Thư phòng.
Thay vì nói đây là thư phòng, nên nói là thư viện thì thích hợp hơn, chừng 2, 3 trăm cái giá sách dựng đứng. Mùi mực in thơm ngát bao phủ căn phòng, cửa sổ sát đất khổng lồ bị một mảnh lụa mỏng trắng tinh che chắn, có một khe hở khiến ngọn gió len vào tạo cho người ta cảm giác mát mẻ như gió đêm mùa thu. Tấm lụa trắng lay động trong gió, trời chiều mờ nhạt biến nơi này thành màu vàng mờ ảo.
1 chiếc ghế nhung khắc hoa màu đỏ sậm đặt trước một loạt giá sách cổ, đôi giày công chúa vứt bỏ trên mặt đất, đôi tất đính đường viền hoa màu trắng ôm lấy mắt cá chân trắng mịn. Một đường nhìn lên trên, chiếc váy màu xanh bạc hà được buộc lại bằng hai sợi dây có quả cầu nhung nho nhỏ, nó thay thế thắt lưng thắt bờ eo mảnh khảnh của chủ nhân, trang phục này thật đơn giản nhưng lại rất nguy hiểm, chỉ cần có người kéo ra nút buộc quả cầu nhung, chiếc váy sẽ tuột khỏi thân ngay lập tức.
Cổ áo và cổ tay áo màu trà cũng được thiết kế nút buộc như váy, hai sợi dây thắt thành nơ con bướm ở cần cổ và cổ tay, ngồi đó là nụ hoa sắp nở : Tống Nhân Dụ. Cô đạp vào ghế dựa, nhón mũi chân, tìm kiếm đến hoa cả mắt những dấu vết có liên quan tới "Bích tộc".
Nếu như Tống Đạt Cơ nói đúng, như vậy ít ra cũng có chút manh mối ghi lại chứ. Trừ phi hắn dối gạt cô!
Nhưng mà, hắn cần gì phải nói dối a?!
Tựa như một cuộn len sợi tìm không thấy đầu dây, Nhân Dụ bị thị thị phi phi này nọ nghi ngờ khiến tâm cô không ngừng rối tung, sinh hoạt của cô đã bị phá vỡ triệt để, cùng các vị ca ca quan hệ hỗn loạn làm cô lúc nào cũng sống trong nước sôi lửa bỏng. Cô phải ứng phó từng con dã thú đến kỳ, thân thể non nớt chịu đủ sự hành hạ, 1 người so với 1 người còn cường hãn hơn, 1 cái so với 1 cái còn khổng lồ hơn, bây giờ cô không bị đùa bỡn đến chết thì quả thực là kỳ tích. Hoặc là giống như Tống Đạt Cơ từng nói €€€€ cô có được đặc tính khỏe mạnh của "Bích tộc", cho nên có thể chịu đựng các ca ca đòi hỏi không chừng mực?!
Như vậy cuối cùng là hạnh phuc hay bất hạnh đây?
Lật qua 1 bản lại 1 bản cổ văn thư "Chi, hồ, giả, dã", bị văn ngôn khó hiểu làm cho đau cả đầu, nhiều sách như vậy tìm thế nào a? xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
"Chao ôi!" Cần cổ cô sắp gãy rồi, nhụt chí ngồi xuống ghế, cô duỗi tay xoa xoa cổ, nâng đôi chân nhỏ không đi giày gác lên một cái giá sách, gãi gãi cái đầu nhỏ hôm nay túm 2 búi tóc, cô nghĩ cứ tiếp tục căn bản tốn công vô ích. Không nói đến nơi này đọc xong mấy vạn quyển sách cần rất nhiều thời gian, mà cổ văn chưa đọc đã thấy nhức đầu, tùy tiện lật 2 trang mà chẳng hiểu gì.
Không có cách nào sao?
Chán nản cuộn tròn trên ghế, ngón tay đùa nghịch trang sách ố vàng, khu khu khu, một lần không cẩn thận làm rơi quyển sách cổ lâu đời. trang giấy cũ nát mềm nhũn tưởng chừng động nhẹ đã nát tươm ra rồi, lại còn nhiều nếp nhăn tản mát ra mùi nấm mốc. Cô đưa 2 ngón tay cầm nó muốn để lại chỗ cũ, lại không nghĩ 1 tấm hình trượt ra từ trong khe hở.
1 người đàn ông trung niên anh tuấn vây quanh bên cạnh là sáu vị giai nhân xinh đẹp tuyệt trần, trong đó có 1 khuôn mặt non nớt rất quen thuộc €€€€ "Mẹ?!"
