Yêu Giả Vi Vương Chương 68: Đến Đây, Lão Chó!

Yêu GiảVi Vương
Tác giả: Yêu Dạ
Q.3 - Chương 68: Đến Đây, Lão Chó!
  
Ads
Tht ra, tin tức sứgiảThiên Châu đến đã sớm được đưa tới, Vân Tử Sam nhn được tin tức truyền tới, đã báo tin cho những nhân vt lớn này. Nàng có một chút tư tâm, muốn cho SứgiảThiên Châu tự tay bắt Tiêu Lãng. Theo tính cách của Tiêu Lãng, hắn nhất định sẽ phản kháng. Đến lúc đó, Tiêu Lãng sẽ chết càng thảm hại hơn.

Hơn nữa nàng cho rằng sứgiảThiên Châu rời khỏi Thần Hồn Thành nhất định sẽ vội vàng đi tới Chiến Vương Triều. Dựa vào tin tức bên Thần Hồn Thành, sứgiảThiên Châu di chuyển với tốc độ nhanh như vy, khẳng định nửa ngày sẽ chạy tới đây, Cho nên Vân Tử Sam không thèm nói cho mọi người biết.



Nàng làm sao ngờđược, sứgiảThiên Châu đi tới lăng mộ trong lòng đất Huyết Vương Triều tìm kiếm trước. Nàng cũng không ngờsức chiến đấu của Tiêu Lãng lại cường hãn như vy. Mọi người hết lần này tới lần khác xem thường hắn, bịhắn đánh tàn hai Chiến Đế, giết chết hai Chiến Đế.

Tông chủ Vũ Tông Vũ Phi Tiên cảm ứng được sứgiảThiên Châu từ phía xa trước tiên. Nhìn mấy thân ảnh giống như tia chớp xuyên qua không gian, hắn lp tức đánh tiếng với mọi người:

- Tất cảxuống quỳ lạy nghênh đón sứgiảThiên Châu!

Mọi người git mình, lp tức nhảy xuống, đứng ở phía sau lưng Vũ Phi Tiên, xếp hàng chỉnh tề, chờđợi mấy người đó đến.

Vèo!

Chỉtrong chốc lát, mấy bóng người xuyên không đến. Ẩn đế còn bịmột người mặc áo giáp hộ vệ dùng một tay kéo theo.

Vũ Phi Tiên thoáng nhìn thấy vy, lp tức đặt Tiêu Lãng sang một bên, quỳ một gối xuống. Đám người phía sau đều quỳ xuống theo. Ngay cảVân Phi Dương vừa tỉnh lại, sắc mặt vô cùng khó nhìn cũng không có cách nào, đành quỳ theo, cung kính hô lớn:

- Cung nghênh năm vịđại nhân!

Ba hộ vệ trầm mặc đứng sừng sững trên không trung. Vịtiểu thư xinh đẹp lạnh lùng ngạo nghễ, thản nhiên quét mắt nhìn mọi người một lượt không nói gì. Một lão già mặt nhăn như vỏ cây mở miệng nói:

- Ai đó? Tiêu Lãng ở đâu?

Vũ Phi Tiên vội vàng chỉvào Tiêu Lãng đã bịngất nằm trên mặt đất phía trước nói:

- Bẩm đại nhân, Tiêu Lãng ở đây. Chúng ta vừa mới bắt được. Hắn còn giết chết mấy Chiến Đế!

- Ừm?

Lão già nhìn lướt qua Tiêu Lãng đang nằm trên mặt đất có phần kinh ngạc. Ngay cảvịtiểu thư xinh đẹp cũng lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì các nàng cũng nhìn thấy thi thểtrên mặt đất và dấu vết chiến đấu còn lưu lại. Vịtiểu thư xinh đẹp nghi hoặc nhìn lão già nói:

- Hắc Nha, người này còn chưa tới hai mươi tuổi đúng không? Tại vực diện Thần Hồn này, Chiến Đế gần như chính là thực lực Chúng Sinh bát trọng. Nói như vy... Thiếu niên này mới chừng ấy tuổi đã đạt được Chúng Sinh Cảnh bát trọng sao?

Lão già được tiểu thư xinh đẹp gọi là Hắc Nha gt đầu nói:

- Kỳ tiểu thư, đúng là như vy. Không ngờđược một vực diện Thần Hồn nho nhỏ này còn có thểxuất hiện một thiên tài như vy?

