Nụ cười của Mặc Tử Hiên càng thêm rộng, khuôn mặt đầy cuồng vọng khó kiềm chế, “Cô đánh giá bản thân mình cao quá, chỉ cần làm tốt việc tôi giao là được rồi.”
Đề Na có một chút thất vọng, nhưng nhanh chóng được thay bằng nụ cười nịnh bợ “Cho nên, chẳng phải em đã chạy tới đây để phục vụ anh sao?”
“Lúc này tôi không cần, tìm được giúp tôi nhà họ Đinh chưa?”
“Sẽ nhanh thôi.”
“Cho cô ba tháng, nếu hết thời gian mà tìm không ra, cô sẽ ra khỏi tổ chức, tôi không cần một kẻ vụng về hậu đậu.”
Mười năm, cô đã ở bên cạnh anh những 10 năm, chỉ để làm ấm giường anh. Cô đã từng ình là người đặc biệt, sau một lần say rượu xảy ra chuyện với Lão Đàm, cô lập tức bị biệt phái đến Trung Quốc, còn Lão Đàm bị tòng quân. Cô gần như bị đóng băng, cho đến 1 tháng trước đây, anh mới giao cho cô tìm cả nhà Đinh Tứ Khuê.
Đề Na quay đi, Mặc Tử Hiên dường như lại có chút thương cảm, đột nhiên gọi “Đề Na”
Cô quay đầu lại, mang theo một tia mừng rỡ.
“Chờ sau khi lên ngôi, tôi sẽ đưa Lão Đàm trả cho cô.”
Ánh mắt Đề Na trở nên ảm đạm “Anh biết, người em thích không phải Lão Đàm.”
“Cô cũng biết, thứ tôi muốn chỉ là ngôi vị hoàng đế.” Trong ánh mắt anh kiên định, sự kiên định này khiến mọi người thần phục.
Hai mắt Đề Na đẫm lệ “Cho nên, trừ khi có quyền lợi, anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài sao?”
Trong đầu anh thoáng hiện hình ảnh Diệp Hân Đồng, nhưng cũng nhanh chóng biến mất “Không lên ngôi trước, tôi không có quyền yêu.”
Lòng Đề Na trầm xuống, đồng thời cũng được an ủi, ít nhất cho đến bây giờ, chưa có người phụ nữ nào vượt qua cô, “Vậy thì giết Lee Yul, sau khi giết anh ta, anh sẽ là người thân duy nhất của Lý Trí vương. Chỉ cần anh hạ lệnh, em sẽ lập tức thực hiện.”
Ánh mắt Mặc Tử Hiên xả xăn, “Lee Yul là một trong số ít những người thân của tôi. Tôi không cần giết anh ta, cũng có thể đoạt được ngôi hoàng đế.”
“Đây là nguyên nhân anh đến Trung Quốc ư?”
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, con mắt lạnh lùng sắc bén kiên định “Tôi đã tìm được cô ấy, sẽ nhanh chóng có được thứ mình muốn.”
“Thế còn cô gái kia, anh sẽ xử lý ra sao?”
Mặc Tử Hiên hơi ngẩn người, nhớ tới Diệp Hân Đồng mấy ngày nay chung đụng, lại nhớ tới sự tính toán của mình, anh im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng nói ra kế hoạch “Để cho cô ấy biến mất vĩnh viễn.”
“Hồng sắc Yên Nhiên hết lòng tuân thủ cam kết đâu?” Đề Na tiếp tục hỏi.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, nụ cười càng thêm lạnh lùng rét buốt “Lão già kia không tuân thủ lời hứa, tôi còn hết lòng tuân thủ làm gì?”
“Em hiểu, em sẽ sớm tìm được gia đình Đinh Tứ Khuê, giải mã bí mật.” Đề Na xoay người, khác với vẻ xinh đẹp lúc tới, mang đi một nối muộn phiền cô đơn.
Cảnh cửa trước mắt anh từ từ khép lại.
Mặc Tử Hiên nhớ tới dáng vẻ ra đi dứt khoát của Diệp Hân Đồng, cầm điện thoại gọi cho Lão Kim.
“Lấy Hồng sắc Yên Nhiên ra đi”. Mặc Tử Hiên thủng thẳng nói.
“Thiếu gia, chúng ta đã tìm được một viên Hồng sắc Yên Nhiên khác, cần gì phải vội lấy viên của chúng tar a?”
“Tôi nghĩ tôi nên gặp cô ấy”
“Thiếu gia, đừng nóng vội. Bàn bạc kỹ hơn, chúng ta mới đến có vài ngày. Cô ấy sẽ không lấy ra.”
Mặc Tử Hiên im lặng một lúc, nhớ đến Vũ Văn Thành đang cùng Diệp Hân Đồng, anh không nói ra sự lo âu của mình.
“Lão Kim, cách đây 20 cây số có một hòn đảo không người, giúp tôi sắp xếp một chút.”
“Chỗ đó chẳng phải là Thiên đường của thiếu gia sao? Chẳng phải anh không cho phép bất kỳ kẻ nào tới.”
“Thiên đường?” Mặc Tử Hiên cười lạnh “Từ khi cha mất tích, chỗ đó không còn là thiên đường của tôi nữa, ông sắp xếp đi.”