Người đàn ông trung niên kia liếc một cái đã biết đây là Tống Đạt Cơ, mà nhìn mẹ cô cùng lắm mới 15, 16 tuổi, sao lại chụp ảnh cùng Tống Đạt Cơ? Bọn họ không phải quen biết nhau khi mẹ mang thai cô sao? 5 vị mỹ nữ kia là ai? Hình dáng bọn họ có vài nét giống các vị thiếu gia, không lẽ là mẹ của bọn họ? …
Trong phút chốc, vấn đề này như bom nổ tung, đầu óc Tống Nhân Dụ thậm chí không có cách suy nghĩ, cô lâm vào vực sâu u tối, nếu như có 1 chuyện bị che giấu, nghĩa là còn nhiều chuyện khác đang bị giấu diếm? Tất cả đều là nói dối sao? Không, trước mắt còn không thể khẳng định. Chỉ có 1 sự thực chính là, Tống Đạt Cơ và mẹ cô đã sớm biết nhau, mà trong này khẳng định phát sinh một vài chuyện bí mật.
Tống Nhân Dụ mệt mỏi dựa lưng vào ghế, bình ổn suy nghĩ trong lòng, cô kẹp tấm ảnh vào trong quyển sách rồi đặt nó về chỗ cũ.
Xem ra, mọi chuyện không hề đơn giản.
Giọng nói của một người đàn ông cùng bước chân dồn dập làm cô kinh hãi nhảy dựng lên, hỏng bét! Có người tới, hi vọng không phải là các ca ca của mình. Cuống quít nhảy xuống từ trên ghế, lại phát hiện căn bản không có chỗ trốn, trừ cái bàn!
Âm thanh chuôi cửa chuyển động làm cô vội vã không kịp đi giày, ba bước cũng thành hai bước chạy về phía cái bàn, chui xuống dưới gầm. Cuộn tròn vào góc, cô thầm thì trong lòng: "Đi nhanh. Đi nhanh đi…."
"Em nói giáo viên muốn em tìm quyển sách này? Quyển này €€€€ nhà anh đương nhiên có. Bất quá,có điều kiện nga!" Tống Thiên Diệp vừa gọi điện thoại di động vừa đi vào thư phòng, hắn cầm vài cuốn sách cùng 1 hộp gấm, ngữ khí ái muội trêu chọc bạn gái đương nhiệm."Quà sinh nhật? Anh không chuẩn bị a, em không phải nói không muốn sao?" Hắn chăm chú nhìn hộp gấm trong tay, ở đó có 1 chiếc lắc tay bạch kim sáng long lanh có treo một cái chuông nhỏ, chỉ cần vừa động liền kêu đinh đinh đang đang, âm thanh không lớn nhưng rất thanh thúy. Đây là thứ hắn đặt làm riêng, dành cho cô bạn gái hoa hậu trường mới lọt vào tay.
Hắn đặt sách lên ngăn tủ cạnh cửa, đi mấy bước liền đột nhiên dừng lại, sau đó cười âm hiểm xoay người trở lại cửa."Biết rõ, sẽ mua cho em, cứ như vậy đi.???!" Cánh cửa rộng mở bị đóng lại lần nữa, then cài cửa bị ngón tay của người đàn ông kia đè xuống, ác ma €€€€ thức tỉnh!
Đi rồi?
Cô nghe tiếng cửa được đóng, chính là kỳ quái, còn có âm thanh vật gì đó bị đè xuống cũng vang lên, sau đó liền an tĩnh, hắn €€€€ đã đi rồi thì phải.
Hắn đưa tay cầm lấy chiếc giày công chúa, chiếc giày khả ái phảng phất như chủ nhân của nó là một cô búp bê xinh đẹp. Con ngươi đen u ám nhìn chăm chú nơi duy nhất có thể ẩn thân – cái bàn, khóe miệng xinh đẹp giơ lên, xem cô còn có thể trốn chỗ nào!
Tống Nhân Dụ nín thở đợi một hồi, phát hiện như không có người, cô hoạt động cái đùi tê cứng. Còn chưa kịp duỗi thẳng đùi, một bàn tay to lớn đã nắm chặt mắt cá chân của cô, một phen kéo cô ra khỏi chỗ ẩn nấp, trong nháy mắt cô bị ôm vào 1 lồng ngực rộng lớn ôm ấp, khí tức nam giới mãnh liệt ập tới làm cô kinh hoàng.
