Mặc Tử Hiên, đừng nghĩ rằng mình có ưu thế bẩm sinh, tất cả mọi người đều phải vây quanh anh, anh không có tư cách đó.” Diệp Hân Đồng châm chọc.
Cô bước sang bên cạnh một bước, muốn ra khỏi phòng anh.
Mặc Tử Hiên lập tức tóm lấy cánh tay cô, vẻ mặt phức tạp không thể hiểu nổi, vừa có vẻ áy náy, vừa kiềm chế tức giận, pha lẫn khổ sở.
“Buông ra.” Diệp Hân Đồng lạnh lùng nói.
Mặc Tử Hiên hít một hơi thật sâu. Ổn định lại cảm xúc, dịu dàng nói: “Có ăn cơm không?”
Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên “Anh không buông ra, tôi đi ăn cơm thế nào, hay anh cảm thấy tôi nhìn anh là đủ no rồi.”
Mặc Tử Hiên khẽ nhíu mày, có chút lấy lòng lại có chút lúng túng: “Anh vừa bảo người làm rồi, một lúc nữa sẽ bưng đến đây, em ở đây ăn cơm đi.”
“Không cần!” Câu Kim Lệ Châu là người duy nhất có tư cách làm vợ khiến cô vô duyên vô cớ chẳng muốn nói chuyên với anh.
Diệp Hân Đồng đi về phía trước, Mặc Tử Hiên cũng không buông tha. “Được rồi mà…, là anh sai rồi. Anh không nên tùy tiện nổi giận, chỉ vì anh lo lắng cho em, sợ hắn ta sẽ làm gì em, dù sao hắn cũng biết em là người của anh.”
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, cô cũng tức giận không cần thiết, bảo vệ anh là trách nhiệm của cô, sao phải quan tâm ai là người xứng với anh.
Diệp Hân Đồng quay đi.
Mặc Tử Hiên nở nụ cười, đùa cợt: “Em ngốc quá, em còn không biết phòng ăn ở Hàn cung ở đâu, em không ăn ở đây thì định nhịn đói à? Bụng em không chịu được đói.”
Nói đến đói, bụng Diệp Hân Đồng lại phối hợp réo lên ùng ục.
Nụ cười của Mặc Tử Hiên càng rõ. Anh lập tức sửa sang lại cái bàn rồi gọi Diệp Hân Đồng: “Thái hậu nương nương, mời ngồi. Tiểu Mặc Tử lập tức giúp người gọi bữa ăn.” (Ha ha, Tiểu Mặc Tử, chị thích em rồi đấy :D)
Anh cợt nhả khoa tay múa chân, dáng vẻ thật rất tức cười.
Diệp Hân Đồng cũng không còn lý do để tức, thôi thì đành sang ngồi.
Thức ăn được bê lên rất nhiều. Hàn Quốc có khả năng sẽ gây hứng thú cho Diệp Hân Đồng, đặc biệt là những món ăn cung đình hoa lệ.
Các cung nữ bưng từng mâm lớn, đầu tiên là rất nhiều món khai vị Hàn Quốc, sau đó là một tô, mở ra là hồng canh có vẻ rất ngon.
Âu cơm cũng là một chiếc làm bằng men sứ cổ, sự ham muốn của Diệp Hân Đồng bắt đầu tăng lên.
Hơi cay, một bát đồ ăn được bưng lên, nhưng trong bát ước chừng có tới mười mấy loại thực phẩm, vị rất đặc biệt.
Mặc Tử Hiên nháy một con mắt nhìn Diệp Hân Đồng ăn miệt mài.
Diệp Hân Đồng liếc anh “Nhìn cái gì vậy? Trên mặt tôi dính gì à?” Diệp Hân Đồng cầm chiếc khăn đã được khử trùng lên lau miệng.
“Không phải, cảm thấy em ăn đặc biệt ngon lành, làm anh lại thấy đói bụng.” Mặc Tử Hiên cầm chiếc thìa của cô lên húp một ngụm canh. “Ừm, em ăn qua lại càng ngon hơn.”
“Thôi đi, anh thử nghĩ xem từ sáng sớm 6h tới giờ chưa ăn gì, có ăn cơm trắng cũng thấy ngon.”