Ánh mắt Kỳ tiểu thư lạnh lùng nhìn xuống, xoa xoa bộ lông của con thú nhỏ màu đen đang ôm trong lòng, hừ lạnh nói:

- Già Linh là một phế vt, chết đáng đời! Lần trước một hàn băng ngọc thểphải chờđến hai mươi tuổi mới phát hiện. Lần này lại bỏ qua một thiên tài, đáng chết! Hắc Nha, ngươi đi hỏi hỏi tình huống xem thế nào!

- Vâng, Kỳ tiểu thư! truyện copy từ tunghoanh.com nguồn tunghoanh.com

Hắc Nha nhếch miệng mỉm cười. Chỉcó điều, bởi trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, cười lên còn khó coi hơn cảkhóc. Hắn bay xuống, một tay nắm lấy Tiêu Lãng. Trong tay hắn phun ra một luồng khí lưu giống như sương trắng, tiến vào thân thểTiêu Lãng, tùy tiện kiểm tra. Trên mặt hắn lộ vẻ hiểu ra. Hắn nhìn Kỳ tiểu thư đang ở trên không trung nói:

- Tiểu thư, người này tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, hơn nữa đã tu luyện đến cảnh giới tầng thứhai. Chẳng trách thực lực đạt được Chúng Sinh cảnh bát trọng!

- Chiến kỹ Thiên Ma? Hừ, đó chính là một tên phế nhân!

Sự tò mò trong mắt của Kỳ tiểu thư biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.

Khí lưu màu trắng trong tay Hắc Nha tiếp tục tràn vào trong thân thểTiêu Lãng. Thương thế trên người Tiêu Lãng lại nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thểthấy được.

Hắc Nha tiếp tục mượn khí lưu tra xét thân thểTiêu Lãng.

Đột nhiên khí lưu trong tay của hắn dừng lại. Hắn cau mày nghi hoặc nói:

- Ồ... Thần hồn của tiểu tử này rất quỷ dị. Ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói về thần hồn này?

Vũ Phi Tiên ở bên cạnh lp tức nở nụ cười nịnh nọt, dè dặt tiếp lời:

- Đại nhân, thần hồn của tiểu tử này thực sự rất quỷ dị, có thểnuốt chửng máu thịt của võ giả, còn có thểnuốt chửng được thần hồn. Vừa nãy ngay cảthần hồn Thánh Giai của hoàng đế Chiến Vương Triều Vân Phi Dương cũng bịnó cắn nuốt hơn nửa. Hai Chiến Đế cũng bịthần hồn của hắn giết chết. Còn nữa, thần hồn của hắn có thểtrong nháy mắt trịtốt thương thế của hắn. Bằng không chúng ta đã sớm bắt được hắn!

- Sao?

Trong mắt Hắc Nha bắn ra hai đạo tinh quang. Vũ Phi Tiên sợ hãi, lp tức kinh hoàng quỳ xuống lạy. Mắt Hắc Nha lóe sáng mấy lần, đột nhiên lại nhếch miệng nở nụ cười, nhìn Kỳ tiểu thư trên không trung nói:

- Chúc mừng tiểu thư. Thần hồn của người này lại là loại thần hồn đặc biệt. Ít nhất cũng vượt qua Thánh Giai. Đợi lát nữa có thểcó bù đắp lớn cho Tiểu Nhung Nhng!

Vẻ mặt của Kỳ tiểu thư hết sức vui vẻ, khẽ vuốt con thú nhỏ trong tay, nở nụ cười:

- Khanh khách, không uổng công ta tới vực diện Thần Hồn lần này! Tiểu Nhung Nhung, đợi lát nữa cho ngươi tẩm bổ một chút.

- Chít chít!

Con thú nhỏ nhất thời trở nên hưng phấn. Đầu lưỡi màu phấn hồng liên tục liếm tay của Kỳ tiểu thư, lộ vẻ lấy lòng.

Hắc Nha không nói nữa, tiếp tục khống chế khí lưu màu trắng bên trong cơ thểtràn vào trong thân thểTiêu Lãng. Chỉmột lát sau những vết thương trên thân thểTiêu Lãng hoàn toàn khép miệng. Hắn cũng chm rãi tỉnh táo lại.

- A...