"Có phải cô làm chuyện gì mờ ám nên mới trốn dưới bàn không gặp người khác hay không?" Nâng cô lên như cầm một sợi lông vũ, đặt cô lên mặt bàn, cô gái nhỏ xinh như trẻ con giương đôi mắt vô tội nhìn hắn."Hay là €€€€ cô muốn chơi trò mèo con trốn tránh?" Tà ác tới gần, lại bị đôi tay nhỏ bé không sức lực chống lại, lòng bàn tay cô dán chặt bộ ngực hắn, ý là để xô đẩy nhưng ngược lại vô tình âu yếm đầu vú của hắn. Dưới bàn tay mềm mại của cô, đầu vú mẫn cảm của hắn bắt đầu trở nên cứng rắn, cơ thể bừng bừng hưng phấn.
Dắt quả cầu nhỏ trước ngực cô,hắn vươn tay vuốt ve cái eo nhỏ, bờ vai,cần cổ, "Toàn là quả cầu nhỏ, cô trang điểm thật sự giống "thiếu nữ mèo" nha. Trông thật giống cái chuông mèo."
Chuông mèo?
Hắn đột nhiên mở hộp gấm ra, đeo chiếc lắc lên tay cô! Nhưng mà một vòng thì quá rộng do dây quá dài vì tay cô nhỏ, quấn 2 vòng thì lại quá ngắn quá chật, con mắt chuyển động nhìn mắt cá chân trắng mịn bên cạnh bàn. 1 tay nâng bàn chân nhỏ bé lên, cài cái lắc lên đó, vừa như in, chân lay động vài cái liền phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang.
"Anh làm gì?" Cô muốn tháo nó xuống, lại bị hắn ngăn cấm, "Không cho phép cởi ra,nghe chưa, nếu cô dám để cho tôi thấy cô không mang cái lắc này, hừ hừ €€€€ cô sẽ biết tôi đối xử với cô như thế nào?" Hai tay hung hăng đánh vào cái mông đít nhỏ qua lớp váy bồng bềnh, thẳng đến khi mắt cô long lanh nước mới dừng lại.
"Nào, không đau, không đau, để ca ca nhìn xem mông có hồng không." Nhấc váy lót lụa trắng lên, bàn tay to tà ác không kiêng nể gì thò vào váy thiếu nữ, một đường mò mẫm dọc theo quần lót đường viền hoa nhỏ, nháy mắt, đặt cô lên vai mình, đôi tay nhanh chóng kéo, quần lót nhỏ đã từ mông thiếu nữ trượt đến trên đầu gối. Hạ thể trơn bóng lộ ra khe thịt nhỏ màu hồng, sau đó lại đặt cô lên bàn, tách 2 bắp đùi ra, chen thân thể cường tráng của hắn vào giữa hai chân cô.
"Không muốn!" Cô đã quá quen thuộc với cái nhìn đầy sắc dục này, mỗi người sau khi lộ ra loại nhãn thần này đều khẩn cấp vội vã tiến vào cô, sau đó như ác ma đòi hỏi không chừng mực, thường thường khiến thể lực của cô cạn kiệt rồi té xỉu, mà bọn họ lại muốn lần lượt thưởng thức mùi vị của cô không chịu bỏ qua.
"Meo meo, ca ca với em tới chơi trò mèo trốn tránh nha! Em nói, cái này €€€€" hắn kéo dây lưng, cởi quần áo, mang phân thân dâng trào cứng chắc cho cô xem, "Phải giấu ở chỗ nào trên cơ thể em? Hả?" Bàn tay to đi xong quanh bụng cô, đẩy áo lót bao bọc bộ ngực đáng yêu của cô, cả căn phòng ngập tràn phong tình kiều diễm cùng âm thanh đinh đinh đang đang, lại 1 trò chơi nam nữ sắp bắt đầu.
Bị Tống Thiên Diệp hôn đến đầu óc choáng váng, Nhân Dụ còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị ôm rời bàn, xoay người, mặt áp lên mặt bàn. Lấy phần mông làm trung tâm hình thành góc vuông 90 độ, nhưng cái bàn này cao lớn khiến chân cô không chạm đất, chỉ có thể lắc lư bên cạnh bàn. Do tư thế này mà tất cả hoa tâm lộ hết ra ngoài, kiếm thịt đang vận sức đứng ở cửa động, người đàn ông trẻ tuổi tinh lực thịnh vượng nâng đôi mông tròn trịa lên, đầu kiếm thịt chôn vào trong huyệt, cửa huyệt eo hẹp gắt gao khép kín, chỉ cho vật lạ cắm vào một chút. Mở rộng chân cô, lần thứ hai nâng cao mông hơn, mạnh mẽ đẩy vào.
"Đau quá a!" Thiếu nữ thét chói tai, cự thú đẩy ra tầng tầng thịt non, xông vào nơi sâu nhất tỏng cơ thể, lần thứ hai rút ra, vết máu nhè nhẹ dính vào thân kiếm, hoa huyệt đau đớn không ít, biểu tình Tống Nhân Dụ lúc này cực kỳ thống khổ, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, cứ mỗi lần va chạm lại kèm theo đau đớn, thẳng đến lúc lâu sau, đau đớn mới dịu đi một chút.
