Diệp Hân Đồng ném cái hộp trên giường, mệt mỏi bò xuống, lúc này còn ai tới tìm cô a!
Diệp Hân Đồng nghi ngờ ra mở cửa, lại thấy Kim Lệ Châu đang cười ngọt ngào đứng bên ngoài.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô cảm thấy chẳng có gì để nói với cô ta.
“Không mời tôi vào sao?” Kim Lệ Châu cười hết sức thân thiện, lịch sự cao quý.
“À” Diệp Hân Đồng lập tức cung kính nhường lối.
Kim Lệ Châu vào nhà, liếc mắt một cái thấy ngay cái hộp, mắt cô lóe lên một tia tối tăm, cầm cái hộp lên, mở ra.
Thấy viên hắc trân châu bên trong, tâm tình cô bất ổn, lộ rõ ánh mắt ghen ghét. Nhưng rồi cô hít sâu một hơi, ngụy trang bằng khuôn mặt tươi cười, nhưng cái khuôn mặt này rất khó coi, bởi vì hô hấp của cô không thể nào bình tĩnh được.
“Cái dây chuyền này đẹp quá, là của Diệp Hân Đồng tiểu thư sao?” Cô quay lưng về phía Diệp Hân Đồng hỏi, cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận.
Sợi dây chuyền quý giá này nếu không phải Mặc Tử Hiên thì là Lee Yul đưa, mà cả hai người đều là người đàn ông cô quan tâm, một người cô yêu, còn một người cô nghĩ là sẽ vĩnh viễn yêu cô.
“Hả? À”
“Pặp” Kim Lệ Châu đóng cái hộp, quay lại, nở nụ cười ưu nhã “Là thế này, thứ 6 tuần sau, có một cuộc tụ tập ở nhà tôi, tôi muốn mời cô đến.”
“Tôi ư? Tôi không đi được, thứ 6 tuần sau tôi vẫn phải làm việc.”
“Vậy thì chọn lúc cô không phải làm việc đi.” Kim Lệ Châu tiếp tục nở nụ cười mê người.
“Hả?” Diệp Hân Đồng rất nghi ngờ, cô có cảm giác đó là một bữa tiệc Hồng Môn.
“Ý tôi là muốn làm bạn với Diệp Hân Đồng tiểu thư, cho nên muốn tổ chức một cuộc tụ tập, mời thêm vài người bạn của tôi cho đông vui.” Kim Lệ Châu giải thích.
Làm bạn bè với cô? Diệp Hân Đồng cảm thấy không thể tin nổi.
“Không cần đâu, tôi là người Trung Quốc, chỉ đến Hàn Quốc làm nhiệm vụ một thời gian rồi sẽ trở về, hơn nữa, chắc khó có cơ hội trở lại Hàn Quốc nữa, tấm lòng của cô tôi xin nhận.”
Kim Lệ Châu quan sát Diệp Hân Đồng, cô gái này mặt ngoài trông ngu ngốc nhưng có vẻ không phải như vậy.
Kim Lệ Châu càng cười tươi hơn “Ý cô là tôi không đủ tư cách làm bạn cô ư?”
“Tôi không có ý đó, Kim tiểu thư là lá ngọc cành vàng, tôi với không tới.” Diệp Hân Đồng khiêm tốn nói.
“Cộc cộc cộc.” Lại có tiếng gõ cửa.
Diệp Hân Đồng căng thẳng trong lòn, cô không muốn Kim Lệ Châu thấy Mặc Tử Hiên hay Lee Yul đến tìm cô, lúc này cô rất muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ.
Kim Lệ Châu mắt đầy hận ý đi ra mở cửa.
Yoon Jin nhìn Kim Lệ Châu kỳ quái sao cô ta lại ở đây. Cô nhíu mày nhìn Diệp Hân Đồng vừa thở phào nhẹ nhõm: “Chắc tôi nên đi”
Kim Lệ Châu thấy đó là Yoon Jin thì hận ý biến mất, đi ra khỏi phòng.
“Sao cô ấy lại tìm đến cô? Muốn hợp tác với cô chèn ép tôi sao?” Yoon Jin đứng ở cửa hỏi Diệp Hân Đồng.
Lúc này Diệp Hân Đồng có cảm giác mình vô cùng bất lực, cuộc đấu tranh giữa những người phụ nữ này quá phức tạp.
“Không phải, là cô ấy định mời tôi đến một cuộc họp mặt, nhưng tôi từ chối.” Diệp Hân Đồng quay vào thu xếp đồ đạc.
“Đó là muốn lôi kéo cô đối phó với tôi. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.” Yoon Jin phẫn hận nhìn hướng Kim Lệ Châu biến mất.
Diệp Hân Đồng thật sự không thể làm gì, họ chẳng qua muốn tranh giành Mặc Tử Hiên, cô thì không muốn, lôi cô vào làm gì.
Lúc đi ra, Kim Lệ Châu kép tay Mặc Tử Hiên vào xe, Yoon Jin cũng chen vào.
Cái cục diện này, cô nên tránh.
Diệp Hân Đồng chờ hai chiếc xe cao cấp chuyển bánh, xe của Lee Yul dừng trước mặt cô, cậu ta dịu dàng nói: “Lên đi”
Diệp Hân Đồng vẫn nhớ vừa rồi hắn quên mình cứu cô, nhưng mà cô lên xe của hắn, sẽ chỉ khiến cho quan hệ trở nên phức tạp. Cô chỉ nhẹ nhàng lễ phép gật đầu, nhưng đi đến chiếc xe phía sau, trèo lên.
Mặc Tử Hiên không ngừng nhìn qua gương chiếu hậu, cười vui vẻ, hài lòng với hành động của Diệp Hân Đồng.
Anh thanh thản dựa vào ghế nghỉ ngơi, mặc cho hai ả trên xe gầm gừ nhau.