Kết thúc bữa cơm, Cổ Phi nhìn về phía Mặc Tử Hiên, nhắc nhở anh nói chuyện hôn lễ, Mặc Tử Hiên cúi đầu làm bộ không nhìn thấy.
Cổ Phi cùng Kim Lệ Châu đều chờ đợi.
Nhưng Mặc Tử Hiên vô cùng bình tĩnh, giống như không hề thấy ám hiệu của họ, bưng ly rượu lên, nở nụ cười tà mị, phản bội rồi làm một hơi cạn sạch.
Cổ Phi phiền não dùng ánh mắt cảnh cáo anh nên nói ra thì hơn.
Nhưng, Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn bà, dựa lưng vào ghế, mặc kệ bà căng thẳng.
“Hoàng thượng, Hiên nhà chúng tôi có chuyện muốn công bố trong bữa tiệc hôm nay.” Cổ Phi mỉm cười hiền từ, lần nữa đưa Mặc Tử Hiên ra trước mũi nhọn không có đường lùi.
“À, chuyện gì vậy? Chắc là chuyện tốt?” Lý trí vương hiền từ nhìn về phía Mặc Tử Hiên.
Diệp Hân Đồng không hoàn toàn hiểu hết những gì họ nói. Nhưng nhìn tất cả mọi người đều đang hướng về Mặc Tử Hiên, sắc mặt hắn lại có vẻ kỳ cục.
Mặc Tử Hiên đặt tay lên tay Kim Lệ Châu, lạnh nhạt nhìn Lý Trí vương “Con có một thỉnh cầu.”
Kim Lệ Châu cùng Cổ Phi nhìn nhau cười.
Mặc Tử Hiên nhếch khóe miệng, nụ cười của anh bất kể ở góc độ nào cũng đều hoàn mỹ không tì vết, nhưng trong lòng Diệp Hân Đồng lại không cảm thấy thé, nụ cười này của anh khẳng định là ó chuyện gì không ổn.
“Thời gian rời Hàn cung sang Trung Quốc, thấy rất nhiều người thân, bạn bè cũng cùng nhau đi du lịch, có thể vui vẻ giải trí, gia tăng tình cảm, con muốn cùng Lee Yul đi du lịch một thời gian ngắn, hẹn xong bạn bè sẽ lên đường.”
Kim Lệ Châu không giấu được thất vọng, điểm đạm đáng yêu nhìn Mặc Tử Hiên.
Cổ Phi sắc mặt xanh mét.
Lý Trí vương do dự.
“Con cũng muốn đi, đã lâu rồi không được đi du lịch với anh, nói vậy chắc cảnh ở đó rất đẹp.” Lee Yul nhẹ nhàng nói.
Lý Trí vương nhìn Lee Yul với ánh mắt vô cùng hiền từ.
“Được, vừa đúng ngày mai là thứ 7, vậy hai ngày cuối tuần đi, lịch trình giao cho Mặc Tử Hiên sắp xếp.”
…………………………………
Sau bữa tiệc, Kim Lệ Châu được cảnh vệ hộ tống về nhà.
Vừa về tới Nguyệt Hàng Hành cung, Cổ Phi vung một cái tát “Con nên nói cái gì không phải không biết chứ?”
Sắc mặt Cổ phi rất khó coi, Diệp Hân Đồng đứng ở cửa hơi kinh ngạc, theo bản năng, cô xoay người đi ra khỏi cửa.
Mặc Tử Hiên không hề xấu hổ, con mắt thâm đen bướng bỉnh lỳ lợm có chút uể oải.
“Chẳng phải con đã nói sẽ theo ý mọi người ư, tại sao lại không tôn trọng con, để Diệp Hân Đồng đến bữa tiệc mà không được sự đồng ý của con.”
Cổ Phi tức giận mặt xanh mét.
Diệp Hân Đồng nghe được tên mình được phát âm bằng tiếng Hàn, cô thò đầu vào, quan sát xem rốt cuộc là tình huống gì/
Không khí giữa bọn họ không có vẻ gì tốt.
Đột nhiên Mặc Tử Hiên xoay người kéo Diệp Hân Đồng đang thập thò ở cửa đi ra ngoài.
“Này, anh làm gì thế? Buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng giãy giụa quay đầu lại nhìn sắc mặt Cổ Phi, bà tức sắp phát nổ rồi, không biết vì sao, Diệp Hân Đồng cảm thấy họ cãi nhau là vì cô.
