Lý Trí vương đang cười nói tán gẫu với Thái Hậu. Trên bàn ăn, Kim Lệ Châu cũng đến, bọn họ ai cũng trang điểm xinh đẹp, trang phục lộng lẫy.
Mặc Tử Hiên chào Lý trí vương rồi ngồi xuống, họ ngồi bên cạnh Kim Lệ Châu, đối diện Lee Yul.
“Khụ khụ” Sắc mặc Lee Yul không được tốt, liên tục ho khan.
“Xem ra đi chơi 2 ngày, không ngờ điện hạ của chúng ta đã ngã bệnh rồi sao.” Thái Hậu quan tâm hỏi. Bà nói tiếng Hàn, Diệp Hân Đồng không hiểu gì, ngồi nghiêm chỉnh, không lên tiếng.
“Nhưng con thấy rất ý nghĩa. Cảm ơn Mặc Tử Hiên đã tổ chức cuộc vui này.” Lee Yul ho xong, nói bằng tiếng Trung.
“À, xem ra chỉ có ta không biết đi chơi rất lý thú.” Thái hậu rất có hứng nói bằng tiếng Trung.
Mỗi lúc như thế này, Diệp Hân Đồng đặc biệt cảm ơn Lee Yul, hiểu bọn họ đang nói gì, không khiến cô rơi vào cảnh túng lúng và nhàm chán.
Cô mỉm cười với Lee Yul, cậu ta lại không nhịn được tiếp tục ho.
Hắn ho là vì rơi xuống biển với cô sao? Diệp Hân Đồng nghe tiếng ho cô đơn của hắng có chút đau lòng.
Đỡ một chút, Lee Yul lại mỉm cười nói với Thái Hậu: “Ở cuộc du lịch ngắn này, con cảm thấy lòng người rất đáng quý, một chút tình cảm tốt đẹp khiến con bớt cảm thấy cô đơn.”
Nghe thấy hai chữ cô đơn, sắc mặt Lý Trí vương không được tốt lắm.
Diệp Hân Đồng cúi đầu? Hắn đang nói cô sao? Cô có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu quý quá phát sợ). Nhưng hắn giải thích có vẻ kỳ cục.
“Ha ha ha, Lee Yul đã tìm được tình yêu sao?” Thái Hậu nghi ngờ nở nụ cười hiền hậu.
Phụt, Diệp Hân Đồng thiếu chút nữa hộc máu.
“Là tình bạn ạ!” Diệp Hân Đồng kích động nói.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Hân Đồng, tự nhiên cô nói có vẻ đường đột, Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng, trong mắt đầy tức giận và mang ý cảnh cáo.
Bộ dạng đó của anh làm cô giật mình, cô chỉ nói có một câu, có cần thiết phải nghiêm trọng đến thế không?
Thôi thì cô im miệng đi. Diệp Hân Đồng lúng túng cúi đầu, loại tiệc tùng thế này chỉ tổ làm người ta đau dạ dày.
Lee Yul dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng nói tiếp: “Người kia có thể chủ động tiếp nhận người cô đơn như con, không ngần ngại nhận quà tặng của con, không để ý người khác nghĩ gì đến gần con, luôn đồng cảm khi tiếp xúc với con, trong lúc nguy cấp càng không để ý đến sự an nguy của bản thân mà cứu con, khiến con có cảm giác được coi trọng, được quan tâm như thế, sau hai mươi mấy năm, cuối cùng con đã biết được cái gì là quý giá.”
Hắn càng nói, sắc mặt Mặc Tử Hiên càng tệ, thở phì phò nhìn Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng cảm thấy cái ánh mắt nóng rẫy kia sắp nướng cháy cô, len lén liếc nhìn Lee Yul, cô nào có tốt như vậy, hắn nói như thể cô vĩ đại lắm.
“khụ khụ” Lee Yul nói xong tiếp tục ho.
“Đứa bé của ta đã trưởng thành rồi. Ta thật sự đã sơ sót, với số tuổi của con, đáng lẽ ta nên sắp đặt chuyện hôn sự rồi.” Lý trí vương đột nhiên nói nghiêm trọng.
Thái Hậu cũng gật đầu.
“Con không cần. Con không chấp nhận bất kỳ hôn sự nào mà Hoàng thất sắp đặt, trong Hàn cung vắng lạnh đã đủ phiền muộn rồi, nếu hôn nhân cũng bị định đoạt, thì Hàn cung chẳng còn lý do gì để giữ con lại nữa.” Lee Yul ưu thương thẳng thắn nói.
Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Lee Yul, hắn quá kích động rồi, vì tình yêu tự do mà bác bỏ ngay trước mặt Lý Trí vương, Diệp Hân Đồng thích thú với bộ dạng kiên quyết đó của hắn, dũng khí này hoàn toàn ngược với bề ngoài của hắn.
“Nói hay quá.” Diệp Hân Đồng nở nụ cười, khẽ tru mỏ reo lên.
“Á” Vừa tru xong chân cô đã bị Mặc Tử Hiên đạp mạng cho một phát, trong không khí nặng nề phát ra một tiếng kêu to.
Cô lên tiếng để giảm bớt sự xấu hổ.
Khi tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, Lee Yul đột nhiên vui vẻ cười, nói tiếp “Ở đâu có cô thì ở đó không có sự ngột ngạt, cô có năng lực biến sự mục nát thành thần kỳ. Luôn khiến cho người ta phải cười.”
Thái Hậu nghi ngờ hỏi tiếp: “Vậy ý con là cái người đến gần con, quan tâm đến con, thương cảm con là cảnh vệ Diệp hả?”
Diệp Hân Đồng kinh hoàng, cô không thích bị chú ý nhé. Cô nóng vội giải thích: “Không phải, không phải tôi ạ, tôi làm tất cả chỉ là trách nhiệm của một cảnh vệ thôi.”
Thái Hậu càng thêm nghi ngờ, nhìn Lý Trí vương đang thâm trầm. Hai người liếc nhau một cái, ý vị sâu xa.
“Khụ khụ khụ” Lee Yul lại bắt đầu ho.
“Con ở trong chuyến đi này cũng rất có cảm xúc.” Kim Lệ Châu đột nhiên lên tiếng thu hút tầm mắt của mọi người.
“Con nói xem nào.” Thái hậu rất có hứng thú, người lớn tuổi thường cảm thấy nhàn chán, lúc tụ hội thích trò bát quái.
Kim Lệ Châu dịu dàng cười một tiếng, ngọt ngào khéo léo.
“Trong chuyến du lịch này con rốt cuộc đã hiểu ra một vấn đề mà trước đó đã rất đau đầu, lòng người một khi đã rời xa, không thể nào cân nhắc, có những thứ không thể cầu toàn, nếu nghĩ thoáng một chút, buông bỏ thì có lẽ sẽ được nhiều hơn.”
Cô nói rất chung chung, nhưng người hiểu nội tình sẽ biết cô đang nói chuyện giữa cô với Lee Yul, xem ra cô đã hoàn toàn muốn rời bỏ Lee Yul rồi.
Thái Hậu cái hiểu cái không, đưa mắt nhìn Mặc Tử Hiên, cười nhẹ: “Lần này con tổ chức, con lại bị thương nặng nhất, rốt cuộc có cảm xúc thế nào?”
Mặc Tử Hiên cười tà mị, dùng giọng nói vui vẻ nhẹ nhõm nói: “Bà ngoại, con thân tại Tào doanh, tâm tại Hán (thân thể để một nơi, đầu óc để một nẻo), luôn nghĩ sao bà ngoại không có tới cho nên mới bị trật chân.
“Ha ha ha ha” Sự tinh nghịch của anh làm Thái Hậu cười không ngớt “Vậy có tin đồi gì thú vị không?”
“Tin đồn thú vị ạ? Có người tự mình đa tình, có người lại có chút thiện cảm, cũng có người có chút nhớ nhung mơ mộng, rốt cuộc con được xem cả vở tuồng, hôm nào sẽ đến nói rõ với bà ngoại, nói ở đây không tiện.” Mặc Tử Hiên cười hì hì đùa cợt.
“Ha ha ha, được, ăn cơm thôi.” Thái Hậu vừa nói, từng món ăn lần lượt được bê lên.
Cuối cùng cũng được ăn, Diệp Hân Đồng đói muốn chết ròi.
“Thật ra lần này con còn có một thỉnh cầu hơi đặc biệt” Kim Lệ Châu dịu dàng nói.
Diệp Hân Đồng nhìn cô, đến lúc ăn rồi vẫn còn nói, mấy người này không thấy đói à?
“Nói đi.” Lý trí vương hiền hậu gật đầu.
Diệp Hân Đồng mặc kệ họ làm ra vẻ nho nhã, cô cứ ăn đã.
“Lần này đi du lịch, con phát hiện một người rất thú vị, con muốn làm bạn của cô ấy, thứ sáu tới con có tổ chức một buổi tụ họp, con hi vọng cô ấy sẽ tới tham gia.”
Diệp Hân Đồng nhìn lại Kim Lệ Châu, cô ta muốn gì đây? Nghĩ làm thế thì cô sẽ đến buổi tụ tập này sao? Cô cũng không cảm thấy có thể có quan hệ như vậy với cô ta.
“Con nói cảnh vệ Diệp sao?” Thái Hậu kinh ngạc nói.
“Vâng, con rất có thành ý muốn mời, ngày đó Lee Yul, Mặc Tử Hiên cũng đến, chính là ăn mừng con tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật điện ảnh”
“Không cần phải cố ý mời, cô ấy là cảnh vệ của anh, tiệc chúc mừng em anh nhất định sẽ tham gia, cô ấy cũng sẽ đến cùng thôi.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười kỳ quái, có chút hả hê cảnh cáo Kim Lệ Châu.
Kim Lệ Châu cúi đầu cười yếu ớt, bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt, móng tay bập cả vào thịt.
Yoon Jin cười hì hì ăn cơm, cô chờ đợi xem kịch vui.
Trên đường trở về, Diệp Hân Đồng ngồi ở ghế lái phụ, Kim Lệ Châu và Mặc Tử Hiên ngồi đằng sau, hai người đều không nói gì, sắc mặt cũng tệ, như thể có khoảng cách giữa nam với nữ.
Diệp Hân Đồng nhìn họ qua gương chiếu hậu, cái không khí lạnh đến rùng mình khiến cô cũng cảm thấy rét.
Cô thuận tay tăng nhiệt độ trong xe.
Đến nhà Kim Lệ Châu, cô xuống xe, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng, cũng không thèm quay đầu lại, bộ dạng có thể thấy rõ là tức giận mà không nói.
Mặc Tử Hiên cũng chẳng nói gì, nói với lái xe đi thẳng về Nguyệt Hàng Hành cung.
Vừa về đến cung, Mặc Tử Hiên liền xoay người, lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng, tức giận giơ tay ra “Đưa quà Lee Yul cho cô ra đây.”