Tiêu Lãng nhìn thấy mình bịmột người xa lạchộp trong tay, nhất thời vn dụng chiến kỹ Thiên Ma, đánh tới một quyền.

Nắm đấm này của hắn đủ khiến một Chiến Hoàng đỉnh phong trọng thương, lại bịHắc Nha dùng một tay nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó nhẹ nhàng xoay một cái. Xương tay của Tiêu Lãng nhất thời vỡ nát.

Tay còn lại của Hắc Nha chợt lóe lên khí lưu màu trắng. Thân thểTiêu Lãng nhất thời xụi lơ xuống, cảngười không có chút sức lực nào!

Cặp mắt lạnh lẽo của Hắc Nha nhìn chăm chú vào Tiêu Lãng, lạnh lùng khẽ nói:

- Ta hỏi, ngươi đáp! Nếu có nửa câu che giấu, lão phu sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Những người ngươi quen biết, người nhà của ngươi, tất cảđều phải chết! Thm chí... nếu như lão phu khó chịu, tất cảmọi người trong vực diện Thần Hồn này đều phải chết, hiểu chưa?

Tiêu Lãng bịđôi mắt này nhìn chăm chú vào, cảm giác ở sâu trong linh hồn đều có hàn ý dâng lên. Hắn không hoài nghi chút nào đối với năng lực và quyết tâm của người này. Nhưng khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Nói cách khác, chỉcần ta phối hợp, ngươi có thểbảo vệ người của ta không chết?

Răng rắc!

Tay Hắc Nha nắm lấy vai Tiêu Lãng đột nhiên dùng sức, dễ dàng bóp nát bảvai của hắn. Hắc Nha dùng giọng nói càng lạnh lẽo hơn nói:

- Ngươi không có tư cách ra điều kiện với lão phu. Ngươi có tin, lão phu có trăm biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết hay không?

Thân thểTiêu Lãng đau đến mức chết lặng. Ngày hôm nay hắn đã chịu nhiều vết thương. Ánh mắt hắn vn nhìn chằm chằm vào Hắc Nha, nụ cười nhạt trên khóe miệng không biến mất. Sau khi hít sâu một hơi, hắn đột nhiên rống lên:

- Đến đi, lão chó! Có thủ đoạn gì cứsử dụng ra. Nếu như gia gia ngươi cầu xin tha thứdù chỉnửa câu, thì không phải là hảo hán!

Hắn không biết lão già này là ai, nhưng hắn biết người này vô cùng cường đại. Ngay cảTông chủ Vũ Tông cũng phải quỳ trước hắn, vy hắn có thểkhông cường đại được sao?

Người này mở miệng ngm miệng đều nói sẽ khiến đại lục Thần Hồn diệt thế, hắn nói chuyện lãnh huyết vô tình đến cực điểm. Nếu không có cách nào bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ, vì sao phải hắn phải nói chuyện cẩn thn với lão làm gì?

Khí thế trên người Hắc Nha đột nhiên trút xuống.

Tông chủ Vũ Tông và một đám Chiến Đế, đám người Vân Tử Sam ở bên cạnh đều bịđánh bay ra ngoài. Cỗ khí tức này vô cùng khổng lồ, khiến Tiêu Lãng cũng cảm giác dường như trong khoảng khắc thân thểmình sẽ biến thành tro bụi vy. Thân thểhắn thoáng run lên, vn cắn răng nhìn chằm chằm vào lão già kia.

Hai người giống như hai con lừa cứng đầu, mắt to nhìn chằm chằm vào mắt nhỏ, đều không cam lòng yếu thế. Trong mắt lộ ra hàn quang, giống như hai con sư tử đối mặt, lộ ra hung quang.

- Được rồi, ngươi thắng!

Chỉmột lát sau, Hắc Nha lại vô cùng quỷ dịthu lại khí thế, hờhững nói:

- Chỉcần ngươi phối hợp, ta có thểbảo đảm người nhà của ngươi người không chết!

Tiêu Lãng nhắm mắt lại, lại hít sâu vài hơi, nhếch miệng cười nói:

- Như vy mới đúng chứ, mọi người cùng tốt mới tht sự tốt. Lão chó nhà ngươi vn tính là thức thời!

Nguồn: tunghoanh.com/yeu-gia-vi-vuong/quyen-3-chuong-68-S5nbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận