nghịch, quái đản, bà không thể nắm giữ.
“Thật ra thì, tôi hiểu rõ nỗi khổ tâm của Điện hạ. Có thể cho Điện hạ suy nghĩ vài ngày được không?” Lão Kim hòa giải.
Kim Thụy Tường liếc mắt nhìn một lượt Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng rồi đến Kim Lệ Châu.
“Trung Quốc có một câu chuyện lịch sử nổi tiếng, Tây Sở Bá Vương vốn là một nhà vua có năng lực thống nhất thiên hạ, vì không nghe lời khuyên giải của á phụ mà chỉ lo cưng chiều Ngu Cơ, kết quả lao xuống Ô Giang tự vẫn, đàn bà, chỉ là hống nhan họa thủy. Ba ngày sau, hãy tới phủ của ta nói rõ tình hình.” Kim Thụy Tường quay đi mang theo Kim Lệ Châu.
Kim Thụy Tường vừa đi, Cổ Phi lập tức tới trước mặt Mặc Tử Hiên “Hồng nhan họa thủy, đạo lý này so với ta con phải hiểu hơn, Trần Viên Viên, Ngu Cơ, Dương Ngọc Hoàn không kẻ nào không mắc phải, con đừng có hồ đồ, Kim tổng cho con cơ hội này, con tốt nhất đi nói lời xin lỗi, tất cả vẫn đang nằm trong bàn tay chúng ta.” Cổ Phi khuyên giải đầy ngụ ý.
Mặc Tử Hiên cười lạnh “Bá Vương Biệt Cơ là chuyện xưa rồi, con cũng đã nghe qua, một câu chuyện phụ nữ thông minh, đàn ông thất bại, chẳng qua là sách lược sai lầm, lại đổ lỗi cho phụ nữ. Trần Viên Viên cũng chỉ là thổi phồng kết quả, chỗ nào cũng sai, nói chi đến Dương Ngọc Hoàn, quản lý sai lầm, bị những kẻ dã tâm khác bành trướng, lại đổ lỗi nên người phụ nữ tay không vũ khí, mẫu thân, người cũng là hồng nhan họa thủy sao? Bởi vì người, ba mới vô duyên vô cớ bị đuổi giết dẫn đến mất tích?”
Cổ Phi lại giơ tay lên, nhưng không dám đánh.
Mặc Tử Hiên khinh khỉnh châm chọc.
“Lão Kim, vào đây một chút” Mặc Tử Hiên đi thẳng về phòng, Lão Kim nặng nề đuổi theo.
Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, mặc dù cô không hiểu họ nói gì, nhưng trong lòng có cảm giác mất mát. Mặc Tử Hiên lẽ ra nên ản ủi cô, đưa cô đi theo chứ không phải vứt cô chơ vơ ở đại sảnh thế này.
Cổ Phi đến bên cạnh Diệp Hân Đồng, hung hăng nói bằng tiếng Trung: “Tử Hiên đã bị ngươi hại thê thảm rồi, cô đã thỏa mãn chưa?
“Tôi không hại gì anh ấy cả” Diệp Hân Đồng tâm tình nặng trĩu, ánh mắt vẫn hướng về cánh cửa phòng Tử Hiên đang đóng chặt.