Mặc Tử Hiên kéo cô lên xe, tự lái đi, phóng ra khỏi Hàn cung.
Sắc mặt anh không tốt, Diệp Hân Đồng nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Anh tức giận cũng không cần kéo tôi theo chứ? Tôi không phải cái đệm lưng của anh.”
Mặc Tử Hiên không nói gì, vẫn nhìn về phía trước.
Diệp Hân Đồng cau mày suy nghĩ, dừng một chút, nghi ngờ hỏi: “Trên bàn cơm mọi người nói gì vậy? Xem ra ở đó có sóng ngầm mãnh liệt.”
“Không có gì, chỉ nói ngày mai cùng ra ngoài chơi.” Mặc Tử Hiên giọng chẳng có gì tốt, cúi đầu, hỏ CD vào ổ.
Diệp Hân Đồng cười nhạt: “Chơi á. Anh lừa gạt tôi, nếu đi chơi sao Cổ Phi phải đánh anh, chẳng lẽ anh cưỡng gian Kim Lệ Châu mà không nhận?”
Mặc Tử Hiên không nhịn được sự thẳng thắn của Diệp Hân Đồng, cười khổ: “Trí tưởng tượng của cô thật phong phú, tôi cũng cần phải dùng sức mạnh với người khác sao?”
“Anh không cần dùng sức mạnh, chỉ cần nói lời ngon ngọt là có người lên giường với anh, sau đó phủi mông chạy, làm tình với anh cũng chỉ như ăn cơm, thế nào mấy ngày nay nếm sơn hào hải vị, chắc mùi vị cũng không tệ?” Diệp Hân Đồng đùa cợt.
Mặc Tử Hiên phát hiện miệng lưỡi lưu loát của mình không phản bác được, đột ngột dừng xe ven đường, cởi dây an toàn, quay đầu nghiêm túc chăm chăm nhìn Diệp Hân Đồng.
“Vậy thì anh và em lên giường, có phải là lừa em không?”
Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ, nhắc tới cô làm gì, cô nghĩ lại không giải thích nổi, như bị quỷ nhập vào người: “Tôi khác với họ”
“Phải, không giống nhau, cho nên, em đã cho anh rất nhiều dư vị, có hứng thú đi hô mưa gọi gió không, anh còn rất nhiều kỹ xảo chưa kịp phát huy.” Mặc Tử Hiên nói như trút giận, bình thường đã cợt nhả.
Diệp Hân Đồng cảm thấy tâm trạng anh hôm nay không tốt, cô không thể tức giận, chỉ nặng nề hỏi: “Anh hôm nay rốt cuộc sao vậy?”
Mặc Tử Hiên đột nhiên ôm chặt Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng giật mình, lấy tay chống ngực anh phản đối.
“Một lúc thôi, chỉ một lúc là được rồi.” Mặc Tử Hiên thì thầm.
Diệp Hân Đồng buông lỏng tay.
Mặc Tử Hiên ôm Diệp Hân Đồng, nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của cô.
Rất lâu sau, anh buông cô ra, có chút mệt mỏi.
“Hỏi em một câu.” Bộ dạng anh rất chăm chú, không khí trở nên nặng nề.
“Cái gì?” Diệp Hân Đồng bất giác cảm thấy căng thẳng.
“Nếu anh cho em quyền lợi của thê tử, nhưng không cho em danh phận đó, em có đi theo anh không?”
Phụt! Quả nhiên, câu hỏi của anh làm cô hộc máu.
Diệp Hân Đồng nở một nụ cười giễu cợt: “Anh không có não à, cho tôi làm thê tử của anh tôi còn chưa muốn huống hồ là tiểu tam, nhanh nhanh trở về đi, anh ăn tối rồi, tôi còn chưa ăn.”
“Khụ khụ” Mặc Tử Hiên hắng giọng “Nếu câu trả lời của em là như vậy, anh cũng không còn gì phải nghĩ ngợi rối rắm nữa.”
“Anh rối rắm cái gì? Có liên quan đến việc hôm nay Cổ Phi đánh anh sao?” Diệp Hân Đồng hỏi với vẻ vô tội.
Mặc Tử Hiên liếc nhẹ cô, khởi động xe, nhanh chóng dừng ở một quán ven đường.