Tống Thiên Diệp đấu đá lung tung tại tiểu hoa huyệt, mỗi lần đều cắm toàn bộ kiếm thịt vào trong đó, không quan tâm cô có thể chịu đựng được hay không. Từ 15 tuổi tới nay, hắn không có hơn một ngàn thì cũng có hơn trăm lần kinh nghiệm, chỉ có lần này là cảm thấy khi tiến vào khổ cực nhất, nhưng cũng là lần rút ra cắm vào thống khoái nhất. Tiểu huyệt tựa như cực phẩm tinh tế tỉ mỉ trời sinh,có mặt trên đời là để cho đàn ông tiến vào, vừa hẹp vừa trơn, còn có 1 cỗ hương vị ngọt đạm đạm, da thịt tuyết trắng cũng làm đôi tay hắn yêu thích không buông tay, thân thể cô mỗi tấc đều tinh tế. Bề ngoài giống trẻ con, không nghĩ đến bên trong lại là tiểu yêu tinh khiến đàn ông điên cuồng.
"Tiểu huyệt của em làm anh khoái chết, vừa chật vừa ướt, meo meo, cho anh chơi nhiều thêm a. Em là người đầu tiên khiến anh thoải mái như vậy." Mạnh mẽ ra vào tiểu huyệt, quả thực nếm được mùi vị cực lạc. Ái dịch tuôn trào khi hắn rút ra cũng đi ra theo, hương vị trong veo của cô rơi trên nền đất, ở chỗ ấy hình thành 1 vũng nước nhỏ.
Cuồng liệt đi vào tận tử cung, mầm mống nóng rực bắn ra, cảm giác toàn thân vui sướng trước nay chưa từng có, cô đúng là cực phẩm nhân gian!
Nhìn cô nằm trên bàn vô lực thở khẽ, mảnh mai chịu không nổi, nam căn vừa mới tiết một lần lại bành trướng đứng dậy, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, "Meo meo, đổi tư thế nhé?" Một phen ôm cô dậy, để đùi cô ôm chặt eo hắn, ngắm trúng nơi vừa mới rời khỏi chưa đến 10 phút, động thân1 cái, tiến vào lần nữa."Meo meo! Em giỏi quá!"
Tống Nhân Dụ mệt mỏi chôn mặt vào lồng ngực hắn, cô mệt chết đi được, tùy người đàn ông này muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Tống Thiên Diệp nâng mông cô lúc lên lúc xuống, cái mông tuyết trắng theo bước tiến từ trên xuống dưới, hoa huyệt hồng nộn cũng từ trên xuống dưới khuấy động kiếm thịt, giọng hắn trầm trọng thô suyễn cùng thiếu nữ tinh tế rên rỉ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Cái chuông nhỏ bé cũng gia nhập dàn đồng ca ái tình.
1 gian phòng ngủ xa hoa u ám, chỉ có TV LCD khổng lồ phát ra ánh sáng, "A! Không muốn, đau quá!" Thân ảnh Tống Nhân Dụ xuất hiện rõ ràng trên ti vi, cô bị đại ca Tống Luật đè trên giường, cởi sạch quần áo rồi tiến vào, hình ảnh vừa chuyển không lâu, đại ca trên ti vi lại biến thành nhị ca, sau đó là hình ảnh Tam ca với Nhân Dụ làm tình trong phòng đàn. Cuối cùng, điều khiển từ xa bị 1 ngón tay trắng tinh như ngọc nhấn một cái, màn trình diễn xuân cung kịch liệt trong thư phòng được trực tiếp truyền tải.
Trong bàn tay trắng tinh ấy cầm một ly rượu nho đỏ tươi, ngũ quan tuyệt mỹ, đôi mắt như động vật nhỏ vô tội: "Xem ra cả nhà ai cũng chơi hết sức cao hứng. "Em gái nhỏ qủa là cực phẩm!" các ca ca đều nói như vậy, em €€€€ cũng rất sảng khoái đi, Tống Nhân Dụ?"
Thiếu niên thuần khiết nhấp một ngụm rượu ngon, ngón tay thon dài vuốt ve da thịt thiếu nữ trong màn hình, thú tính từng chút từng chút tiến vào đáy mắt, duyên dáng nở nụ cười, hắn như yêu thú hung mãnh ném vụn ly thủy tinh. Thiếu niên thuần khiết ấy đã biến mất, hắn hiện tại hoàn toàn là €€€€ dã thú!