“Ừ” Mặc Tử Hiên bận nhai không nói gì “Cái đó, cho anh cơm.” Anh nhìn bát cơm của Diệp Hân Đồng nói.
“Tại sao phải cho anh, anh gọi cung nữ mang cơm vào cho anh đi.” Diệp Hân Đồng cự tuyệt thẳng thừng.
“Quỷ hẹp hòi.” Mặc Tử Hiên nói với bên ngoài vài câu tiếng Hàn, một lúc sau cung nữ mang một thùng gỗ vào, bên trong toàn cơm.
Dùng thùng gỗ nấu cơm, thảo nào cơm đặc biệt thơm ngon.
Định ăn nhanh cho xong, đột nhiên Diệp Hân Đồng nghĩ đến điều gì, phớt tỉnh nói với Mặc Tử Hiên: “Anh tương lai sẽ là hoàng đế Hàn cung?”
Mặc Tử Hiên hơi ngẩn người, cười ma mãnh: “Còn chưa biết thế nào”.
Kết hôn với con gái tổng thống, có thể chắc chắn ngồi lên ngai vàng, nghe rất giống một cuộc hôn nhân chính trị. Cô có cảm giác phiền muộn, không nói nên lời.
Thôi, dù sao đó cũng chẳng phải là chuyện của mình.
“Tôi muốn hỏi, anh chừng nào mới trở về Trung Quốc xử lý cho xong chuyện ở đó?”
“Anh cũng không biết, đại khái khoảng 1 tháng nữa, đã nhớ nhà rồi sao, anh có thể đưa mẹ em sang đây.”
“Thôi đi, không cần, tôi chỉ muốn biết lúc nào thì có thể kết thúc nhiệm vụ, những chuyện này của các anh làm người ta không thể tin được. Có lẽ Vũ Văn Thành nói đúng, tôi không thích hợp làm cảnh sát.” Nói chuyện này, mắt Diệp Hân Đồng thoáng một tia bi thương.
“Em rất thích hợp. Nếu em ở Hàn Quốc, nhất định sẽ có nhiều huy chương, chỉ cần hành động đỡ cho anh một nhát dao đã là vinh dự chí cao vô thượng rồi.” Mặc Tử Hiên cầm tay Diệp Hân Đồng, nghiêm túc xác nhận.
Diệp Hân Đồng cười mỉm, rụt tay lại. “Ý anh là tôi là một lá chắn thịt rất thích hợp, vì tôi có nhiều thịt phải không?”
Mặc Tử Hiên thích khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng đột nhiên xúc động, thật lòng: “Anh thích thịt của em.”
Diệp Hân Đồng sửng sốt, khẽ nhíu mày: “Đừng có đùa cợt kiểu đó. Anh đã có vị hôn thê rồi đấy.”
“Cho nên em hối hận đã trao thân cho anh ư?” Mặc Tử Hiên càng nghiêm túc hơn.
“ Bây giờ tôi cũng cảm thấy hồ đồ, làm sao lại xảy ra quan hệ đó với anh? Cảm giác mình như một tiểu tam hèn hạ vô sỉ. Cho nên đừng chơi trò mập mờ đó với tôi nữa.” Diệp Hân Đồng đặt cái thìa xuống.
Cô đứng lên “Tôi no rồi. Anh đã đồng ý, chỉ cần tôi ở lại, thỏa thuận sẽ bị hủy bỏ, quá khứ cứ xem như là ngoài ý muốn.”
Tâm trạng phụ nữ cứ như khí trời tháng 6, nắng mưa bất chợt.
Diệp Hân Đồng xoay người, tâm trạng không tốt đi một mạch ra khỏi phòng Mặc Tử Hiên. Cách cửa một đoạn liếc mắt nhìn lại, Mặc Tử Hiên không đi theo.
Cô không nghĩ ra, tại sao lại lên giường với Mặc Tử Hiên, biết rõ ràng hắn là một kẻ phong lưu, biết rõ ràng hắn vô tâm với phụ nữ, chẳng lẽ mình bị Vũ Văn Thành kích thích, hay là bản thân mình khao khát được yêu.